Trong quán bar có đủ người thuộc mọi tầng lớp xã hội, kiểu người nào cũng có, Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải đều có ngoại hình đẹp trai, thậm chí họ đang ngồi ở góc xa nhất của khán đài thì thỉnh thoảng vẫn có phụ nữ tiến đến bắt chuyện.
Khi thế xung quanh người Trần Ngân Hà quá thấp, không có ai dám bắt chuyện cùng anh, cuối cùng đều nhắm đến Hứa Gia Hải. Nếu là bình thường, Hứa Gia Hải sẽ không ngại mà tán tỉnh bọn họ, nhưng lúc này anh ta không có tâm trạng nên đã đuổi toàn bộ đi.
Hứa Gia Hải nhìn Trần Ngân Hà: “Cậu định làm thế nào, ngồi ở đây làm gì?”
Trần Ngân Hà: “Đừng vội, sẽ có người chủ động tìm đến.”
Hứa Gia Hải lấy điện thoại ra gọi cho Chu Tiểu Nghiên: “Alo, đang ở đâu thế, sao không thấy cô ở quán bar, ra đây bán rượu đi này, có khách sộp, không tóm lấy hơi phí.”
Chu Tiểu Nghiên: “Anh Hải, anh đang quán bar trước đây em làm việc sao?”
Hứa Gia Hải tinh tường ý thức được: “Trước đây? Bây giờ cô không ở quán bar này nữa rồi à?”
Chu Tiểu Nghiên: “Không, em đổi chỗ làm rồi.”
Hứa Gia Hải nghĩ đến kế hoạch cuộc đời của Chu Tiểu Nghiên: “Làm nhân viên bán hàng ở trung tâm mua sắm hay là nhà hàng?”
Giọng nói của Chu Tiểu Nghiên mơ mơ hồ hồ: “Cũng tương tự vậy, chỗ em còn đang bận, tạm thời thế đã nhé, nói chuyện sau nha.”
Hứa Gia Hải nhìn cuộc gọi bị ngắt: “Rốt cuộc là cô nhóc này đang làm cái trò gì thế, gần đây Chu Tiểu Nghiên có liên lạc với cậu không?”
Không cần Trần Ngân Hà trả lời, Hứa Gia Hải cũng biết, Tô Dao bị bắt cóc, sống chết thế nào còn không hay, Trần Ngân Hà có thể sống cho đàng hoàng tử tế đã là tốt lắm rồi, lấy đâu ra thời gian mà lo chuyện của người khác.
Trong quán bar có một buổi biểu diễn, khi thời gian đến, hầu hết mọi người đều đổ xô về khu vực bàn tròn giữa sàn nhảy. Tiết mục biểu diễn là một màn múa cột. Người phụ nữ mặc chiếc váy ngắn hai dây màu đen, mái tóc đen buông xõa, môi tô son đỏ. Cơ thể cô ta rất uyển chuyển, ôm cây cột thép nhảy nhót, động tác nóng bỏng, có thể thực hiện những động tác có độ khó cao trong một lần.
Người phụ nữ nhìn xuống khán giả bằng đôi mắt quyến rũ, đồng thời nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi ra liếʍ môi, hết sức gợi cảm. Không ngừng có người hú hét, huýt sáo khiến những người vốn dĩ không chú ý đến tiết mục múa cột cũng bị thu hút.
Hứa Gia Hải chạm vào cánh tay Trần Ngân Hà một cái, thấp giọng nói: “Ngô Nguyệt Oánh.”
Trần Ngân Hà chẳng thèm liếc nhìn Ngô Nguyệt Oánh, anh cầm ly cocktail trên tay, mắt nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu xanh lam bên trong.
“Cậu của Ngô Nguyệt Oánh bị bỏ tù vì tội buôn người và bị kết án mười lăm năm vì tội buôn bán lao động xuyên quốc gia.” Hứa Gia Hải tháo kính của mình xuống, lấy khăn giấy lau lau mắt kính: “Nếu như Ngô Nguyệt Oánh tiếp tục sự nghiệp của cậu cô ta, thì liệu có thể đưa đội trưởng Tô ra nước ngoài không? Rõ ràng là bỏ thời gian công sức ra bắt cóc một cảnh sát rồi bán ra nước ngoài làm lao động là điều không thể, rất có khả năng là liên quan đến các giao dịch khác, cậu đã kiểm tra thử web đen chưa?”
Đương nhiên, Trần Ngân Hà sẽ nghĩ đến điều này, anh liếc nhìn về phía sân khấu hình tròn được bao quanh bởi đám đông: “Vẫn luôn phái người theo dõi rồi.”
