Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh

Chương 49: Chim họa mi

Họa bì yêu có thể thay đổi thành trăm gương mặt, ban đầu Thẩm Tri Huyền cho rằng muốn tìm nàng ta thì cần phải tốn một phen công sức, ai ngờ nàng ta lại tự mình dâng đến cửa.

Y không chút nghĩ ngợi, lần nữa chặn họa bì yêu không cho họa bì yêu vào nhã gian, họa bì yêu vừa che miệng cười vừa làm bộ thẹn thùng: "Tuế công tử đừng sốt ruột thế, ít nhất cũng phải để nô chuẩn bị một chút chứ..."

Lời nói đầy ý cười của nàng ta còn chưa dứt, một luồng khí thế kiếm khí nghiêm nghị vô hình vèo một tiếng bay sượt qua tai nàng ta ghim thẳng lên ván cửa phía sau.

Vài sợi tóc nhẹ nhàng phấp phới bay xuống đất.

Kiếm quang khẽ lóe, Yến Cẩn im lặng rút thân kiếm dài nửa lòng bàn tay ra rồi thu vào vỏ.

Họa bì yêu nháy mắt đứng thẳng người, dè dặt lịch sự đẩy cửa giúp Thẩm Tri Huyền: "Tuế công tử, Yến công tử, mời."

Nhóm sai vặt bị trói nhốt phòng kế bên cuối cùng cũng được đồng nghiệp đến muộn cứu ra ngoài, lúc đưa trà lên còn có chút sợ hai người, vừa run rẩy vừa rót trà, rót xong liền vội vàng lui xuống.

Thẩm Tri Huyền đi thẳng vào nội dung chính: "Hôm qua ngươi nói thành Bất Tử, ở chỗ nào?"

Hôm qua họa bì yêu cảm thấy dường như hai người rất để ý đến thành Bất Tử, hôm nay lần nữa nghe Tuế Kiến nhắc đến, con ngươi đảo một vòng, nhưng không đáp, chỉ khẽ cười nói: "Vị Mạnh phu nhân kia đúng là người của thành Bất Tử, sao rồi, các ngươi không hỏi được gì từ nàng à?"

Thái độ này của nàng ta, như thể không quá để ý đến Mạnh phu nhân, không chút e dè nói đùa: "Vị Mạnh phu nhân này, thật sự rất trung thành với Mạnh Vân. Ngay cả hai vị cũng không..."

Yên Cẩn không nói không rằng tháo trường kiếm xuống, nhẹ nhàng đặt lên bàn, ngón tay ấn chuôi kiếm, hơi dùng sức, kiếm liền rời vỏ.

"Khụ, thành Bất Tử ấy à, cũng không phải là nơi tốt đẹp gì. Nhìn bên ngoài thì cũng không tồi, nhưng trên thực tế lại là một nhà giam... Vào rồi thì khó có thể ra." Họa bì yêu nâng tay áo che miệng, khẽ ho một tiếng, nói: "Nếu hai vị định đi thành Bất Tử, thì xin hãy cẩn thận."

"Nói rõ tí đi?"

Nhắc đến thành Bất Tử, nụ cười dịu dàng trên mặt họa bì yêu nhạt đi rất nhiều, ngắn gọn nói: "Rời khỏi chỗ đó, nghe nói sẽ phải trả một cái giá rất lớn."

"Trả giá như nào?"

Họa bì yêu thờ ơ dùng nắp trà đẩy lá trà đang trôi nổi ra, khoan thai nhấp một ngụm trà: "Ta cũng không biết, chỉ biết mấy trăm năm trước lúc ta gặp vị Mạnh phu nhân kia, nàng ta chỉ là một con chim hoa mi nhỏ —— Ừm, lông đuôi như pha chút đỏ tươi, trông khá đẹp."

Gần như ngay lập tức, Thẩm Tri Huyền nhớ đến nhóc chíp bông khó khăn chui ra từ trong sân, đáng tiếc lúc ấy trên người nó dính đầy bùn, y cũng không để ý trên lông đuôi của nhãi con ấy có màu gì.

