Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện Mang Bụng Bầu Đi Lừa Người, Phải Làm Sao Đây?

Chương 23: Trả ơn?

Bữa ăn bị mắc kẹt nhiều lần do bất ngờ này nối tiếp bất ngờ khác cuối cùng cũng được ăn, nhưng tâm trạng của Lâm Nguyệt Chiếu thì hoàn toàn khác.

Cô có thể thấy rằng Trình Nhất Phàm rất quan tâm đến Lan Ngọc Dung đang mang thai, mà Lan Ngọc Dung dường như rất hưởng thụ việc được chăm sóc, hoàn toàn không có thứ gọi là ngượng ngùng xuất hiện.

Vốn dĩ muốn dùng lý do "Học trưởng thân là một quý ông, quan tâm chăm sóc phụ nữ mang thai là chuyện đương nhiên" để lừa dối bản thân mình, nhưng Lâm Nguyệt Chiếu dù gì cũng là một người đã làm tổng thư ký được hai năm, trải qua nhiều mối quan hệ giữa người với người như vậy, cuối cùng cô vẫn quyết định tin tưởng vào ánh mắt của mình.

—— Giữa học trưởng và Lan tổng, thật sự là có chuyện.

Trong bữa cơm, Trình Nhất Phàm dùng hầu hết thời gian để trò chuyện với Lan Ngọc Dung, hai người thảo luận về những vấn đề liên quan đến trò chơi, sự hài hoà giữa họ lại đồng bộ đến không ngừng.

Lâm Nguyệt Chiếu, người ban đầu thúc đẩy cho sự hợp tác này, lại trở thành phông nền.

Tuy nhiên, với tiền thưởng và vị trí điều hành cao trong tay, Lâm Nguyệt Chiếu cũng không nói gì, thoải mái ngồi làm phông nền.

Về phần trong sâu thẳm trái tim mình cô đang nghĩ gì, cũng không thể nào biết được.

Sau hai tiếng dùng bữa, Lâm Nguyệt Chiếu đi thanh toán, còn Lan Ngọc Dung lại được Trình Nhất Phàm hộ tống đến phòng vệ sinh.

Trên đường đi, cô không nhịn được mà ngáp một cái.

"Mệt à?" Trình Nhất Phàm hỏi.

"Không mệt, chỉ là hơi buồn ngủ." Lan Ngọc Dung cười nói, "Có lẽ sau khi ăn xong dễ thấy buồn ngủ. Vả lại mùa hè sắp tới, xuân khốn thu phạp* hạ lim dim mà."

*Xuân khốn thu phạp: Thời tiết mùa xuân và mùa thu dễ làm người ta mệt mỏi, buồn ngủ.

"Vậy... Chiều nay cô còn việc gì phải làm nữa không? Nếu không còn chuyện gì, tôi đưa cô về nhà nghỉ ngơi nhé?" Trình Nhất Phàm nói.

Lan Ngọc Dung: "Xem ra chiều nay anh không có việc nhỉ."

"Có thể không có việc mà." Trình Nhất Phàm cười.

Lan Ngọc Dung nghĩ một lát, buổi sáng cô làm việc năng suất như vậy, hiện tại đúng là không còn việc gì cần làm ở công ty, vậy nên đồng ý: "Vậy thì... Làm phiền anh rồi."

"Không phiền, không phiền." Nụ cười của Trình Nhất Phàm càng sâu hơn.

Lâm Nguyệt Chiếu vẫn còn bận rộn với công việc của mình, cho nên, cô ấy đã trở lại công ty trước.

Trình Nhất Phàm lái xe đưa Lan Ngọc Dung về nhà.

Lần này, anh sẽ lái xe của Lan Ngọc Dung - cũng không thể cứ mỗi lần đưa người ta về nhà, lại là một lần để xe của người ta ở đó chứ?

Cứ như vậy thì, có bao nhiêu xe cũng không đủ để lái.

Chỉ là, trước khi đổi xe, Trình Nhất Phàm đã qua mở cốp xe của mình và lấy ra một vài hộp đồ lớn.

Lan Ngọc Dung tuỳ ý liếc qua, thấy rằng có túi quả hạch lớn, còn có một chút đồ bổ.

Cô nhất thời trầm lặng.

Chỉ có hai người họ, cuộc trò chuyện cũng thiên về những vấn đề riêng tư hơn nhiều.

