Tham Kiến Cửu Thúc

Chương 27: Của hồi môn

Edit: Cỏ

Trình Du Cẩn cảm thấy chua xót thay cho Trình Nguyên Cảnh, trên một ý nghĩa nào đó, cuộc đời của hai người bọn họ thật giống nhau.

Nhưng mà nàng lập tức phản ứng lại trong giây lát, dù Trình Nguyên Cảnh có đáng thương, thì hắn cũng là Thái Tử, nàng chỉ là một Đại tiểu thư được nhận nuôi bữa hôm nay chưa xong đã lo bữa mai, có tư cách gì mà đồng tình với Hoàng Thái tử? Có thời gian rảnh rỗi như vậy, chi bằng suy nghĩ con đường tiếp theo đi.

Trình Nguyên Hiền oán giận Trình lão hầu gia bất công, Trình Du Cẩn không nói tiếp, quận chúa Khánh Phúc thì nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn xung quanh. Thị nữ hai bên vội vàng cúi đầu, không dám thở mạnh.

Khánh Phúc bắt lấy cánh tay Trình Nguyên Hiền, nói:"Đại gia, phụ thân vẫn còn đang bệnh đấy. Hiện tại nói những việc này, truyền ra ngoài để mẫu thân nghe được, chỉ sợ sẽ tức giận."

"Có cái gì mà sợ." Trình Nguyên Hiền không quan tâm:"Thái y đều đã nói phải chuẩn bị hậu sự rồi, có thể thấy được chỉ còn mấy ngày nữa thôi. Nàng đừng thấy mẫu thân ta tranh đua với tiểu Tiết thị cả đời, kỳ thật, bà ấy mới là người quan tâm đến tài sản của cha nhất. Cha của ta đúng là có chút nhan sắc, nhưng mà nếu nói mẹ ta có bao nhiêu cảm tình với ông ấy, cũng không đến mức như vậy."

Quận chúa Khánh Phúc nghe đến đó liền có chút yên tâm, đương nhiên bà không hề có cảm tình gì với cha chồng, ngược lại lại ước gì Trình lão hầu gia chết nhanh lên. Như vậy thì Trình Nguyên Hiền mới có thể thừa kế tước vị, bà cũng không cần phải nhìn sắc mặt của Trình lão phu nhân nữa. Nhưng mà dù sao mẹ chồng cũng là một ngọn núi đè trên đầu, quận chúa Khánh Phúc cũng không giám đắc tội với Trình lão phu nhân. Nếu Trình Nguyên Hiền nói xấu sau lưng Trình lão hầu gia, truyền tới lỗ tai Trình lão phu nhân, đứa con trai Trình Nguyên Hiền này sẽ không sao, nhưng mà Khánh Phúc lại thảm. Bây giờ nghe thấy Trình Nguyên Hiền nói lão phu nhân cũng quan tâm tới việc chia tài sản, Khánh Phúc mới có thể thả lỏng, thuận theo mà thảo luận hai câu.

Cả ngày Khánh Phúc chỉ ở trong viện, nhận chi tiêu ăn, mặc, ở, đi lại ở hầu phủ đều là do thủ hạ của bà làm, cho nên về phương diện tiền tài bà lại càng hiểu biết hơn. Bà nói:"Đại gia là trưởng tử, ruộng đất đều nên thuộc về đại gia, nhưng mà lão hầu gia làm chủ nhà nhiều năm như vậy, khó trách khỏi việc tích góp rất nhiều vốn riêng. Những cái khác không nói, chỉ cần nhìn Cửu gia một đường đọc sách thi thố, mà lại chưa từng thiếu tiền bạc, đủ để biết lão hầu gia giấu không ít tiền."

Đây cũng là điều Trình Nguyên Hiền quan tâm nhất, tham gia khoa cử không phải là không tốn tiền, đặc biệt là từ nhỏ Trình Nguyên Cảnh đều mời gia sư về dạy riêng, thời gian lâu dần, chỉ riêng quà nhập học thôi đã không phải giá trị nhỏ. Hơn nữa Trình Nguyên Cảnh và tiểu Tiết thị còn mua một căn nhà khác ở bên ngoài, tất cả chi phí sinh hoạt chắc là đều do lão hầu gia cung cấp đi. Trình lão phu nhân cắt xén nhiều năm như vậy, theo lý nam nhân bình thường đã sớm không chống đỡ được, nhưng mà Trình lão hầu gia lại không như vậy, từ đầu đến cuối đều không mở miệng xin Trình lão phu nhân một đồng.