Anh thuê những hacker hàng đầu, chỉ cần có chút động tĩnh trên mạng, cho dù chúng được che giấu sâu đến đâu thì anh vẫn có thể nhận được tin tức ngay lập tức.
Hứa Gia Hải đeo kính vào: “Cậu cảm thấy có bao nhiêu phần trăm khả năng kẻ chủ mưu đứng sau chính là Ngô Nguyệt Oánh?”
Trần Ngân Hà: “Khó nói, tất cả đều có khả năng, có thể là cô ta cũng có thể không phải cô ta.” Đối với bất kỳ ai, chỉ cần có một phần vạn mối nghi ngờ thì anh sẽ không buông bỏ cho đến khi tìm thấy Tô Dao.
Hứa Gia Hải thấy Ngô Nguyệt Oánh nhảy xuống sân khấu, đẩy lùi những bàn tay của khán giả nam, rồi liếc nhìn về phía họ một cái.
Hứa Gia Hải uống nốt nửa ly cocktail của mình trên bàn, vỗ vỗ lên vai Trần Ngân Hà: “Không làm phiền cậu phá án nữa, chú ý an toàn.”
Sau khi Hứa Gia Hải rời đi, Ngô Nguyệt Oánh thực sự đi về phía Trần Ngân Hà. Cô ta ngồi lên chiếc ghế cao trước mặt anh, chân bắt chéo, tư thế đẹp mê hồn, khẽ nhướng mày mỉm cười: “Anh đẹp trai, đi một mình sao?”
“Nếu đã đến đây chơi thì hà tất phải mang vẻ mặt trầm mặc thế này, nó khiến người khác sợ hãi đó.” Cô ta vừa nói vừa làm động tác vuốt vuốt ngực mình, như thể thực sự đang sợ vậy: “Cái gì cần nói tôi đều đã nói hết rồi, cũng đã cung cấp bằng chứng không có mặt tại hiện trường, tài chính cá nhân cũng chẳng có vấn đề gì, tại sao cứ phải cắn lấy tôi không nhả vậy?”
Trần Ngân Hà không ngước mắt lên, như thể khinh bỉ không thèm trả lời câu hỏi của cô ta.
Điều Ngô Nguyệt Oánh ghét nhất chính là bị người khác phớt lờ, cô ta đã thất bị trước người đàn ông này rất nhiều lần rồi, khi cô ta nhảy, tất cả mọi người trong quán bar đều nhìn cô ta chỉ có anh là thờ ơ với cô ta. Trong mắt người đàn ông này chỉ có Tô Dao, thật đáng tiếc cô sẽ không bao giờ có thể quay lại nữa.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Ngô Nguyệt Oánh tốt lên rất nhiều, khóe môi khẽ nhếch lên: “Phụ nữ trên đời này nhiều như vậy, anh hà tất gì phải thương nhớ không quên cô ấy, thứ lỗi cho sự vụng về của tôi, quả thực tôi không nhìn ra điểm gì tốt của cô ấy. Xinh đẹp thì có xinh đẹp, dù sao cũng là hoa khôi của lớp, là tâm điểm được bàn tán nhiều nhất trong ký túc xá nam của bọn tôi năm đó, có lẽ cũng là đối tượng mơ ước của bọn họ…”
Cô ta còn chưa kịp nói hết thì một tiếng gió xẹt qua tai, khiến cổ cô ta ớn lạnh, một con dao sắc nhọn găm vào động mạch.
Ngô Nguyệt Oánh ngẩng đầu, căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng: “Anh, anh là cảnh sát, tuỳ tiện dùng dao thế này là phạm pháp.”
Người đàn ông ngồi trong bóng tối, ngước mắt lên, ánh mắt nham hiểm, trước giờ Ngô Nguyệt Oánh chưa từng thấy cảnh sát nào như vậy, sự tà ác trên gương mặt anh còn tàn độc hơn nhiều so với đồng bọn của cô ta.
Ngô Nguyệt Oánh cụp mắt xuống, nhìn con dao đang chĩa vào cổ mình, mỉm cười, nói: “Muốn doạ người thì thôi đi, anh hoàn toàn không dám làm tôi bị thương, nếu không tôi sẽ liên tục gửi phản ánh lên trên, khiến anh không thể làm cảnh sát…”
Xương quai xanh râm ran đau khiến cô ta không nói được nữa, cô ta cảm nhận được giọt máu ấm đang chảy dọc từ lưỡi dao của anh và từ da thịt cô ta rồi rơi xuống. Cô ta hét lên một tiếng, hai mắt mở to, không dám tự tin nhìn anh: “Anh… Anh dám làm vậy với phụ nữ, anh cầm dao làm công dân vô tội bị thương, anh có biết điều này nghĩa là gì không?”