Trong sân đó có hơi kỳ lạ, nhóc chíp bông có thể ra khỏi đó, ngẫm lại thì thân phận cũng không đơn giản, cũng không biết giữa nó và Mạnh phu nhân, có quan hệ gì.

Dẫn Linh phù và khóa gỉ sắt, Mạnh phu nhân nửa đêm lui tới, nhóc chíp bông tìm đường sống trong chỗ chết, thành Bất Tử có thể vào mà khó có thể ra.

Giống như có một sợi dây vô hình buộc chúng lại với nhau.

Thẩm Tri Huyền cảm thấy dường như mình đã chạm đến chút manh mối, nhưng nhất thời vẫn nhìn không ra, không thể nào tìm cách chứng thực được.

Y như suy tư gì mà quơ quơ tách trà trong tay, nhìn lá trà trên mặt nước nóng giãn ra, nhẹ giọng hỏi: "Trăm năm trước, lâu như vậy à... Vậy con họa mi nhỏ đó, chính là Mạnh phu nhân rồi, tình hình năm đó thế nào?"

Y muốn hỏi chi tiết, họa bì yêu lại cười cười, lánh nặng tìm nhẹ nói: "Con họa mi nhỏ đó, là do một vị cô nương chuyên hát tuồng trên thuyền hoa nuôi dưỡng... Mỗi ngày ta gặp vô số người, lại qua lâu như vậy rồi, bây giờ cũng quên mất cô nương ấy có tướng mạo thế nào, sao còn nhớ con chim nhỏ đấy chứ?"

Vừa dứt lời, liền thấy tay Yến Cẩn khẽ giật, nàng ta nuốt nước miếng, vội vàng sửa lời: "Để ta nhớ lại, nhớ lại... À đúng rồi, con họa mi ấy khi đó đã có thể hóa hình, ta tình cờ thấy nàng ta hóa thành hình người, vờ làm cô nương trên thuyền hoa, gần gũi với một vị khách khác... Còn là bao nhiêu thì ta không biết."

Họa bì yêu nhớ lại, có hơi thất thần. Lúc ấy vừa hay gặp người đến từ thành Bất Tử, nàng ta từng nghe chút chuyện về thành Bất Tử từ một vị yêu già đã chết, nên không có thiện cảm gì với thành Bất Tử, tránh còn không kịp, thấy có người đến, vội vàng co cẳng bỏ chạy, nào có để ý đến con chim họa mi kia.

Chỉ nhớ mang máng...

Thẩm Tri Huyền tiện tay đặt chén trà lên kỷ án, tiếng vang lanh lảnh kéo họa bì yêu từ hồi ức xa xôi về, mỹ nhân có dung mạo quyến rũ bừng tỉnh hoàn hồn, mang theo tia không chắc chắn: "Ừm, hình như con họa mi đó còn gây ra chuyện gì thì phải, có điều khi ấy ta vội vàng bỏ chạy, nên không có để ý lắm."

Họa bì yêu đứng dậy, nửa oán trách nửa giận dữ nói: "Yến công tử hung dữ như vậy, Tuế công tử ngươi cũng không quản hắn..." Nàng khẽ cáu một câu, lại cũng không quan tâm hai người, mềm mại thướt tha ra khỏi cửa.

.....

Hai người Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn tạm thời ở lại Dương Châu.

Không hỏi được họa bì yêu gì nữa, Mạnh phu nhân bên kia vẫn mượn cớ ốm không ra, cũng không biết là Mạnh Vân lột xác thành lãng tử quay đầu hay sao, mà liên tiếp đóng cửa không ra ngoài mấy ngày, thuyền hoa cũng không đi, chỉ khi cửa hiệu dưới danh nghĩa gặp chuyện mới bất đắc dĩ chạy ra một vòng.

Nghe nói là vì dốc lòng chăm sóc phu nhân của mình, cũng không biết là thật hay giả.