Trình Nhất Phàm nói: "Đây là một chút tâm ý của tôi. Hôm đó tôi có hỏi ý kiến của bác sĩ Lưu, ông ấy bảo rằng ở giai đoạn này, ăn nhiều quả hạch sẽ tốt cho sức khỏe của cô."

Lan Ngọc Dung nghĩ về đống đồ mà bố đã đưa cho cô ở nhà, thầm nghĩ, phải mất bao lâu mới có thể xử lí hết đống này đây?

Nhưng cô vẫn mỉm cười cảm ơn: "Được, cảm ơn, anh thật có lòng."

"Nên làm thôi." Trình Nhất Phàm đặt hộp đồ vào cốp xe của Lan Ngọc Dung, rồi lại mở cửa cho cô, "Chậm một chút."

Sau khi Lan Ngọc Dung lên xe, anh cũng lên xe, đương lúc chỉnh lại ghế ngồi và kính chiếu hậu, thì thuận miệng hỏi cô: "Cô lại bắt đầu bận rộn với công việc sớm như vậy, thân thể cô có thể chịu đựng nổi không?"

"Không sao, cuối tuần tôi ở nhà nghỉ ngơi đủ rồi, cơ thể cũng không có gì bất thường. Đừng lo lắng." Lan Ngọc Dung nói, cô nghĩ đến chuyện của Lan Khang Khải và Trình Nhất Mạn, liền hỏi, "Nếu anh đã biết người đầu tư chính là tôi, chắc hẳn anh cũng biết bố tôi là ai chứ?"

Trình Nhất Phàm gật đầu: "Ừ, tôi biết. Hóa ra hôm đó người mà em tôi nhờ tôi đến bệnh viện đón, là cô."

Thật ra lúc biết Lan Ngọc Dung thực sự là con gái của Lan Khang Khải, Trình Nhất Phàm đã vô cùng kinh ngạc.

Anh nhớ lại đêm đó của anh và Lan Ngọc Dung cùng mấy lần vô tình gặp gỡ, không khỏi nghi ngờ, rằng Lan Ngọc Dung đã cố tình tiếp cận anh...

Lan Ngọc Dung mở miệng, rồi lại rơi vào trạng thái trầm lặng.

Cô gần như đã quên mất chuyện đó.

Trình Nhất Phàm khoé môi khẽ nhếch, liếc nhìn Lan Ngọc Dung từ kính chiếu hậu: "Cho nên, ngày hôm đó cô biết là tôi, nên mới tránh tôi sao?"

Lan Ngọc Dung lúng túng xoắn xoắn lọn tóc, nhìn trái nhìn phải rồi nói với anh: "Nói anh là đại thần công nghệ quả không ngoa mà... Đúng rồi, khi nào thì trò chơi được công bố?"

Trình Nhất Phàm: "..."

Cuối cùng anh cũng chỉ lắc đầu cười một cái, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Lan Ngọc Dung: "Có lẽ là một ngày nghỉ của tháng Năm. Vừa đúng thời điểm người đi làm lẫn học sinh đều được nghỉ ngơi, mặc dù không ít người chọn đi du lịch, nhưng việc đi du lịch cũng không phải là trở ngại khiến họ không thể chơi trò chơi, nhất là hiện nay càng có nhiều người thích ở nhà thư giãn hơn. Việc trò chơi mới được công bố và thử nghiệm công khai cùng một lúc khá có lợi cho việc thu hút lưu lượng truy cập, cũng như giữ chân người chơi."

"Được đó được đó, tôi thấy mùng Một tháng Năm không tệ." Lan Ngọc Dung đồng ý nói.

Trình Nhất Phàm: "Vậy thì chọn mùng Một tháng Năm."

"Cố gắng lên, tôi coi trọng anh lắm đấy." Lan Ngọc Dung tay nắm thành quyền* khích lệ, cảm thấy mình đã lừa gạt chuyển chủ đề thành công, mới yên lặng thở phào nhẹ nhõm.

*Ý là tay nắm thành nắm đấm.

Trình Nhất Phàm cũng không còn nói về chủ đề vừa rồi nữa, tiếp tục nói về chủ đề trò chơi: "Cô đã chơi qua trò này chưa?"

"Vẫn chưa, chỉ mới đọc tài liệu về nhân vật và bối cảnh."

