Mặc dù Phương Mạt Ly liều mạng che đậy, nhưng biểu tình dâʍ đãиɠ trên mặt cô ta khi lên cao trào, còn có tiếng rêи ɾỉ khó có thể đè nén, vẫn khiến cho những tay chơi già đời ở đây nhìn ra manh mối, trong lúc nhất thời cô ta trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Mạc Vi Lan khinh thường nhếch môi, thân là nữ MC khiêu da^ʍ có kinh nghiệm phong phú, làm sao nhìn không ra hồ ly lẳиɠ ɭơ này đang chơi cái gì?
Chỉ có phu nhân vị thiếu tướng thiện lương ngây thơ Cố Phỉ Nhu kia, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, còn quan tâm hỏi: "Phương tiểu thư, thân thể cô có khỏe không? Nhìn mặt cô đỏ như vậy, có phải thời tiết quá nóng nên say nắng không? Tôi có mang theo thuốc chuyên dụng cho mùa hè, nếu không để tôi đi lấy cho cô?”
Phương Mạt Lỵ còn chưa nói gì, bạn trai bác sĩ Giang của cô ta lại thay cô ta từ chối: "Không cần, cảm ơn lòng tốt của cô.”
Bác sĩ Giang vừa nói, vừa lạnh lùng nhìn Phương Mạt Ly một cái.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh nhạt đến cực điểm của Giang Túy Trì, khuôn mặt Phương Mạt Ly trong nháy mắt đã phai đi sắc đỏ, trở nên tái nhợt, cô ta giống như chim đang chờ làm thịt, rụt cổ lại, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, tôi không sao, cám ơn ý tốt của Cố tiểu thư.”
Sở Mộ ở dưới gầm bàn chậm lại, đợi xúc động đi qua, mới từ dưới gầm bàn chậm rãi ngẩng đầu lên. Anh ta phát hiện Vu Thiển Vân vẫn một mực cúi đầu đối phó với tôm hùm trong đĩa, không nhận thấy được anh ta thất thố, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta không dám nhìn Phương Mạt Ly nhiều nữa, vậy mà có thể ở trên bàn ăn biểu diễn trước mặt mọi người, người phụ nữ dâʍ đãиɠ như vậy anh ta thật sự rất sợ gặp phải, nếu không phải có vết xe đổ của Phùng Kiều Kiều, hơn nữa vị hôn thê cũng ở đây, nói không chừng anh ta thật đúng là không thể kiềm chế được.
Sở Mộ không thoải mái được bao lâu, Mạc Vi Lan ở bên cạnh anh ta bắt đầu cố ý vô tình cùng anh đáp lời, khóe mắt đuôi lông mày mang theo ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ như có như không.
Thủ đoạn của Mạc Vi Lan so với Phương Mạt Ly cao minh hơn nhiều, là cao thủ tình trường chân chính, thậm chí căn bản không cần trần trụi thân thể, chỉ cần một ánh mắt, một động tác, là có thể trêu chọc đàn ông có ý nghĩ kỳ quái.
Cái khác không nói, chỉ cần nghĩ đến việc cô ta là nữ thần của trăm triệu thẳng nam toàn cầu, lại chủ động trêu chọc mình, cũng đủ để cho Sở Mộ bành trướng lòng hư vinh.
Bất quá, làm cho anh thất vọng cùng tức giận chính là, từ đầu đến cuối, ánh mắt Vu Thiển Vân cũng chưa từng rơi vào trên người anh ta, cả bữa tối cô không phải uống nước trái cây Diệp Hoan rót cho cô, thì chính là vùi đầu đối phó với đĩa tôm hùm chết tiệt kia, có người phụ nữ khác đến đào góc tường của cô, quyến rũ bạn trai cô, cô lại hoàn toàn không thèm để ý.
Bữa tối này, các tân khách đều có tâm tư riêng, ngoài mặt bình tĩnh, nhưng ẩn nấp trong lòng là dòng nước ngầm bắt đầu khởi động, chỉ có Vu Thiển Vân mắt cũng không chớp, chuyên tâm hưởng dụng một bàn thức ăn ngon.
Sau khi bữa tối kết thúc, ban đêm vừa mới bắt đầu, hòn đảo nhỏ cách ly với thế giới bên ngoài, cũng không có giải trí khác, cả đảo ngoại trừ nhân viên trong trang viên, cũng chỉ có mười hai người bọn họ.