Đêm nọ, Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn lặng lẽ ẩn thân đi vào Mạnh phủ gặp nhóc chíp bông.

Nhóc chíp bông kia rất sợ chết, Thẩm Tri Huyền bảo nó trốn trong sơn động, nó thật sự vẫn cứ trốn trong đó.

Vừa hay xế chiếu hôm nay có mưa, trong không khí vẫn còn ẩm ướt. Có lẽ là nhóc chíp bông nhân cơ hội tắm táp một cái, rửa sạch nước bùn dính trên người, lộ ra bộ dáng vốn có, đang giương cánh nhảy nhót trên hòn non bộ, trong mỏ chim be bé còn thì thầm.

Dường như đang hát một giai điệu nào đó.

Thẩm Tri Huyền lén lút đi tới, làm ra tư thế bảo Yến Cẩn im lặng, cẩn thận nghe xem nó đang hát gì.

Dưới ánh trăng ảm đạm, nó loạng choạng xoay một vòng, chút đỏ tươi trên lông đuôi không chút che đậy rơi thẳng vào mắt hai người.

"Vẽ mày cài trâm hai ân ái, hứa hẹn gần bên nhau... Chàng ơi..." Dường như nhóc chíp bông hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình, cánh khẽ run, "Chớ có phụ lòng Khanh Khanh..."

Thanh lệ uyển chuyển, lại còn là giọng nữ.

Âm sắc này còn rất quen thuộc.

Mặc dù Mạnh phu nhân có nói chuyện với họ vài câu, nhưng Thẩm Tri Huyền khá nhạy bén với âm thanh, lập tức phát hiện nhóc chíp bông này nói giọng nữ, âm sắc rất giống với của Mạnh phu nhân —— Họa mi nhỏ có lông đuôi đỏ ửng, giống với con họa mi trăm năm trước hóa hình thành Mạnh phu nhân.

Thẩm Tri Huyền nhanh chóng suy nghĩ, từng li từng tí phân tích khả năng có liên quan giữa hai bọn họ, họa mi nhỏ hát xong một đoạn, bỗng thay đổi điệu hát.

"Chàng ơi chàng ơi... Sao chàng vô tình!" Giọng nói chợt trở nên sắc bén, mang theo khí hận và tuyệt vọng, họa mi nhỏ lại loạng choạng xoay một vòng, lảo đảo đi về phía trước hai bước, như đuổi theo gì đó, "Đừng đi, đừng đi... Mau trở lại với thϊếp đi mà!"

Đột nhiên âm cuối cao lên, Thẩm Tri Huyền nghe tiếng hát oán hận thê lương của nó mà lòng cảm thấy run rẩy, kéo Yến Cẩn rời đi: "Đi thôi, e là con họa mi này cũng không bình thường rồi."

Ước chừng là y đã suy nghĩ là gì đó, lòng hạ quyết tâm, cũng không vội quấy rầy họa mi đang một mình hát tuồng, kéo Yến Cẩn, yên lặng rời khỏi Mạnh phủ.

Họ vội vàng rời đi, nên cũng không phát hiện, sau khi họa mi kia hát xong thì bắt đầu nức nở, hu hu khóc, vẫn là giọng nữ réo rắt thảm thiết.

Ánh trăng ảm đạm chiếu lên người nó, đổ bóng lên mặt đất, nhưng đó không phải là bóng của nhóc chíp bông.

Mà là... một bóng người.

Trường bào có tay áo rộng, dáng người mềm mại thanh thoát, cổ tay nhỏ nhắn duỗi ra, năm ngón tay khẽ xòe, mờ mịt mà uổng công muốn giữ gì đó lại.

Sau đêm hôm đó, Thẩm Tri Huyền bắt đầu dò xét có mục đích khắp nơi, gần thì trong thành Dương Châu, xa thì cũng là mấy đỉnh núi nhỏ gần đó, vất vả lắm mới tóm được một con chồn có thần sắc vội vã đang chuẩn bị chạy trốn.

