Câu Lạc Bộ Đổi Vợ: Swingers

Chương 1: Không thỏa mãn (H)

Chương 1: Không thỏa mãn

Vào một đêm đầu hè, suối nước nóng trong như pha lê đang sủi bọt mạnh mẽ, một khóm hoa sơn chi trắng lặng lẽ nở rộ bên hồ bơi.

Không khí ẩm thấp quyện với hương hoa ngào ngạt càng tăng thêm vẻ quyến rũ, cám dỗ.

Làn gió nhẹ nâng tấm màn cửa sổ màu trắng sữa mờ lên, trên tấm chiếu tatami cạnh cửa sổ, Vu Thiển Vân và vị hôn phu của cô đang điên cuồng làʍ t̠ìиɦ.

Hai thân thể trẻ tuổi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn quít lấy nhau như hai con rắn động dục, thở hổn hển, xung trận kịch liệt.

Thân thể cường tráng, thẳng tắp của nam nhân áp vào thân thể mềm mại, non mịn của nữ nhân, lúc chạy nước rút mạnh, cơ lưng và cơ mông đều bị căng ra, thắt lưng mạnh mẽ đưa đẩy, mồ hôi chảy liên tục trên trán hắn, sau đó đáp xuống đồi núi trắng nõn và cao ngất của người phụ nữ.

Vu Thiển Vân sắc mặt ủy khuất, hai mắt mờ mịt, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, va chạm kịch liệt khiến bộ ngực gợi cảm không ngừng run lên, trông vô cùng da^ʍ mỹ.

“A, a, Sở Mộ, ông xã, em không chịu nổi nữa.”

Cô rêи ɾỉ cầu xin, nhưng đôi chân ngọc ngà, mảnh khảnh lại khóa chặt trên eo nam nhân, bờ mông đói khát vặn vẹo nghênh đón anh, bên dưới không ngừng chủ động nuốt hết côn ŧᏂịŧ to lớn của người đàn ông. Mỗi khi người đàn ông rút ra, cô sẽ kẹp chặt hoa huyệt đang đói khát của mình lại, như thể miễn cưỡng để nam nhân rút ra.

“Đúng là thiếu thao mà, miệng nói chịu không nổi, thế nhưng tiểu huyệt lại chặt như vậy, nước chảy ướt đẫm cả ga giường!”

Sở Mộ nhướng mày nhếch mép, tay nhéo nhéo anh đào hồng của cô gái, vừa nhào vừa nặn vài lần.

“A, đừng, đừng!” Cô hét lên và cầu xin sự thương xót, đầṳ ѵú mẫn cảm bị trêu đùa, thân thể mềm mại run rẩy, tiểu huyệt vô thúc co rút lại, dâʍ ŧᏂủy̠ đầy tràn từ bên trong trào ra, làm ướt đẫm chỗ tiếp xúc của hai người bọn họ.

“Chết tiệt, làm chết em..!” Sở Mộ bị cô nhéo xương cụt một hồi, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, cấp tốc đè cô dưới thân chạy nước rút.

“A, nhanh lên, nhanh lên ông xã, đâm mạnh vào”

Khuôn mặt xinh xắn của Vu Thiển Vân đỏ bừng lên, một làn sóng kɧoáı ©ảʍ truyền khắp cơ thể, tiếng rêи ɾỉ của cô mỗi lúc một lớn, gần như sắp đến thiên đường rồi, cô cau mày nhắm chặt mắt lại, ngón chân cong lại chờ đợi, cao trào tuyệt vời nhất đã đến.

Không ngờ rằng, cuộc tấn công nhanh chóng và mạnh bạo của nam nhân lại dần dần chậm lại, cô có chút khó chịu, ngay sau đó, Vu Thiển Vân cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc trong cơ thể cô đang dần mềm ra.

Thời khắc mấu chốt suýt chút nữa đến cao trào, lúc này cho dù trời có sập xuống, nữ nhân cũng không muốn dừng lại.

Vu Thiển Vân vô thức kẹp chặt hoa huyệt lại, cố níu giữ chút cảm giác khiến cô sung sướиɠ, muốn dùng nó khiến côn ŧᏂịŧ to lớn trở lại.

Tuy nhiên, dù cô cố gắng trêu chọc cỡ nào đi nữa, dươиɠ ѵậŧ một phút trước còn hùng dũng, oai vệ hiện tại đã hoàn toàn mềm nhũn, yếu ớt, biến thành một vũng thịt mềm oặt, theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhớp nháp trong cơ thể cô trượt ra khỏi cơ thể.

“Anh xuất tinh rồi?” Vu Thiển Vân thở hổn hển hỏi.

“Không có.” Sở Mộ vẻ mặt xấu hổ trả lời, rũ mắt xuống, không dám nhìn vẻ mặt vị hôn thê.

Không thể đạt đến cực khoái mang đến sự trống rỗng và khó chịu đến tột độ, Vu Thiển Vân bất chấp xấu hổ, cúi đầu ngậm lấy côn ŧᏂịŧ trơn bóng bằng miệng, mυ'ŧ mạnh để nó đứng lên lần nữa.

Tuy nhiên, dù cô cố gắng đến đâu, dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông vẫn như một con rắn ngủ đông, mềm oặt không dậy nổi.

Vu Thiển Vân làm việc vô ích một lúc lâu, cuối cùng đành phải bỏ cuộc, khóe mắt đỏ hoe, ngực tràn đầy bất bình và tức giận không nói nên lời, lấy khăn ướt bên giường lau lên mạnh miệng. Cô tức giận ném khăn ướt vào thùng rác, sau đó quay lưng về phía Sở Mộ, nằm xuống.

“Bảo bối, anh xin lỗi.” Sở Mộ nghiêng người ôm lấy cô từ phía sau, cố gắng an ủi cô.

Vu Thiển Vân tức giận đẩy anh ra: “Gần đây anh bị sao vậy? Lúc nào cũng như thế?”

“Anh không sao! Có lẽ dạo này lo cho việc kết hôn nên mệt quá.” Sở Mộ bao biện.

Hiện tại lại một lần nữa, lần nào cũng là lý do này!

Vu Thiển Vân không thể không hỏi: “Anh có muốn kết hôn với em không?”

Sở Mộ cau mày nói: “Nếu anh không muốn kết hôn, anh sẽ không cầu hôn em.”

“Vậy có phải anh mệt mỏi với em không?” Vu Thiển Vân nheo mắt lại, “Hay là anh có tình nhân bên ngoài?”

“Không có chuyện đó, sao có thể. Thật vô lí! Anh chỉ là quá mệt mỏi, để anh nghỉ ngơi một lát, chút nữa sẽ khỏe lại thôi.”

Sở Mộ mệt mỏi nhắm mắt lại, ngừng nói, quay người xoay lưng lại với cô, chỉ một lúc sau, một tiếng gáy nhẹ đã vang lên.

Anh thật sự ngủ luôn rồi Người đàn ông này là con lợn à?

Chỉ còn lại Vu Thiển Vân với cơ thể tràn đầy không vui, cô không hề cảm thấy buồn ngủ, chỉ cau mày nhìn bóng lưng của người đàn ông.

P/s: Dĩm edit lại từ đầu rồi nha, các bạn vào đọc ủng hộ nhé ❤