Trần Ngân Hà thu con dao lại, ném con dao dính máu lên bục: “Mau kiện đi.”
Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Ngô Nguyệt Oánh lấy khăn giấy ấn vào xương quai xanh của mình, sợ để lại sẹo sẽ không đẹp nên vội vàng lái xe đi mà chẳng kịp thay quần áo.
Trần Ngân Hà ngồi trên chiếc xe sedan: “Khởi động, đi theo cô ta.”
Anh không rảnh để đấu võ mồm với Ngô Nguyệt Oánh, mục đích của anh là chọc giận cô ta, nhân cơ hội làm cô ta bị thương rồi bám theo, xem cô ta sẽ xử lý vết thương ở đâu.
Giả sử kẻ chủ mưu là Ngô Nguyệt Oánh, Tô Dao đã bị thương rất nặng trước khi bị bắt cóc, nếu không xử lý kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng, bọn chúng không thể để cô chết nên nhất định phải đưa cô đi để điều trị vết thương. Các bệnh viện thông thường chắc chắn không được, phòng khám cũng không dám, chứng tỏ bọn họ có một bên chịu trách nhiệm giải quyết các vết thương cho đối tượng bị bắt cóc. Bọn chúng không thể để người cô lưu lại sẹo, nên xử lý thông thường không ổn, bắt buộc phải là một nơi có điều kiện tốt, tay nghề bác sĩ cực cao.
Ngô Nguyệt Oánh coi bản thân mình như báu vật, một vạn lần không muốn trên người có sẹo, đặc biệt là ở vị trí có thể phô bày sự gợi cảm là xương quai xanh. Cô ta sẽ đắp những nguồn y tế tốt nhất lên người, nên rất có khả năng là địa điểm chữa bệnh bí mật đó.
Đại Vu lái xe bám theo Ngô Nguyệt Oánh đến một bệnh viện: “Đội phó Trần, là bệnh viện công.”
Triệu Dương nói: “Ngô Nguyệt Oánh có năng lực đến cỡ nào cũng không thể mua cả một bệnh viện công được.” Điều này có nghĩa là hoàn toàn không có cơ sở điều trị kia và Ngô Nguyệt Oánh không liên quan gì đến vụ bắt cóc.
Đại Vu: “Cũng có khả năng cho thấy rằng, đến bản thân Ngô Nguyệt Oánh cũng không có tư cách được biết đến sự tồn tại của cơ sở điều trị đó.”
Nếu đúng như vậy nghĩa là phía sau còn có một tổ chức lớn hơn và Ngô Nguyệt Oánh cùng lắm chỉ là một bên trung gian nhỏ, chẳng là cái thá gì cả. Điều này cũng đồng nghĩa với việc họ sẽ phải đối mặt với một nhóm tội phạm xảo quyệt và hùng mạnh hơn.
Trần Ngân Hà trầm giọng hỏi: “Bên phía Tiểu Lâm thế nào rồi?”
Đại Vu gọi điện cho Tiểu Lâm, người đang giám sát ông chủ quán bar, rồi báo cáo với Trần Ngân Hà: “Có lẽ Tiền Binh và cô gái được ông ta đưa vào chỉ là quan hệ giữa khách hàng và gái mại d.âm. Vẫn theo dõi phải không ạ?”
Trần Ngân Hà: “Vẫn theo dõi.”
Một rưỡi sáng, Trần Ngân Hà trở về nhà, Hứa Gia Hải đang ngồi trên sofa trong phòng khách đợi anh: “Tôi đã xử lý hết thuốc an thần và ống tiêm thuốc an thần cậu để trong tủ cạnh đầu giường rồi, nếu thực sự mất ngủ không ngủ được, thì có thể tìm tôi lấy một viên thuốc an thần, những cái khác thì quên đi.”
Trần Ngân Hà không lên tiếng, anh thay giày và đi vào phòng ngủ.
“Đứng lại!” Hứa Gia Hải sầm mặt, hiếm khi nói với Trần Ngân Hà bằng giọng nghiêm túc: “Giải thích đi, mấy thứ này là sao?”
Trên bàn cà phê có một hàng dao thậm có còn có một khẩu súng. Đó là súng dự phòng của anh, mua ở chợ đen.