Thẩm Tri Huyền bắt được nó, hỏi: "Chạy đi đâu đấy?"

Nếu nói thành Dương Châu đông đảo người trần, không tồn tại yêu quái, vậy thì còn có thể hiểu, nhưng không thể nào núi xa như vậy, cũng không có dấu vết tồn tại của yêu quái.

Giữa trời đất linh khí dồi dào, tiểu yêu quái mở linh thức nhiều không đếm xuể, nhưng sao nơi này lại như biến mất tăm hơi thế này?

Hai người bọn họ là kiếm tu, linh khí lạnh thấu xương, chồn cảm nhận được uy áp trên người hai người, run bần bật: "Ôi ôi ôi, các tiên quân tha cho ta đi, ta chưa hại người bao giờ, thậm chí ta còn chưa ăn gà bao giờ mà... Ta thật sự là một con chồn lương thiện mà!"

Thẩm Tri Huyền tiện tay bấm quyết, nhốt nó tại chỗ: "Chạy trốn làm gì... Sao gần đây có ít yêu vậy?"

Chộn đυ.ng phải cái chắn, không đi được, sốt ruột xoay vòng vòng tại chỗ: "Ai mà chẳng chạy trốn chứ... Trong thành Dương Châu có quái vật, thường xuyên bắt tiểu yêu quái chúng ta làm bữa ngon, ta mà không đi, chắc sẽ bị bắt luôn mất!"

Tâm niệm Thẩm Tri Huyền vừa động, ra hiệu ý bảo nó nói tiếp.

Vẻ mặt con chồn đau khổ: "Mấy năm nay, trong thành Dương Châu xuất hiện một con quái vật rất khủng bố, cứ cách một khoảng thời gian là sẽ thu hút rất nhiều tiểu du hồn và tiểu yêu quái đi mất... Những ai bị thu hút thì đều không về được! Nhất định là chúng nó đã bị ăn mất rồi!"

Đáy mắt của nó toát ra vẻ sợ hãi, cả người phát run, cầu xin nói: "Yêu quái gần đây càng ngày càng ít, ít dần ít mòn, những yêu quái còn lại đều đã rời khỏi, ta cũng không muốn ở đây nữa, ai mà biết được ngày nào đó ta sẽ trở thành bữa ngon cho con yêu quái đó chứ? Thật sự là ta chưa bao giờ làm chuyện xấu, các tiên quân làm ơn thương xót, buông tha cho ta đi..."

Thẩm Tri Huyền tháo chắn, nó vội vàng vái hai người một cái, xem như cảm tạ ân huệ tha chết, rồi vội vã chạy đi.

Nhìn bóng dáng vội vàng của nó, đáy mắt Thẩm Tri Huyền hiện lên tia trầm tư, nghiêng đầu nhìn về phía Yến Cẩn, khẽ nói: "A Cẩn à, có lẽ là chuẩn bị có đánh nhau rồi."

Thẩm Tri Huyền bắt đầu nghiên cứu trận pháp.

Y hạ quyết tâm trước tiên phải giải quyết cái sân kỳ lạ trong Mạnh phủ trước. Trải qua mấy ngày điều tra khắp nơi, trên cơ bản y đã có thể xác định, trong sân đó có ma vật, cứ một khoảng thời gian là sẽ lợi dụng Dẫn Linh phù, cắn nuốt rất nhiều du hồn và yêu quái.

Ma vật đó điên cuồng nuốt chửng, có lẽ là vì tăng cường sức mạnh của bản thân, hoặc cũng có thể là vì nguyên nhân khác... Tóm lại là Thẩm Tri Huyền không cho phép nó tiếp tục tồn tại ở đây nữa.

Sau khi Dẫn Linh phù không thể đưa tiểu yêu quái và du hồn đến nữa, ai mà biết được ma vật đó sẽ làm ra chuyện gì?