"Sáng nay nghe cô nói Davis giống như nhân vật phản diện trong trò chơi còn khiến tôi tưởng cô đã chơi nó rồi, thì ra là do đọc tài liệu về nhân vật." Trình Nhất Phàm cười nói, "Trí nhớ của cô không tệ."

"Quá khen rồi."

"Muốn chơi trò này chứ?"

"Tất nhiên là muốn rồi."

"Vậy đợi chút nữa tôi sẽ cài đặt nó cho cô, cung cấp cho cô một số kiểm tra nội bộ."

"Ừm. Cảm ơn nhé!"

Trình Nhất Phàm đưa Lan Ngọc Dung tới cửa nhà, dừng xe, sau đó cài đặt trò chơi trên điện thoại của Lan Ngọc Dung.

Lan Ngọc Dung cười: "Vào nhà thôi, vào ngồi nhà tôi một lát rồi đi."

"... Được, vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh."

Trình Nhất Phàm không khỏi ngạc nhiên khi thấy trong ga ra của Lan Ngọc Dung vẫn còn một chiếc ô tô.

Anh vòng qua đầu xe đỡ Lan Ngọc Dung xuống, cười nói: "Khi nào có thời gian thì tôi giúp cô lái chiếc xe để ở nhà hàng Tây về nhé."

"Được, đó là một chiếc SUV màu trắng, đợi lát nữa tôi sẽ đưa chìa khóa cho anh." Lan Ngọc Dung nói.

Thái độ của cô tốt hơn rất nhiều so với lần trước anh đưa cô về, không còn xa lánh và cảnh giác như vậy nữa, trong lòng Trình Nhất Phàm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ, sau những ngày cuối tuần suy nghĩ, cô ấy cũng đã có dự định mới cho tương lai?

Trình Nhất Phàm nghĩ, việc cô ấy sẵn lòng đầu tư vào phòng làm việc của mình, có nên được coi là một màn lấy lòng trá hình không nhỉ?

Dù sao trước đây cô ấy cũng đã che giấu việc mình mang thai.

Khi dì Trần nhìn thấy Lan Ngọc Dung đưa một người đàn ông về nhà, ánh mắt có phần phức tạp.

Nhìn kỹ lại có một chút sự kinh ngạc đan xen trong đó.

"Vị này là..."

"Dì Trần, đây là Trình Nhất Phàm, bạn của cháu. Nhờ dì chuẩn bị ít trà bánh giúp cháu nhé." Lan Ngọc Dung giới thiệu.

Khi Trình Nhất Phàm nghe thấy cô giới thiệu mình là bạn, mà không phải đối tác, tâm trạng lại một lần nữa trỗi dậy.

"Đây là dì Trần, tôi mới mời đến chăm sóc tôi." Lan Ngọc Dung giới thiệu dì Trần với anh.

Trình Nhất Phàm đưa các hộp đồ qua: "Cháu chào dì Trần."

"Ngồi đi, cậu muốn uống trà hay cà phê?"

"Cà phê, không thêm đường ạ. Cháu cảm ơn nhé."

"Không có gì." Dì Trần cất hộp quà, rồi đi vào bếp chuẩn bị đồ.

Lan Ngọc Dung tỏ ý anh có thể ngồi thoải mái.

Trình Nhất Phàm ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt quét qua một vòng phòng khách, có vài cuốn sách liên quan đến thai nghén được đặt trên bàn uống trà nhỏ, trên ghế sô pha còn có hai cuốn sách liên quan đến thiết kế và một chồng bản thảo thiết kế.

Hầu hết các bản nháp thiết kế đều để trống, chỉ có trang đầu tiên có mẫu thiết kế được vẽ bằng bút chì.

Có vẻ như Lan tổng cũng là người thích học và làm việc ở nhà nhỉ.

Tối qua Lan Ngọc Dung còn cố ý dặn dì Trần không cần dọn dẹp sách và bản nháp thiết kế mà cô để trong phòng khách, thỉnh thoảng nếu như cô ngồi trong phòng làm việc mà cảm thấy mệt mỏi, thì cô sẽ ra ngồi trên ghế sô pha hoặc trên thảm trong phòng khách một lúc, trong tay có hai, ba cuốn sách, cũng không hại đến đại thể.

Không nghĩ đến, hôm nay vừa mang người về nhà, đã bị nhìn thấy.

Lan Ngọc Dung tiện tay thu dọn bản thảo thiết kế và sách một chút, chồng thành một chồng: "Tuỳ tiện xem ấy mà, haha."