Chẳng qua là, dựa theo Diệp đại thiếu gia nói, tiết mục buổi tối đều đã sắp xếp xong, nhưng lại không chịu tiết lộ trước nội dung.
Vu Thiển Vân do dự một chút suy nghĩ xem rốt cuộc có nên đi hay không, nhưng Sở Mộ căn bản cũng chưa kịp thương lượng với cô, đã bị Mạc Vi Lan nói cười kéo đi về phía trước.
Vu Thiển Vân cau mày, ở phía sau nhìn chằm chằm lưng Sở Mộ đến ngẩn người, lúc này Diệp Hoan đi đến bên cạnh cô, chủ động vươn cánh tay ra: "Vu tiểu thư, chúng ta đi thôi? ”
Vu Thiển Vân đột nhiên cảm thấy hình như không thích hợp lắm, Sở Mộ ngu xuẩn này bị bạn gái nhà người ta kéo đi, là muốn ném cô ta cho vị thiếu gia phóng đãng này sao?
Nhưng cô ấy có thể từ chối sao? Cô không thể! Cục diện ở đây chính là chơi trò đổi vợ, cho nên đạo đức thế tục ràng buộc ở chỗ này cũng không tồn tại.
Diệp Hoan và Mạc Vi Lan phỏng chừng đều là chủ nhân nên rất vui vẻ, căn bản không ngại bạn đời có một lòng một dạ với mình hay không, Diệp đại thiếu gia thả mình trong bụi hoa, cũng mặc kệ Mạc Vi Lan thông đồng với người đàn ông khác đánh dã thực.
Đáng hận chính là Sở Mộ người đàn ông chó má này, luôn miệng nói không thể không có cô, quấn chặt lấy cầu xin cô tha thứ, nhưng vừa quay đầu, còn không phải giống như một con chó động đực, bị một nữ nhân xinh đẹp câu một cái liền rời đi?
Cho nên đàn ông, rốt cuộc có tiết tháo gì đáng nói chứ?
Bạn thân Tô Mạn Chi từng nói với cô, đối với đàn ông mà nói, tìиɧ ɖu͙© và du͙© vọиɠ có thể tách ra, có thể yêu một người, nhưng không nhất định thích lên giường với người đó. Ngược lại, rõ ràng không yêu một người, nhưng chỉ xuất phát từ sự hấp dẫn của cơ thể, có thể làʍ t̠ìиɦ với cô ta.
Vì vậy, đâu là phụ nữ, là một người phụ nữ vì yêu nên mới có tìиɧ ɖu͙©, hoặc bởi tìиɧ ɖu͙© mà yêu, hoặc cả kết hợp cả hai lại?
Trước kia cô tin tưởng rằng tình yêu và tìиɧ ɖu͙© không thể tách rời, tình yêu đối với anh được xếp đầu tiên, là duy nhất, nhưng bây giờ, nhìn nhóm bạn đời của năm cặp trai đẹp trước mắt này, cô đột nhiên không chắc chắn như vậy.
Vu Thiển Vân từ chối lời mời của Diệp Hoan, Diệp Hoan bị cự tuyệt cũng không tức giận, mỉm cười liền xoay người rời đi, từ đầu đến cuối vẫn duy trì phong độ tuyệt đối.
Cho dù đối với người phụ nữ mà hứng thú, hắn cũng sẽ không dây dưa quá nhiều, dù sao lấy thân phận địa vị của Diệp đại thiếu gia, bên người cũng không thiếu mỹ nhân tuyệt sắc.
Huống chi, cá cũng đã vào lưới, còn lo lắng không ăn vào miệng được hay sao?
Vu Thiển Vân một thân một mình, tách khỏi nhóm người, cúi đầu chậm rãi bước đi, bộ dáng tâm sự nặng nề, đột nhiên không cẩn thận bị cành cây trên đường vấp phải, mắt thấy sắp ngã xuống, may mắn phía sau có người đúng lúc kéo cô lại.
Chân cô đứng không vững ngã về phía sau, đang rơi vào vòng tay ấm áp rắn chắc, chóp mũi quanh quẩn một mùi tuyết tùng thanh tao nhã nhặn, cô đột nhiên ngước mắt lên, đυ.ng vào một đôi mắt thâm sâu mê người, sáng như sao.