Hứa Gia Hải cầm khẩu súng trên bàn lên, “cộp cộp cộp” xả hết đạn bên trong xuống bàn: “Rốt cuộc là cậu muốn làm gì, muốn hắn hạ sạch mấy người đó sao, cậu có còn nhớ bản thân mình là cảnh sát không thế hả?”
Trần Ngân Hà: “Thế nào cũng được, như nhau cả thôi.”
Hứa Gia Hải tháo súng ngay trước mặt Trần Ngân Hà: “Cậu có từng nghĩ cho đội trưởng Tô không, nếu cậu thực sự phạm tội, thì cậu bảo cô ấy phải làm thế nào, tự tay bắt cậu vào tù sao?”
Trần Ngân Hà không đáp lại, cũng chẳng đòi lại súng từ chỗ Hứa Gia Hải, ngầm mặc định để anh ta xử lý. Anh về phòng khóa cửa lại, vào phòng tắm tắm rửa, mặc bộ đồ ngủ mà cô mua cho mình. Bộ đồ ngủ này là cô tặng cho anh vào mùa đông, áo dài quần dài, đã không thích hợp mặc mùa hè nữa.
Anh nằm trên giường, nhớ lại lần cuối cùng họ gặp nhau trước khi cô bị bắt cóc. Đêm đó, cô ngủ trên giường của anh, anh vẫn chưa thay chăn, ga đệm, gối mà cô đã dùng. Mùi hương trên cơ thể cô dường như vẫn còn vương vẫn quanh đây.
Anh nằm một bên giường, quay đầu nhìn về bên trống không còn lại, cảm thấy cô cách mình vừa gần lại vừa xa, gần tới nỗi anh có thể ngửi được mùi hương của cô, nhưng xa tới mức anh vươn tay ra lại chỉ thể chạm vào không khí.
Đã qua bốn mươi sáu ngày lẻ hai giờ rồi, đột nhiên anh cảm thấy sợ hãi, sợ rằng đến một ngày nào đó anh chẳng thể nhớ được dáng vẻ của cô nữa. Trong điện thoại anh có không ít ảnh của cô, nhưng anh cảm thấy tất cả chúng đều không phải là cô. Đáng lẽ cô phải tươi mới sống động, sẽ mỉm cười ngọt ngào với anh, sẽ dùng nắm đấm đánh anh, gọi anh là chàng tiên nhỏ, hoặc mắng anh là đồ lưu manh. Chứ không phải đóng băng như trong bức ảnh.
Cứ nghĩ đến việc cô sẽ ngày một phai nhạt trong trí nhớ mình, thì anh lại rơi vào một nỗi sợ hãi vô hình vô cùng lớn, cơ thể bắt đầu khẽ run rẩy mất kiểm soát. Anh sẽ chẳng còn lối về, linh hồn vất vưởng trên nhân gian của anh sẽ chẳng thể yên nghỉ.
Anh cố gắng hết sức để kiềm chế, nhưng vẫn không ngừng được cơn run, thuốc an thần trên tủ đầu giường thì đã bị Hứa Gia Hải lấy mất. Anh không còn biết làm sao để khiến bản thân mình bình tĩnh và không sợ hãi nữa. Ba anh, mẹ anh, ba nuôi, tất cả những người yêu thương anh đều đã chết, đến cô cũng bặt vô âm tín. Anh khom người cuộn tròn trên giường, móng tay cắm sâu vào da thịt, cố gắng dùng cơn đau trên cơ thể để xua đuổi những suy nghĩ và nỗi sợ hãi trong lòng.
Hứa Gia Hải ở bên ngoài gõ cửa một hồi không có ai trả lời, cửa đã bị anh khóa trái, dùng chìa khoá dự phòng cũng không mở được.
Anh ta lại gọi điện cho anh, một lúc lâu sau mới có người bắt máy: “Mở ra.”
Rất nhanh, cửa phòng được mở ra, Hứa Gia Hải nhìn Trần Ngân Hà, rồi đưa cho anh một viên thuốc an thần: “Uống rồi ngủ đi, đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa.”
Trần Ngân Hà nhận lấy: “Một viên không đủ.”
Hứa Gia Hải: “Mẹ nó, cậu…”
Loại thuốc an thần này dễ bị phụ thuộc và nhờn thuốc, nếu đã từng uống hai viên thì khi uống một viên sẽ chẳng có tác dụng.
Hứa Gia Hải chỉ đành đưa thêm một viên cho Trần Ngân Hà: “Ngày mai đến bệnh viện với tôi, ngừng uống thuốc an thần đi, đổi sang điều trị Đông y.”