"Rất nghiêm túc học tập, đáng học hỏi." Trình Nhất Phàm nói trêu.

Lan Ngọc Dung ngồi xuống ghế sô pha đối diện anh, đột nhiên không biết nên nói chuyện gì, nghĩ đến chuyện của Trình Nhất Mạn, cô quyết định hỏi lại Trình Nhất Phàm: "Em gái anh là thư ký trưởng của bố tôi, vậy cô ấy đã quen với công việc ấy chưa?"

"Chắc là ổn, con bé bảo nó rất thích." Trình Nhất Phàm nói, "Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?"

"Không có gì, tán gẫu chút thôi mà." Lan Ngọc Dung nói, "Chỉ là tôi tò mò, cô ấy không làm cho phòng làm việc của anh à?"

"Không, yêu cầu về nghiệp vụ ở chỗ tôi quá cao, con bé cũng không thích." Trình Nhất Phàm nói, "Hơn nữa, trước đây bác Lan đã giúp đỡ cho em gái tôi, con bé làm vậy cũng coi như là trả ơn đi."

"Ồ? Trả ơn?" Lan Ngọc Dung kinh ngạc, còn có nguyên nhân như vậy sao?

"Có vẻ như cô không biết về chuyện này..." Trình Nhất Phàm giải thích, "Bố mẹ tôi đột ngột qua đời khi tôi còn học trung học cơ sở. Anh em chúng tôi cũng từ đó mà tách rời nhau một thời gian, con bé ở viện mồ côi được ba năm, sau này là bác Lan bỏ tiền, để cho con bé yên tâm đi học. Tôi cũng chỉ mới tìm được nó hồi học đại học. Sau khi tốt nghiệp, Nhất Mạn xin vào làm việc ở Tập đoàn Vạn Thắng. Thời điểm bố mẹ tôi mất, con bé còn rất nhỏ, vậy nên nó vô cùng hâʍ ɦộ người khác có bố mẹ yêu thương. Bác Lan đối xử với con bé rất tốt, nó luôn coi bác Lan như bố của mình... Thật ra bác Lan đã từng đề nghị nhận nuôi anh em chúng tôi, nhưng tôi đã từ chối..."

Lan Ngọc Dung mắt mở to - một câu chuyện tốt đầy trắc trở!

Thiếu chút nữa thì chú nhỏ đã đổi thành anh em!

May mắn thay, cuối cùng không phải là chú nhỏ, cũng không phải là anh em.

Cô có thể an tâm giữ lại hài tử trong bụng.

Trình Nhất Phàm nhìn bụng cô, cũng thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may là, tôi đã từ chối."

Lan Ngọc Dung chẳng thể làm gì khác ngoài việc gượng cười.

Trình Nhất Phàm cười nói: "Chỉ là, nếu thực sự đồng ý, chúng ta có thể đã gặp nhau từ lâu. Cũng sẽ không phát sinh chuyện này."

Dì Trần bưng tách trà tới, cắt ngang cuộc trò chuyện toàn tin nóng của họ.

Bà chuẩn bị cà phê không đường cho Trình Nhất Phàm, một cốc sữa nóng cho Lan Ngọc Dung.

Còn có hai cái bánh nhỏ.

"Đây là dì tự làm, nếm thử chút xem, không có cho phụ gia đâu."

"Cảm ơn dì Trần ạ."

Lan Ngọc Dung nhìn Trình Nhất Phàm uống cà phê, không chau mày tí nào, không khỏi thán phục: "Không đắng sao?"

"Tôi không sợ đắng." Trình Nhất Phàm cười.

"Ừm, các anh thường phải thức khuya để viết chương trình, nhất định phải cần cà phê để nâng cao tinh thần, đắng một chút, nói không chừng sẽ có hiệu quả nâng cao tinh thần tốt hơn, đúng không?", Lan Ngọc Dung nói trêu, sau đó dặn dò: "Chỉ là, nếu được thì anh hãy thử điều chỉnh thời gian làm việc lẫn nghỉ ngơi của mình một chút cho hợp lí, anh thấy có được không?"

Trình Nhất Phàm sau khi lắng nghe đáp lại: "Cô nói đúng, gần đây tôi cũng đang điều chỉnh lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi."

—— Để sau khi sắp xếp lại lịch trình, có thể thuận tiện đưa đón em đi làm...

- ---