Khách Trọ (Tháo Hán H)

Chương 109: Không làm em trước thì không đi dạo được

Hà Lộ trợn mắt nhanh chóng bắt lấy tay anh, dù cô biết cũng sẽ không thay đổi được gì.

“Anh, anh làm gì vậy?”

“Ngoài làm em ra thì còn cái khác sao?”

“…Không phải anh muốn đi dạo phố trước à?”

Trình Diệu Khôn cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả lên đầu vai cô bàn tay mò mẫm vào giữa hai chân.

“Mặc như vậy chẳng phải muốn quyến rũ anh sao, không làm em thì không đi dạo phố được.”

“…” Rõ ràng là anh nói cô mặc váy!

Hà Lộ cạn lời, hơi rụt vai nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen.

“Nhưng, bên ngoài còn hơi sáng…”

Trình Diệu Khôn đang biết cô đang nói đến sắc trời bên ngoài, nhưng anh không quan tâm mà hôn lên cần cổ mảnh khảnh.

“Không sao, đóng cửa sổ lại là được, hơn nữa ở đây không có người.”

“…”

Hà Lộ còn muốn nói gì nữa, bàn tay to lượn lờ trên lớp váy trên đùi, không biết mở thế nào, Trình Diệu Khôn nhíu mày.

“Váy này sao chặt vậy!”

“…Váy vốn là vậy mà.”

Giọng Hà Lộ nhỏ dần, Trình Diệu Khôn nắm eo cô nâng lên, sờ ra sau lưng rồi đưa cô trên tay lái.

Lời anh nói ban chiều giờ đã thành sự thật, tim Hà Lộ đập nhanh, vừa bồn chồn vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ…

Trình Diệu Khôn nóng nảy hất vạt váy cô lên, sau đó kéo các phần lưa thưa trong váy cột ngay eo.

Qυầи ɭóŧ màu đỏ hồng lập tức lộ ra, vải dệt mỏng manh bao quanh lấy thịt mông mềm mại, hình ảnh quá phóng túng!

Trình Diệu Khôn thấy mắt mình như muốn nhảy ra ngoài, máu nóng dồn xuống bụng dưới, côn ŧᏂịŧ cương cứng trướng đau, cảm giác muốn vỡ tung!

Anh hơi đứng lên, kéo khóa và lưng quần xuống.

‘Xoẹt’ một tiếng, khóa quần được cởi ra. Hà Lộ nằm trên tay lái, tiếng rêи ɾỉ kẹt trong cổ họng, tiểu huyệt nhìn không được chảy ra dâʍ ɖị©ɧ.

Cơ thể của cô… Sao lại…

Rõ ràng mấy ngày trước còn sợ muốn chết…

Trình Diệu Khôn túm lưng quần kéo đến đầu gối, đem gậy thịt trướng đau ma sát lên lớp vải dệt mỏng.

Một tay anh ấn lưng cô, tay còn lại cầm lấy côn ŧᏂịŧ chà xát lên cánh mông, đồng thời thở thỏa mãn một hơi.

“Mặc như vậy là muốn bị anh chơi chết sao?”

“…” Sao anh có thể đổi trắng thay đen như vậy cơ chứ, không phải anh bắt cô mặc như vậy sao?

Hơn nữa, thật ra mỗi ngày cô đều thay đổi một bộ khác nhau, chỉ là anh không đυ.ng vào mình thôi…

“Muốn xé.”

“Xé???”

Hà Lộ ngây ngốc, đầu ngón tay của Trình Diệu Khôn đã hướng tới qυầи ɭóŧ, dùng sức một chút, đem mảnh vải mỏng manh đó thành đống giấy vụn.

Trình Diệu Khôn nhìn cửa huyệt hồng hào ẩn nấp sau kẽ mông, hơi thở nặng nề đè nén âm thanh nói.

“Sướиɠ tay thật.”

Anh thì đang sung sướиɠ, còn trong đầu Hà Lộ nghĩ đến 799 đồng bị anh nhẫn tâm xé rách, trái tim cô đau đớn…

Cô quay đầu nhìn anh: “Cái, cái này mới mua…”

“Mua lại là được, loại qυầи ɭóŧ mỏng này không được mặc nữa?”

“…” Không được mặc nữa mà còn đưa cô?!

Hà Lộ cạn lời, bàn tay to của Trình Diệu Khôn trượt theo cánh mông cô đi xuống, kẹp giữa miệng huyệt, ướt rồi…

“Lỡ như tiểu bức của em ướt quá, qυầи ɭóŧ chặn không được thì sẽ chảy nước ra ngoài mất.”

“…”