Tiền trong tay Trình lão hầu gia, nhiều đến đáng sợ. Trình Nguyên Hiền, Trình Nguyên Hàn, thậm chí cả Trình lão phu nhân đều đã đỏ mắt nhiều năm, trông mong nhìn chằm chằm vào Trình lão hầu gia, chỉ đợi ông vừa chết đi, lập tức đoạt lấy tiền bạc tước vị trong tay lão hầu gia. Rốt cuộc, phủ Nghi Xuân Hầu nhiều năm chỉ ăn mà không làm, tình trạng kinh tế cũng không tốt lắm.

Điểm nay, Khánh Phúc làm phu nhân trong nhà đương nhiên là hiểu rõ nhất.

Cho nên Khánh Phúc cũng rất quan tâm đến tài sản riêng của Trình lão hầu gia, đối với nàng, bọn họ chính là trưởng tử, bên dưới còn có cháu đích tôn, những thứ Trình lão hầu gia sở hữu đều nên thuộc về đại phòng bọn họ. Mà nhị phòng lại có một ý nghĩ khác, Nguyễn thị cùng Trình Nguyên Hàn đều cảm thấy nếu gia nghiệp tổ tiên đều để lại cho đại phòng, vậy thì tài sản riêng của cha mẹ, nên chia đều cho hai người con trai, thậm chí, đại phòng còn nên chiếu cố cho đệ đệ một ít mới đúng.

Mà Trình lão phu nhân cũng muốn nắm chặt tài sản của Trình lão hầu gia trong tay mình. Tuy rằng con trai là bà sinh, nhưng mà tiền thì có ai mà không thích, Trình lão phu nhân nắm tài sản ở trong tay, không chỉ khiến bản thân suиɠ sướиɠ, mà hai người con trai con dâu còn sẽ tranh nhau hiếu kính bà, tội gì mà không làm?

Nhưng mà không thể nghi ngờ, mẹ con Trình gia đều có chung một mục đích, đó chính là tuyệt đối không thể để tiền lại cho Trình Nguyên Cảnh. Dù cho đó có là tạp nham, thì cũng phải ném lên tay người nhà.

Trình Nguyên Hiền nói:"Đúng vậy, cho dù tiền trong tay cha có là sản nghiệp riêng của mình đi chăng nữa, vậy thì cũng là từ hầu phủ mà ra, vốn dĩ nên thuộc về chúng ta mới đúng. Lớn nhỏ có thứ tự, sau này cha mẹ dưỡng lão đều là dựa vào chúng ta, mấy thứ tàn sản đó nên để lại cho chúng ta. Trình Nguyên Cảnh hắn thi khoa cử, chuẩn bị quan trường(*) không biết tốn bao nhiêu tiền bao nhiêu của, nhưng đều là tiền bạc của chúng ta mà."

(*) Chỉ chung những người có chức vị, làm việc triều đình.

Khánh Phục vội vàng hùa theo đón ý:"Đạo lý chính là như thế đấy. Mấy năm nay cha mặc kệ chuyện trong nhà, hầu phủ lớn như vậy, còn không phải là nhờ có đại gia chống đỡ sao. Lại nói, chúng ta còn có Bảo Nhi cơ mà."

Trình Nguyên Hiền cùng quận chúa Khánh Phúc ở điểm này lại hiếm khi có chung suy nghĩ, bọn họ rôm rả thảo luận xem lão hầu gia rốt cuộc có bao nhiêu vốn riêng. Trình Du Cẩn đứng một bên nghe, buồn cười mà thầm lắc lắc đầu ở trong lòng.

Trình Nguyên Cảnh đọc sách quả thật tốn không ít tiền, nhìn quần áo của hắn, chi phí mấy năm nay ăn mặc chắc cũng không phải là số lượng nhỏ. Nhưng mà số tiền này lại chẳng có quan hệ gì với phủ Nghi Xuân hầu, căn bản không phải Trình lão hầu gia tiêu dùng cho Trình Nguyên Cảnh và tiểu Tiết thị, thậm chí lại hoàn toàn ngược lại, chỉ sợ Trình Nguyên Cảnh mới là người nuôi phủ Nghi Xuân hầu ấy chứ.