Thuốc Đông y vừa đắng vừa chát, đối với một người nghiện đồ ngọt như Trần Ngân Hà thì bắt anh uống thuốc Đông y không bằng gϊếŧ anh cho rồi. Hứa Gia Hải nghĩ rằng Trần Ngân Hà sẽ kịch liệt phản đối, nhưng không ngờ anh lại chẳng ý kiến lấy nửa lời, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu ừm.
Trần Ngân Hà nhìn Hứa Gia Hải: “Tôi tự có tính toán, trước khi tìm thấy Tô Dao tôi sẽ không tự gϊếŧ chết mình đâu.”
Hứa Gia Hải thầm nghĩ trông bộ dạng của cậu bây giờ đâu có khác gì đã chết.
Trần Ngân Hà hợp tác điều trị, thay thuốc an thần thành thuốc Đông y, theo lời chỉ dặn của bác sĩ, mỗi ngày uống hai lần và không được bỏ dù chỉ là một giọt.
Thuốc có vị đắng, Trần Ngân Hà không bỏ thêm đường, Hứa Gia Hải tưởng rằng anh đã lén đổ thuốc đi, nên canh chừng anh chằm chằm mấy ngày liền, thấy anh thực sự đã uống thì mới yên tâm.
Dưới sự điều chỉnh của Y học cổ truyền, Trần Ngân Hà ngủ rất ngon, đã có thể không ỷ lại vào thuốc an thần mà ngủ ngon lành bốn, năm tiếng đồng hồ.
Hứa Gia Hải không còn canh chừng anh sát sao nữa, đồng thời gọi điện cho bác sĩ điều trị của anh, nói thuốc có tác dụng rất tốt và bày tỏ lòng cảm ơn.
Ngày hôm sau, Trần Ngân Hà đã đổ sạch thuốc đi, thuốc Đông y có tác dụng trấn tĩnh thần kinh, xoa dịu gan và giảm trầm cảm, sau khi uống thuốc đã hai ngày anh không nằm mơ thấy Tô Dao, không được gặp cô nữa. Từ đó anh suy ra rằng đây không phải thuốc tốt mà là thuốc độc, đang hại anh, đến cả ánh mắt anh nhìn Hứa Gia Hải cũng đã thay đổi theo.
Có một lần, Hứa Gia Hải đi làm về, anh ta vô tình thấy Trần Ngân Hà đang nhìn mình bằng ánh mắt căm thù và hằn học, như thể chính anh ta là hung thủ bắt cóc Tô Dao vậy. Hứa Gia Hải ý thức được điều gì đó không đúng, nên mời một người bạn là bác sĩ tâm lý đến Cục Thành phố để nói chuyện với Trần Ngân Hà một lúc.
Người bạn bước ta từ văn phòng, bất lực khoát tay: “Chữa không nổi, tôi cố gắng thử nói chuyện tâm lý với anh ấy, nhưng anh ấy lại chỉ nói về vụ án với tôi, hoàn toàn coi tôi là một công vụ để phân tích vụ án.”
Người bạn vỗ vai Hứa Gia Hải: “Yên tâm, sự việc không tệ như cậu nghĩ đâu, anh ấy sẽ không nửa đêm bật dậy xông vào phòng cậu gϊếŧ chết cậu đâu.”
Sau khi xác nhận được sự an toàn của tính mạng mình, cuối cùng thì Hứa Gia Hải cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Người bạn nói tiếp: “Anh ấy có chỗ dựa tâm lý vững chắc, trong chốc lát sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, nghe anh ấy nói về vụ án thì đầu óc vô cùng tỉnh táo, logic rõ ràng, bình tĩnh hơn người thường nhiều.”
Hứa Gia Hải cau mày: “Vậy nếu như chỗ dựa tâm lý đó sập đi thì sao?”
Đã năm mươi ngày trôi qua kể từ khi Tô Dao bị bắt cóc, số tiền thưởng đã lên tới tám mươi triệu tệ, hắc đạo, bạch đạo, cảnh sát toàn quốc đều đang hành động nhưng vẫn không có chút tin tức gì của cô. Chỉ cần người còn sống thì nhất định sẽ có tin tức, trừ phi cô đã biến thành một xác chết.
Hứa Gia Hải đã nhìn thấy đủ loại thi thể, đã sớm coi thường sinh tử, nhưng nghĩ đến việc có thể Tô Dao sẽ phải đối mặt với những điều không may mắn, nghĩ tới sớm muộn gì cũng có một ngày Trần Ngân Hà phải đối mặt với kết quả đó, khiến anh ta không khỏi rùng mình một cái.
