Bộ Tây Quy nói rõ ý đồ tới.
"Sau khi ta ra chiến trường thì ta muốn phó thác hai việc. Đầu tiên là nhà nước, tạm thời cậu sẽ làm nguyên thủ quốc gia. Thứ hai là - cô ấy.”
Cù Đông Hướng tiến lên một bước, hướng về phía Minh Trai Chi, cười một cách ngây thơ hồn nhiên.
"Tôi bảo vệ cô ấy?" Ánh mắt lạnh như băng của Minh Trai đảo qua khuôn mặt trịnh trọng của Bộ Tây Quy.
Rất hiển nhiên, đối phương thật sự đem sinh mệnh của mình giao phó cho hắn.
Chẳng lẽ Bộ Tây Quy ngây thơ cho rằng mình sẽ giữ lời hứa?
Hắn hoàn toàn có thể đáp ứng, chờ Bộ Tây Quy đi thì hắn quay đầu liền gϊếŧ chết nàng, chẳng phải là dễ dàng sao?
Hai tay Minh Trai Chi ôm ngực, ánh mắt lạnh lẽo, thật sự không rõ đặt câu hỏi: "Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta nguyện ý bảo vệ nàng?”
Cù Đông Hướng nhìn về phía trước và Bộ Tây Quy. Ánh mắt Bộ Tây Quy rất sáng, mang theo khắc chế cùng bao dung, ánh mắt Cù Đông Hướng có ánh sáng, mang theo tin cậy cùng lý trí.
Sau khi nhìn nhau, Cù Đông Hướng quay đầu đối diện với Minh Trai Chi rồi trả lời: "Dùng mạng của ta làm bảo lãnh. Nếu cuộc chiến thất bại, ngươi liền lấy ta khai đao, dùng huyết tế cờ!”
Những lời này hùng hồn khiến Minh Trai chấn động.
Công bằng mà nói, Cù Đông Hướng quả thật không tính là xinh đẹp, ngũ quan cũng không tinh xảo. Nhưng giữa mi cốt rất anh khí, khí chất thanh lệ thoát tục, nhìn lâu liền cảm thấy ngũ quan chỗ nào cũng đều rất thuận mắt.
Giờ phút này Cù Đông Hướng càng là rực rỡ phát sáng, rất kiên định nghênh đón ánh mắt phỏng đoán của Minh Trai, không hề lùi bước.
"Chiến trường vô tình, ngươi biết không?" Ánh mắt Minh Trai Chi lấp lánh nhìn chằm chằm Cù Đông Hướng rồi đặt câu hỏi.
Cù Đông Hướng gật đầu.
"Trận chiến dịch năm đó, Bộ Tây Quy không thắng, ngươi biết không?"
Cù Đông Hướng tiếp tục gật đầu.
"Năm đó còn có người thay hắn xả thân quên mình, hiện giờ hắn nội ưu ngoại loạn, ngươi cảm thấy hắn sẽ thắng sao?" Minh Trai Chi tiếp tục đặt câu hỏi truy vấn.
Cù Đông Hướng không mang theo chần chờ mà vẫn gật đầu như cũ.
Hừ lạnh một tiếng, Minh Trai Chi giễu cợt một câu: "Đồ ngu xuẩn. "
“Ta ngu xuẩn không cần ngươi quan tâm. Ngươi cứ nói có đáp hay không là được.” Cù Đông Hướng nâng cằm lên lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Minh Trai Chi chuyển ánh mắt nhìn về phía Bộ Tây Quy vẫn trầm mặc, nhướng mày nói: "Ý của nàng? Hay ý cậu? "
“Hai người chúng ta nhất trí quyết định." Bộ Tây Quy hiển nhiên trả lời cũng rất dứt khoát.
Lại dám lấy mạng của mình đánh cuộc!
Một khi hắn đáp ứng, chẳng những mình không thể xuất thủ, còn phải thay thế Bộ Tây Quy bảo hộ tính mạng của nàng.
Nếu như Bộ Tây quy bại, hắn danh chính ngôn thuận làm thịt nàng, cho nàng theo tội danh gì cũng được, còn có thể trọng chấn sĩ khí, những người khác cũng không thể làm khó hắn.
Ngược lại, nếu Bộ Tây Quy thắng, hắn bảo vệ nàng, còn trở thành một chuyện tốt. Khi đi đem quốc gia và nữ nhân yêu quý giao phó cho huynh đệ của mình, thật sự là chuyện tốt cả hai đều vui vẻ.
Cù Đông Hướng nữ nhân này, thật sự giống như lúc trước hắn đã nhìn thấy, thông minh mà bình tĩnh.
"Được rồi! Tôi đã đồng ý. Khi cậu đi vắng thì tôi sẽ bảo vệ đất nước và phụ nữ của cậu, chờ cậu chiến thắng trở lại. Nếu như cậu bại trận, ta sẽ dùng nữ nhân của ngươi tế cờ, cáo vong hồn của cậu.”