Phủ Nghi Xuân hầu không có ai đảm nhiệm chức vụ ở trong triều, nhiều năm qua ăn không ngồi rồi, chỉ có thể dựa vào ruộng đất, đất cho thuê và cửa hàng mà tổ tiên để lại mà sống. Nhưng mà trên đời này lại không có cái đạo lý người không phạm ta ta không phạm người, mà chỉ có cá lớn nuốt cá bé, không tiến thì lùi, nhiều thịt như vậy, một khi một cái gia tộc mà không có người che chở ở trong triều, nhất định sẽ bị gia tộc khác nhòm ngó, gia tộc yếu thế thì chỉ có thể từng ngày nhìn người khác cướp đoạt, thậm chí là bá chiếm tài sản của mình. Mấy năm nay tuy rằng Trình gia không làm ăn gì lớn, nhưng tước vị tổ tiên để lại vẫn giúp Trình gia êm đẹp kiếm tiền, có thể thấy, sau lưng chắc chắn có thần tiên, khiến người ngoài không dám có chủ ý với Trình gia.

Trình Du Cẩn đã từng cho rằng người này là Thục phi. Phi tử trong cung và gia tộc quan lại hoàn toàn không cùng một cấp bậc, tuy nam tử ngồi chức quan có cao đến mấy, cũng không dám đắc tội thái giám, mà một thái giám dù có được lợi thế đến mấy, cũng không thể dễ dàng đắc tội tú nữ và phi tử. Thục phi là Đại cô nương Từ gia phủ Xương Quốc công, có một quan hệ thông gia lòng vòng quanh co với Trình gia, vốn dĩ Trình Du Cẩn cho rằng, có lẽ vì mọi người kiêng kị Thục phi, mới dẫn đến việc kính nể Trình gia ba phần.

Hiện tại nghĩ lại, nàng quả thực cảm thấy buồn cười với suy nghĩ của mình. Thục phi không quyền không thế, bị Dương hoàng hậu chèn ép ân sủng, cho dù có bán mặt mũi cho người khác cũng là bán cho Từ gia, Trình gia là cái gì? Bọn họ có thể an hưởng phú quý đến bây giờ, rõ ràng là nhờ phúc của Trình Nguyên Cảnh.

Buồn cười hơn là hiện tại Trình Nguyên Hiền cùng quận chúa Khánh Phúc còn đang ở đây tính kế sau khi Trình lão hầu gia nằm xuống đáy hòm, sợ bị Trình Nguyên Cảnh chiếm tiện nghi. Bọn họ cũng không nghĩ thử xem, liệu Trình lão hầu gia cố sống thêm tí nữa có phải vì chuyện này không. Mấy năm qua Trình Nguyên Cảnh tiêu cũng là tiền của mình, Trình Nguyên Hiền, quận chúa Khánh Phúc cùng với Trình lão phu nhân ánh mắt thòm thèm, cái gọi là tài sản riêng kếch xù của Trình lão hầu gia, đều chỉ là một tài khoản hữu danh vô thực, hư cấu xa vời. Bây giờ bọn họ có bao nhiêu tham lam, chờ sau khi có được sổ sách, sẽ có bấy nhiêu thất vọng.

Khánh Phúc một lòng tính toán di sản, khóe mắt nhìn thấy Trình Du Cẩn lẳng lặng đứng ở một bên, rũ con ngươi không biết đang suy nghĩ cái gì. Liền nói:"Đại cô nương, làm người quan trọng nhất chính là biết rõ thân phận của chính mình. Ta cùng đại gia đều coi ngươi là con gái ruột thịt, ngươi có thể có ngày hôm nay, ít nhiều cũng là nhờ đại phòng cung ngươi ăn cấp ngươi uống. ngay cả chuyện ngươi được thánh thượng khen ngợi thêu hai mặt, cũng là học ở tú nương của hồi môn của ta. Người lấy oán báo ơn, ăn cây táo rào cây sung đều định sẵn là không có kết cục tốt. Ngươi hiểu không?"

Quận chúa Khánh Phúc thấy Trình Du Cẩn không nói lời nào, cho rằng nàng đang nhớ đến cha mẹ ruột của mình. Quận chúa Khánh Phúc sợ Trình Du Cẩn sau lưng mật báo với Nguyễn thị, tác động riêng vài chuyện.