Người bạn thở dài: “Nếu chỗ dựa tâm lý đó mà sập thì khuyên cậu nên cho anh ấy uống một bát canh Mạnh Bà.” [1]
Điều này là vô văn cứ, cũng có nghĩa là đã hết thuốc chữa.
Hứa Gia Hải tiễn người bạn đến bãi đậu xe của Cục Công an thành phố, thấy đối phương còn đang do dự điều gì không nói: “Có gì cần nói thì cứ nói mà có rắm thì cứ việc thả.”
Người bạn: “Lần trước trong tiệc sinh nhật cậu có một người đẹp, họ Chu, cho tôi ID Wechat của cô ấy đi. Lần trước tôi đưa danh thϊếp của mình cho cô ấy mà không thấy cô ấy liên lạc.”
Đây là đang nói đến Chu Tiểu Nghiên, Hứa Gia Hải vội đuổi bạn mình đi: “Trong lòng người ta đã có người mình thích rồi.”
Người bạn thở dài ngao ngán: “Người đẹp như vậy, thật tiếc là tôi không có được vinh hạnh đó.”
Hứa Gia Hải đóng mạnh cửa xe của bạn mình lại: “Biến đi.”
Sau khi người bạn rời khỏi, Hứa Gia Hải lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Chu Tiểu Nghiên. Kể từ khi Tô Dao bị bắt cóc, anh ta luôn ở bên cạnh Trần Ngân Hà, đề phòng anh lúc muốn sống lúc lại đòi chết, nên không có thời gian rảnh để ý xem thời gian gần đây Chu Tiểu Nghiên đang bận việc gì.
Quan hệ của Chu Tiểu Nghiên và Tô Dao rất tốt, theo lý mà nói thì Chu Tiểu Nghiên phải thường xuyên xuất hiện tại Cục công an thành phố để hỏi tình hình vụ án mới đúng, hoặc đến nhà Tô Dao thăm ba mẹ và em trai cô, đây mới đúng là việc mà chị em tốt nên làm. Nhưng Chu Tiểu Nghiên lại như thể mất tích, Hứa Gia Hải vẫn chưa một lần gặp cô ta, ngoài việc biết cô ta đã nghỉ làm ở quán bar ra thì những việc khác đều không biết.
Hứa Gia Hải gọi cho Chu Tiểu Nghiên: “Gần đây cô làm cái gì thế, anh Ngân của cô sắp chết đến nơi rồi mà chẳng thấy bóng dáng cô đâu, cô không phải là chân chạy số một của cậu ấy nữa à?”
Bên phía Chu Tiểu Nghiên rất ồn ào, có tiếng nói rất to của cả đàn ông lẫn phụ nữ, vô cùng lộn xộn, cô ta tìm một nơi yên tĩnh: “Anh Hải, em mới đổi việc mới, bận lắm.”
Hứa Gia Hải: “Công việc thế nào?”
Chu Tiểu Nghiên ngập ngừng: “…Nhân viên phục vụ, haizz, tạm thời thế đã nhé, ông chủ gọi em rồi, nói chuyện sau nhé anh Hải.”
Hứa Gia Hải nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, cảm thấy ngoài bản thân anh ta ra thì những người xung quanh chẳng có lấy một người bình thường.
Thật không ngờ, tối hôm đó Hứa Gia Hải đã gặp Chu Tiểu Nghiên tại Cục Công an thành phố.
Hứa Gia Hải đẩy gọng kính, huých cánh tay vào người Trần Ngân Hà: “Sao tôi thấy cô gái kia có chút quen mắt nhỉ?”
Trần Ngân Hà ngước lên nhìn: “Chu Tiểu Nghiên.”
Trong sân Cục Công an thành phố, hai người phụ nữ trang điểm đậm, mặc đồ hở bạo bước ra từ toà nhà mại d.âm. Vì văn phòng của đội chống mại d.âm nằm tại toà nhà đó, nên nó bị mọi người trong Cục đặt biệt danh là toà nhà mại d.âm.
Hứa Gia Hải gọi Chu Tiểu Nghiên một tiếng, Chu Tiểu Nghiên nghe thấy, quay sang nói với bạn đi cùng vài câu sau đó người bạn ra khỏi Cục Công an thành phố còn Chu Tiểu Nghiên thì đi tới chỗ Hứa Gia Hải và Trần Ngân Hà: “Anh Ngân, anh Hải.”
