Vương Gia Lãnh Khốc Vương Phi Nhiều Chuyện

Chương 18: Q.1 - Chương 18: Sự thay đổi của hắn

“Tiểu thư, người mau tỉnh dậy đi, Vương gia tới rồi.” Mới sáng sớm Thải nhi đã khẩn trương chạy tới phòng của Mặc Vũ, lần thứ hai quấy rầy nàng đi gặp chu công.

“Thải nhi, ngươi mà còn ầm ĩ nữa thì ta sẽ xào ngươi lên đấy, lúc nào cũng vội vội vàng vàng.” Day day con mắt vẫn còn đang díp vào nhau vì buồn ngủ, nàng cực kì cực kì tức giận, khó lắm mới mơ thấy cha, thế mà cha lại chạy mất.

Khoan đã, Vương gia? Lý Vân Lạc tới tìm nàng làm gì chứ? Bật mạnh dậy, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất, má ơi, Tiêu Tiêu xuất giá xong thì hắn cũng đại giá quang lâm tới phòng nàng. Không có công thì không thể trèo lên Tam bảo điện, nhất định là không có chuyện gì tốt.

“Thải nhi, mau mau, đưa quần áo tới cho ta.”

“Tiểu thư, không kịp nữa rồi.” Thải nhi sợ hãi chỉ về phía cửa.

Lạy chúa, tới lúc nào thế?

“Chàng…chàng đã đến rồi sao không gõ cửa?” Nàng vội vàng kéo chăn lên che cảnh xuân vô ý lộ ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Lý Vân Lạc nhìn nàng, từ từ đi tới, ánh mắt không rời khỏi nàng một giây, Mặc Vũ ngại ngùng cúi đầu.

“Khỏi phải che, bản vương cũng chưa tới mức bụng đói ăn quàng đâu.” Hắn nhẹ nhàng phả hơi bên tai nàng, khiến cả người Mặc Vũ run rẩy.

“Bụng đói ăn quàng?” Nàng khó chịu nhìn hắn.

“Khuôn mặt của nàng đúng là có thể khiến bản vương chú ý, nhưng còn…” Hắn cúi đầu nhìn thân thể nàng một lượt, rồi ngẩng đầu lên nói: “Dáng người nàng chẳng khác nào đứa trẻ, bản vương thật là ăn không vô.” Nói xong còn làm ra vẻ tiếc nuối.

“Chàng!” Mặc Vũ đang định nổi giận thì thấy thân thể Lý Vân Lạc run lên, ngay lập tức hiểu ra.

“Chàng cố tình” Nói xong còn dùng ngón tay nhỏ và dài tóm lấy cổ hắn, hung hăn bóp, làm hại Lý Vân Lạc thè lưỡi, trợn tròn mắt nhìn nàng.

“Khụ…khụ…nàng muốn mưu sát phu quân hả! Khụ..khụ…” Đợi sau khi Mặc Vũ buông tay ra, hắn oán hận nói, dương nanh múa vuốt tính trả thù.

“Hừ, loại phu quân như chàng ta hận không thể gϊếŧ chết ngay tức khắc.” Nói xong ngại ngùng quay đầu sang chỗ khác.

Thoáng chốc Lý Vân Lạc đã khôi phục lại khuôn mặt lạnh lùng như cũ: “Chuẩn bị nhanh lên một chút, ta đưa nàng tới một chỗ.” Nói xong đi ra ngoài cũng không thèm quay đầu lại.

Buồn bực bước xuống giường, trong đầu thầm mắng Lý Vân Lạc là tên vô lại, sắc mặt còn thay đổi nhanh hơn cả thời gϊếŧ. Nhìn lại thân thể của mình, có thật như hắn nói vậy à?

“Thải nhi, ngươi thấy người ta có nhỏ không?” Nàng buồn bực bĩu môi lên nói.

“Tiểu thư, người…” Thải nhi kinh ngạc nhìn nàng, dù sao vấn đề này nói ra cũng thật xấu hổ.

“Ặc…thôi khỏi, ta biết hỏi ngươi cũng bằng thừa”

“Tiểu thư, người rất đẹp, nhất định Vương gia sẽ bị người mê hoặc” Thải nhi kéo Mặc Vũ ra khỏi lần gặp Chu Công thứ hai.

Nhìn vào chiếc gương, Mặc Vũ vẫn thấy có gì thay đổi đâu, cổ nhân đúng là kì lạ, hơi một tí là nói rất đẹp.

“Nàng thật đẹp!” Không biết từ lúc nào Lý Vân Lạc đã xuất hiện ở phía sau nàng.

Quay đầu lại vô cùng kinh ngạc, nàng quả thực không thể tin vào tai mình, lần trước hắn còn trách móc nàng là phiền phức; lần trước nàng đã mong đợi lời khen của hắn rất lâu. Nhưng rốt cuộc hôm nay sao vậy? Hắn đã chủ động như thế từ lúc nào rồi. Nàng có nên vui không?

Lý Vân Lạc nhìn nữ nhân đáng yêu trước mắt thì có chút bất đắc dĩ, nàng lại đang suy nghĩ, lần nào cũng suy nghĩ linh tinh, chi bằng phạt nàng một chút cho chừa. Trong mắt hiện lên một tia gian xảo, đáng tiếc Mặc Vũ còn đang nằm mơ nên không phát hiện ra.

“Nhắm mắt lại được không?” Hắn nhẹ nhàng nói, từ từ tiến tới gần nàng, tới gần, rồi lại gần thêm chút nữa, trái tim nhỏ bé của Mặc Vũ không ngừng đập loạn.

“Ừ” Không nghĩ được nhiều như vậy, cũng không nghĩ tới Thải nhi, Nàng nghe lời nhắm hai mắt lại, cái miệng hơi cong lên, chờ đợi…

Lý Vân Lạc lắc đầu cười, lấy ra một mảnh vải màu đen che mắt nàng lại.

“Ta có định hôn nàng đâu.” Hắn dụ dỗ nàng lần thứ hai.

Đáng ghét, Lý Vân Lạc, nhất định ta sẽ không để yên cho chàng.

“Đi theo ta, ta đưa nàng tới một nơi.” Đột nhiên hắn nói nghiêm túc với nàng, Mặc Vũ cảm giác được sự thay đổi của hắn, biết điều không tức giận nữa, để mặc cho hắn dắt, từ từ đi ra ngoài.