Lòng bàn tay Trình Du Cẩn siết chặt, mỗi lần quận chúa Khánh Phúc tốt với nàng một chút, liền hận không thể ồn ào đến mức cả kinh thành đều biết, đồng thời còn mỗi ngày đều nhắc nhở nàng phải tri ân báo đáp. Mà Nguyễn thị thì sao, mỗi lần có cơ hội gặp mặt liền khóc lóc kể lể bản thân năm đó hoài thai 10 tháng có bao nhiêu vất vả, mà bởi vì Trình Du Cẩn ra trước từ trong bụng mẹ, nên đoạt đi ít nhiều chất dinh dưỡng của muội muội. Khánh Phúc và Nguyễn thị đều yêu cầu nàng tri ân báo đáp, một phần lại đều đề phòng nàng ăn cây táo, rào cây sung.

Một người sinh mà không dưỡng, một người dưỡng mà không dạy, xin hỏi ân ở đâu?

Trình Du Cẩn cảm thấy buồn cười, lúc trước không phải nàng cầu xin Nguyễn thị sinh nàng ra, cũng không phải nàng cầu xin Khánh Phúc nhận nuôi nàng. Nếu nàng không bị nhận nuôi, Nguyễn thị và quận chúa Khánh Phúc năm đó cực lực từ chối, thì kết quả đâu đến mức này, nhưng hai người họ lại không dám làm trái ý Trình lão phu nhân, quay người một phát lại đổ toàn bộ trách nhiệm trên người Trình Du Cẩn.

Có hai người mẹ như vậy, bọn họ lấy quyền gì mà tới trước mặt Trình Du Cẩn đòi báo ân? Trình Du Cẩn rất là phiền chán, nhưng mà nàng ngay lập tức liền khống chế được cảm xúc của mình, ngược lại cười gật đầu:"Nữ nhi đương nhiên hiểu rõ. Một lòng chung thủy với đại phòng, một người vinh cả nhà cùng vinh, một người tổn cả nhà cùng tổn. Lần này ít nhiều cũng phải nhờ đến mẫu thân, nữ nhi mới có thể được chính miệng thánh thượng ban thưởng. Chỉ tiếc hiện tại nữ nhi thấp cổ bé họng, trong cung ban thưởng bộ kim thêu cụ tuy rằng dễ nghe, nhưng trên thực tế cũng chẳng làm được gì. Nếu nữ nhi có thể gả vào được một nhà chồng tốt, ngày sau dựa quan hệ nhà chồng, là có thể dìu dắt tam đệ."

Nhắc tới con trai của mình, biểu tình của quận chúa Khánh Phúc quả nhiên trịnh trọng hơn rất nhiều. Bà không khỏi cân nhắc những lời này, Khánh Phúc cảm thấy Trình Du Cẩn chỉ là một đứa con gái trên danh nghĩa, được nhận nuôi mà lại tích phúc cho Bảo Nhi, chờ ngày sau giúp nàng một bộ của hồi môn cũng đã là tận tình tận nghĩa.  Dù Trình Du Cẩn nói nhưng thật ra lại đang nhắc nhở Khánh Phúc, hôn nhân vốn dĩ là kết thông gia hai bên, mỗi một cuộc hôn nhân đều kết hợp với việc lưu động một khối tài sản thật lớn trở thành tài nguyên chung, Trình Du Cẩn lớn lên xinh đẹp, thanh danh cũng tốt, tác dụng của nàng so với của hồi môn tựa hồ còn cao hơn nhiều.

Khánh Phúc không khỏi nghĩ, phủ Ninh Vương nhà mẹ đẻ bà ở Giang Nam, ngoài tầm tay có thể với tới, Trình Nguyên Hiền lại là loại cà lơ phất phơ, Bảo Nhi trông cậy vào một phụ thân như hắn chỉ sợ khó. Mà đệ nhị bối Trình gia xuất sắc nhất chính là Trình Nguyên Cảnh, lấy quan hệ của Trình Nguyên Cảnh và đại phòng, Khánh Phúc không cảm thấy Trình Nguyên Cảnh có thể dìu dắt các cháu. Đếm tới đếm lui, người duy nhất có thể trông cậy vào, lại chỉ có hôn phu của Trình Du Cẩn, anh rể tương lai của Bảo Nhi.