“Nồng nặc mùi bán hoa, con mẹ nó đầu cô có vấn đề rồi đấy à, sao lại giao du với loại không đàng hoàng đó hả?” Hứa Gia Hải nhìn Chu Tiểu Nghiên một lượt, tức đến mức muốn rớt luôn con mắt: “Cô như vậy là sao, bị đội chống mại d.âm bắt hả?”
Chu Tiểu Nghiên cúi đầu nhìn xuống mũi chân: “Không phải, em đến đón một người bạn.”
Hứa Gia Hải liếc nhìn người phụ nữ đang đứng ngoài cổng Cục Công an thành phố hút thuốc, rồi nhếch môi chế giễu: “Kiếm được chị em mới từ khi nào thế?”
Chu Tiểu Nghiên thấp giọng đáp: “Tháng trước.”
Hứa Gia Hải: “Chẳng phải lúc trước cô rất thích đội trưởng Tô sao, suốt ngày chị em thắm thắm thiết thiết, thế mà nhanh như vậy đã quên người ta rồi hả?”
Chu Tiểu Nghiên không lên tiếng, hơi dừng lại một chút rồi nói: “Còn việc gì không, nếu không thì em đi trước đây, lát nữa còn có chương trình khác.”
“Chương trình gì?” Giọng nói của Trần Ngân Hà còn lạnh lẽo hơn cả màn đêm: “Tụ tập bán d.âm, hay là bán ma t.uý?”
Hứa Gia Hải kéo cánh tay Trần Ngân Hà, mặc dù Chu Tiểu Nghiên không biết tự trọng khiến người ta bực tức, nhưng câu nói này của anh quả thực là rất khó nghe.
Chu Tiểu Nghiên ngước lên nhìn Trần Ngân Hà một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, như thể đang cố gắng kiềm chế điều gì đó, cô ta im lặng một chút rồi đáp: “Phải.”
Trần Ngân Hà: “Cô đã hứa với cô ấy thế nào?”
Điều mà Tô Dao muốn thấy đó là Chu Tiểu Nghiên có thể vui vẻ, tự tin, luôn là chính mình, thoát khỏi những điều không may mắn và có một cuộc sống mới đầy tích cực.
Nghĩ đến Tô Dao, Chu Tiểu Nghiên cắn chặt môi dưới, cố gắng không để nước mắt mình rơi xuống.
Hứa Gia Hải: “Về nhuộm lại cái đầu vàng hoe này của cô đi, trên người mặc cái mẹ gì thế này, về mặc quần áo cho tử tế, rồi nhận lỗi với anh Ngân của cô ngay.”
“Bảo cô mua nhà cô đã mua chưa?”
Chu Tiểu Nghiên: “Không mua nữa, tiền cho người khác vay rồi.”
Trần Ngân Hà liếc nhìn Chu Tiểu Nghiên một cái, ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc chẳng có thuốc chữa.
Anh không nói gì, cứ thế rời đi.
Hứa Gia Hải hoàn toàn không biết phải nói Chu Tiểu Nghiên thế nào mới phải: “Lần trước cô bị cái cô Viên Viên gì đó lừa mất bốn mươi vạn tệ, là đội trưởng Tô tìm lại cho cô, bây giờ cô lại như vậy có cảm thấy có lỗi với cô ấy không?”
“Đừng có trách anh Ngân của cô tức giận, đến tôi cũng bực đến mức muốn đánh người rồi đây.”
Hứa Gia Hải đuổi theo Trần Ngân Hà, nghiêm túc suy nghĩ: “Chu Tiểu Nghiên không phải loại người như vậy, có phải cô ta đang muốn nằm vùng để giúp đỡ việc tìm kiếm tin tức của Tô Dao không?”
Trần Ngân Hà không lên tiếng, ngoài Tô Dao ra, hiện tại anh không rảnh để lo cho bất cứ ai, người khác sống hay chết, tích cực hay sụp đổ đều chẳng liên quan gì tới anh.
Hứa Gia Hải thở dài: “Lần tới tôi lại nói chuyện với cô ta xem sao, bảo cái tên ngốc đó đừng có làm loạn nữa.”
Hai ngày sau, Trần Ngân Hà nhận được một cuộc điện thoại, đây là nụ cười đầu tiên Hứa Gia Hải nhìn thấy trên gương mặt Trần Ngân Hà kể từ khi Tô Dao mất tích: “Có tin tức của đội trưởng Tô rồi sao?”