Yến Cẩn lần đầu bước ra giang hồ, lai lịch còn thấp, cần phải lăn lộn một phen, một chuyến trừ hại vì dân này, cũng coi như là rèn luyện.

Vì phòng ngừa ma khí tràn ngập trong sân làm hại người thường, nên xung quanh Mạnh phủ có bố trí trận pháp, che giấu bao phủ để không ai phát hiện.

Thẩm Tri Huyền chỉ hiểu lõm bõm chút trận pháp, nhưng thật ra Yến Cẩn, lúc trước ở Thanh Vân Tông, bởi vì chuyện của núi Thí Luyện, đã từng học trận pháp... Hào quang bàn tay vàng của vai chính là học cái gì là ra cái đấy, về chuyện trận pháp, ngược lại Yến Cẩn ra sức rất nhiều.

Một phen rối ren bố trí xong trận pháp, cũng đã qua vài ngày. Thẩm Tri Huyền bắt Yến Cẩn cùng nhau xem thiên tượng vào ban đêm, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng tính ra thời gian —— Giờ Tý [1] đêm mai, là giờ linh khí đất trời loãng nhất.

[1] 子時 (Giờ Tý): Từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng.

Có lẽ cũng sẽ là lúc ma vật kia suy yếu.

Hai người cẩn thận thương lượng, cuối cùng quyết định chủ kiến, đi đến thuyền hoa.

Tốt xấu gì thì họa bì yêu cũng là yêu đã sống mấy trăm năm, dù có đánh không lại, thì cũng có bản lĩnh bảo mệnh, trong Mạnh phủ không chỉ có quái vật, mà còn có rất nhiều người phàm, mặc dù hai người đã thiết lập trận pháp, nhưng để cho chắc chắn... Có sức lao động miễn phí thì sai bảo xíu có sao đâu.

Khi sắp đến thuyền hoa, bỗng nhiên có một nữ tử thướt tha đi ra, mang khăn che mặt, trong tay cầm một quyển tranh cuộn, nhanh chóng rời đi.

Thân hình này có chút quen mắt, tâm niệm của Thẩm Tri Huyền vừa động, khẽ bấm pháp quyết, một làn gió thổi qua, thổi khăn che mặt của nàng ta, lộ ra một gương mặt bình tĩnh —— Là Mạnh phu nhân.

Thẩm Tri Huyền như suy tư gì đó nhìn nàng ta rời đi, khom người đi vào thuyền hoa.

Lúc tìm được họa bì yêu, họa bì yêu đang thu dọn một đống giấy vụn, thấy hai người đến đây, tươi cười nói: "Cũng trùng hợp thật, Mạnh phu nhân vừa mới rời đi đấy."

Họa bì yêu vo giấy thành một cục, tùy tiện cố ý ném vào chậu than chuyên đốt giấy vụn và bản thảo bỏ đi, nháy mắt ánh lửa bùng lên, nuốt sạch giấy vụn, giữa ánh lửa mờ dần, nàng ta thờ ơ nói: "Mất quá trời công sức, mới vẽ xong..."

Thẩm Tri Huyền thuận miệng hỏi: "Vẽ cái gì?"

"Mạnh phu nhân bảo ta vẽ một bức tranh Mạnh Vân giúp nàng ta vẽ mày cài trâm, chắc là nháo trận này với Mạnh Vân xong, tính làm lành đây mà... Vẽ quá trời tranh mới hài lòng được một bức, làm ta mệt muốn chết."

Lòng Thẩm Tri Huyền đang nhớ nhung chuyện ngày mai, nghe vậy cũng không quá để ý, tùy ý lên tiếng, bàn chút chuyện ngày mai với họa bì yêu, nói xong y mới đột nhiên hồi phục tinh thần —— Vẽ mày cài trâm?

Đó không phải là mấy lời con chim họa mi kia hát sao?!

Tiếng hát thê lương của họa mi vang vọng trong đầu Thẩm Tri Huyền, y sợ hãi cả kinh, bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài: "Xảy ra chuyện rồi!"