Trình Du Cẩn không nhanh không chậm mà gợi ý:"Mẫu thân, con chỉ có một đệ đệ là Bảo Nhi, tuy nói xuất gia tòng phu, nhưng mà nhà mẹ đẻ mới là nơi nữ tử có thể dựa dẫm cả đời, về sau có khi con còn phải dựa Ân Bảo chống lưng ấy chứ. Con không dìu dắt Ân Bảo, còn có thể dìu dắt ai? Đáng tiếc con lại bị người ta từ hôn, thanh danh có chút rắc rối, tuy rằng có miệng vàng lời ngọc của Hoàng Thượng, nhưng mà rốt cuộc cũng không thể so với đánh thật. Nữ nhi chỉ sợ khó vọng tưởng đến đại tộc nhà cao cửa rộng, ngược lại là Nhị muội, muội ấy đã có một cuộc hôn nhân tốt, sau này có muội ấy hỗ trợ lót đường, con đường của đại đệ cùng nhị đệ của muội ấy sẽ thông thuận hơn rất nhiều. Có khi tổ mẫu cũng sẽ chuẩn bị một món tiền làm của hồi môn cho Nhị muội, tiềm lực của nhị phòng sau này sẽ còn lớn, bây giờ tổ mẫu không mượn sức nhị phòng, vậy thì mượn sức ai?"

Sắc mặt quận chúa Khánh Phúc thay đổi, ngay cả Trình Nguyên Hiền cũng tỏ vẻ không vui:"Chỉ bằng nhị phòng? Sao có thể!"

Trình Nguyên Hiền không quan tâm đến việc cả đời này mình sống cà lơ phất phơ, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận việc nhị phòng sống tốt hơn mình được. Khánh Phúc càng như thế, bà chỉ nghĩ đến sau này Nguyễn thị đắc thế, cả người liền khó chịu.

"Đó là đương nhiên." Trình Du Cẩn cười, chậm rì rì nói:"Ai bảo Nhị muội đã đính hôn chứ? Không nói đâu xa, chỉ cần tổ phụ nhìn thấy Nhị muội xuất giá, chắc chắn sẽ ban cho nhị thúc nhị thẩm một món tiền tài không nhỏ đi. Lúc trước con còn nghe nha hoàn trong viện tổ mẫu nói, tổ mẫu muốn đem của hồi môn của con đều chuyển sang cho Nhị muội. Đến lúc đó tổ mẫu lấy món tiền trợ cấp của hầu phủ, lại cả của hồi môn mẫu thân từng chuẩn bị cho con, rồi cả món tiền từ tổ phụ nữa, không phải là Nhị muội sẽ giúp cha mẹ huynh đệ tránh sây sát vì một món tiền riêng sao."

Quận chúa Khánh Phúc đứng lên, sắc mặt xanh mét. Trình Nguyên Hiền cũng âm thầm mắng, lúc trước sao ông không nghĩ tới việc này chứ! Mắt thấy Trình lão hầu gia không lâu nữa sẽ tạ thế, nếu nhị phòng thật sự muốn nữ nhi xuất giá trong thời điểm này, có khi lại trộm chạy tới trước mặt Trình lão hầu gia tỏ vẻ đáng thương, không chừng có thể lấy từ trong tay lão hầu gia bao nhiêu tiền tài ấy chứ!

Trình Nguyên Hiền nghĩ đến đây, lập tức liền đứng ngồi không yên. Khánh Phúc cũng tức không nhẹ, liên tục đi lại trên mặt đất:"Đáng giận, rõ ràng đây là hôn sự của Đại cô nương, hiện tại chuyện may mắn đều bị bọn họ lấy cầm đi hết. Đại cô nương cũng không thể nói người ta, vậy phải làm sao bây giờ!"

"Hồ đồ!" Trình Nguyên Hiền mắng:"Lớn nhỏ có thứ tự, tỷ tỷ chưa xuất giá, muội muội lại ra cửa trước thì còn ra thể thống gì? Một ngày Đại cô nương còn chưa đính hôn, nhị phòng nhất định phải chờ thêm một ngày cho ta! Lại nói, cho dù Đại cô nương chưa biết là có gả được vào nhà chồng tốt hay không, của hồi môn vẫn phải chuẩn bị trước. Tranh thủ lúc cha vẫn còn, để ông ấy tặng cho cháu gái một phần đất, có khi ông ấy lại vui mừng, nói không chừng bệnh tình lại có chuyển biến tốt."