Trần Ngân Hà cởi bỏ chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ trên người mình, thay một chiếc mới, rồi lại cạo sạch bộ râu đã nhiều ngày không cạo: “Tôi đi lấy đồ một lát.”
Một tháng trước anh đã đặt một cặp nhẫn ở cửa hàng thiết kế riêng, nhà thiết kế thông báo đã làm xong rồi và bảo anh đến lấy. Trần Ngân Hà cầm theo cặp nhẫn ra khỏi cửa hàng, đứng bên cạnh cửa hàng mở hộp, lấy chiếc nhẫn nữ nạm kim cương ra. Tay của cô rất đẹp, ngón tay vừa trắng vừa dài nên chắc chắn đeo nhẫn sẽ đẹp.
Trần Ngân Hà cất nhẫn vào túi, chuẩn bị về Cục Công an thành phố. Đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông, anh liếc nhìn một cái rồi ấn nghe.
Giọng của Giang Bất Phàm vô cùng khó khăn: “Đội phó Trần, nhận được báo án, phát hiện một thi thể nữ giới tại con sông ở ngoại ô phía Nam gần huyện Lý Trang.”
Năm mươi phút sau, năm chiếc xe cảnh sát dừng bên sông ở ngoại ô phía Nam. Cái xác đã được vớt lên khỏi sông, trên người phủ một tấm vải trắng, từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi.
Hứa Gia Hải xuống xe, mang theo hộp dụng cụ pháp y, quay đầu lại liếc nhìn Trần Ngân Hà một cái: “Cậu đừng qua đó, đợi tin của tôi.”
Xuyên qua đám đông cùng dải cảnh giới nền vàng chữ đen, Trần Ngân Hà nhìn người đang nằm dưới bùn bên bờ sông rồi nhấc chân bước tới.
Hứa Gia Hải đi đến trước thi thể, mở hộp dụng cụ, đeo găng tay, nhấc mép tấm vải trắng lên, rồi ngẩng đầu nói với Đại Vu và Giang Bất Phàm đang đứng bên cạnh: “Đưa đội phó Trần đi đi.”
Hứa Gia Hải đã mổ xẻ vô số tử thi, anh ta không cần nhìn cơ thể người chết, chỉ cần ngửi mùi và nhìn đống giòi bò ra từ cái xác là có thể đoán ra, thời điểm chết của người quá cố là khoảng hơn một tháng trước, gần với khoảng thời gian Tô Dao bị bắt cóc.
Đại Vu và Giang Bất Phàm đẩy Trần Ngân Hà nhưng bị anh từ chối hẩy ra.
Thấy Trần Ngân Hà không đi, Hứa Gia Hải không chịu mở tấm vải trắng che trên thi thể. Anh ta biết hiện tượng phình to của mặt và cơ thể của một thi thể là thế nào, nó mục nát, hư hỏng, sưng tấy và xấu xí đến không thể dùng từ ngữ để miêu tả. Nếu xác chết này thực sự là Tô Dao và để Trần Ngân Hà nhìn thấy thì cả cuộc đời này anh chẳng thể quên cảnh tượng đó, anh sẽ bị tra tấn cho đến chết.
Trần Ngân Hà liếc nhìn Hứa Gia Hải một cái: “Cậu không mở là tôi mở đó.”
Trần Ngân Hà tự tay lật tấm vải trắng lên, lộ ra khuôn mặt thối rữa, sưng tấy của người phụ nữ, đến mức không thể nhìn rõ các đường nét.
Trần Ngân Hà thả tấm vải trắng ra, đứng lên rồi quay người đi tới bãi cỏ đằng xa nôn mửa, anh ăn cơm chẳng được là bao, dạ dày rỗng tuếch, nên chỉ nôn ra vài ngụm nước chua. Sau khi nôn xong, lại bắt đầu ngồi xuống đất cười, anh cười đến chảy cả nước mắt.
Không phải cô, không phải cô!
Chắc chắn cô vẫn còn sống, chắc chắn là cô đang ở một nơi nào đó trên thế giới này và đang cố gắng tìm cách để trở về bên cạnh anh.
——
Thành phố Vân Giang rực rỡ ánh mặt trời, cách đó mười nghìn kilomet, tại một nơi bị bao trùm trong bóng tối, Tô Dao dần mở mắt.[1] Canh Mạnh Bà là thứ canh của quên lãng. Khi uống vào, các linh hồn sẽ quên hết mọi chuyện trong kiếp này. Đầu thai chuyển kiếp là một thân mệnh mới, hoàn toàn không nhớ chuyện gì của quá khứ.