Trình Nguyên Hiền càng nói càng cảm thấy suy nghĩ của mình có đạo lý, Khánh Phúc cũng lập tức bị thuyết phục, liên tục tán dương:"Đại gia nói phải. Mà mẫu thân cũng thật hồ đồ, của ai thì chính là của người đấy, sao lại có thể bởi vì Đại cô nương bị từ hôn, liền đem của hồi môn vốn dĩ thuộc về nàng đưa cho người khác được. Chắc chắn đây là cặp phu thê nhị phòng kia nói năng bậy bạ ở trước mặt mẫu thân, lừa gạt mẫu thân làm theo ý bọn họ. Chúng ta là phận con, không thể chỉ ra sai lầm của trưởng bối, nhưng mà cái nhà này chung quy vẫn là do cha định đoạt, không bằng, đại gia đi nói với cha chuyện này?"

Trình Nguyên Hiền gật đầu đồng ý, ông càng nghĩ càng cảm thấy thời gian không đợi ai, khoác áo choàng lên liền đi ra ngoài. Khánh Phúc không ngờ Trình Nguyên Hiền đi nhanh như vậy, bà gọi ở phía sau hai tiếng, chống tay lên khung cửa, không biết nên làm thế nào cho phải.

Trình Du Cẩn gọi quận chúa Khánh Phúc một tiếng, duỗi tay lấy ra một túi thêu:"Mẫu thân, phụ thân đi gấp, đã quên mang theo túi tiền rồi. Người mau đi đưa cho phụ thân đi."

Điều này đúng là đang buồn ngủ liền có người đưa gối đầu, Khánh Phúc còn đang không biết nên lấy lý do gì để đuổi theo. Bà bảo nha hoàn nhận lấy túi tiền, thần sắc còn có chút do dự, Trình Du Cẩn liền thay bà nói ra lời trong lòng:"Mẫu thân người yên tâm, con sẽ chú ý quan sát Ân Bảo. Ngược lại là trên người phụ thân không có tiền tiêu vặt, chỉ sợ không ổn. Người mau đi đưa đồ cho phụ thân đi!"

Sắc mặt quận chúa Khánh Phúc tốt hơn một chút, bà theo bậc thang Trình Du Cẩn tạo sẵn, nói:"Ngươi chú ý đệ đệ, ta đi xem đại gia."

"Dạ."

Khánh Phúc rốt cuộc được như ý nguyện mà ra cửa, đi tới phòng Trình lão hầu gia đòi gia sản. Đám người đi rồi, Trình Du Cẩn tức khắc trở thành chủ nhân duy nhất trong phòng, nha hoàn quận chúa Khánh Phúc thấy Trình Du Cẩn, cũng thập phần cung kính.

Trình Du Cẩn sắp xếp công việc xong cho các nàng, chính mình liền ngồi lên gian sao xem sách. Liên Kiều thấy xung quanh không có người, đè thấp thanh âm hỏi:"Cô nương, người không muốn đi xem sao?"

"Không cần." Trình Du Cẩn khí định thần nhàn, nói:"Cái loại chuyện khó coi đòi tiền trưởng bối tuổi già ốm yếu này, sao ta có thể đi làm được? Yên tâm, lấy cớ chuẩn bị của hồi môn cho ta là một lý do rất chính đáng, bọn họ sẽ thay ta lấy lại của hồi môn."

Liên Kiều bội phục sát đất:"Cô nương tính toán như thần."

"Tính cái gì mà tính, lấy đầu óc của bọn họ, một mũi tên liền trúng. Ta quá hiểu bọn họ." Trình Du Cẩn thản nhiên mà nhấp một ngụm trà, hưởng thụ hương trà mờ mịt, ngon miệng gật đầu. Ánh mặt trời chiếu đến khiến cả người trở nên ấm áp, Trình Du Cẩn không cần ra khỏi cửa, chỉ cần lẳng lặng nhìn người khác vừa cãi nhau vừa nháo, là có thể ngồi mát ăn bát vàng, có được một khoản tiền hồi môn kếch xù.

Loại chuyện cãi nhau này vừa lãng phí sức lực lại mất hết danh tiếng dịu dàng nàng dành dụm bấy lâu, tại sao phải tự mình hành động.