Hai người ôm nhau làm một mạch trong tuyết, Hạ Thiên lêи đỉиɦ ba bốn lần, mãi đến xa xa có thể nhìn thấy ngôi nhà gỗ bốc lên khói bếp, Yakai mới thả chậm bước chân, rút côn ŧᏂịŧ cứng rắn ra, thả Hạ Thiên lên tảng đá không có tuyết.
""Tôi muốn bắn, ăn nó đi"" Yakai nắm lấy tóc Hạ Thiên, muốn cô liếʍ dươиɠ ѵậŧ của mình ""Đừng lãng phí, ăn vào đi sẽ không bệnh""
Hạ thiên bị chơi đến toàn thân mềm nhũn, cúi đầu ngoan ngoãn ngậm côn ŧᏂịŧ vào. Qυყ đầυ của Yakai vô cùng to, cô miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể ngậm vào một phần ba, nuốt thêm xuống liền bị khoang miệng chặn lại.
Yakai cũng không ép cô mà cầm lấy côn ŧᏂịŧ của mình tuốt vài lần, run rẩy, bắn một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt vào trong miệng Hạ Thiên.
Mặn mặn, mang theo mùi vị nước biển. Không hổ là người đàn ông lớn lên trên bờ biển Baltic.
Hạ Thiên nuốt vài ngụm, suýt nữa thì nghẹn. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi đi vào dạ dày, ấm áp. Cả người đều nóng hổi.
Yakai kéo quần lên, giúp cô chỉnh lại quần áo một chút, ôm cô đi về phía ngôi nhà gỗ nhỏ, đi vào.
Đẩy cửa ra, trong phòng nhóm lên lò lửa xa xỉ, củi lửa trong lò lửa vang lên lốp bốp, ngọn lửa đỏ rực, vô cùng ấm áp. Một cậu trai trẻ tuổi mặc quần áo cũ đang ngồi bên lò lửa, nương theo ánh lửa đan một tấm lưới đánh cá. Nghe có người đẩy cửa đi vào, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy người đi vào còn có thêm một cô gái tóc đen.
Yakai chỉ vào cậu ta nói: ""Đây là em trai tôi, Ingrove, ý nghĩa của cái tên là con sói được nuôi bởi thần Frey, vị thần của sự dồi dào""
Thật sự là một người đàn ông giống sói, đường cong cơ bắp cường tráng phủ đầy chiếc áo vải lanh như mốt tuần lễ thời trang thời trung cổ, đôi mắt màu xanh xám, mặt mũi thâm thúy, trong ánh mắt tựa như mang theo luồng ánh sáng nguy hiểm.
Hạ Thiên cảm thấy ánh mắt của cậu ta nhìn mình chằm chằm đang bốc ra những đốm lửa nhỏ.
""Đây là cô gái anh nhặt được trong biển, tên là Hạ Thiên""
Yakai cởϊ áσ khoác của cô ra, ném cô vào ngực Ingrove. Trên cơ thể người đàn ông này cũng tản ra mùi vị như dã thú, khác với mùi biển cả trên người Jacquet, trên người Ingrove mang theo mùi gỗ thông và mồ hôi, giống như động vật trong rừng rậm, giống như sói.
Bởi vì đôi mắt màu xanh xám của Ingrove chăm chú nhìn cô, ánh mắt tối sầm, vài ba lần đã lột đồ cô ra, hít hà tới lui trên người cô.
Rất thơm, rất ngon.
Hạ Thiên cảm nhận được nguy hiểm, sợ hãi nhìn Yakai --- ân nhân cứu mạng của cô. Jacquet cười cười với cô: ""Nó không thích nói chuyện, nhưng khứu giác rất nhạy. Cô đừng sợ, nó sẽ làm cô rất thoải mái""
Lại muốn làm???
Có lẽ là nhìn ra được Hạ Thiên hoảng sợ, Yakai giải thích: ""Tình ái là được các thần linh phù hộ, làm càng nhiều, thân thể càng khỏe mạnh, thu hoạch năm sau cũng sẽ càng tốt hơn""
... .... Mê tín phong kiến hại chết người đó!!!
Ingrove đặt Hạ Thiên lên một tấm thảm lông, tách hai đùi cô ra, đầu lưỡi liếʍ lên khe nhỏ giữa hai chân cô.
Đầu lưỡi đảo qua cửa vào hoa huyệt, trêu đùa âm đế mẫn cảm. Hạ Thiên chỉ cảm thấy một đợt kɧoáı ©ảʍ tê dại xông tới, dâʍ ɖị©ɧ lại bắt đầu chảy ra tí tách, toàn bộ được Ingrove nuốt vào.
""A a... ... ...thoải mái quá, ngứa quá... ... ...""
Cô ngẩng đầu lên, thoải mái rêи ɾỉ. Nửa người như bị lửa đốt, nóng lên hầm hập. Lạnh với nóng vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, núʍ ѵú của cô đứng thẳng lên, hai vυ' bị Yakai ở sau lưng nắm vuốt. Yakai chẳng biết đã cởϊ áσ khoác từ khi nào, đỡ lấy cô từ phía sau, để cô nằm trong ngực mình. Côn ŧᏂịŧ của Yakai cũng cương cứng lần nữa, cả cây to lớn nóng rực đè lên phía sau lưng cô.
Ingrove lột sạch quần áo, lông tơ toàn thân cũng là màu vàng kim, lôиɠ ʍυ cũng là màu vàng kim sẫm, hiện ra côn ŧᏂịŧ đỏ tía thô to đứng thẳng, túi trứng treo ở phía dưới, vừa nhìn là biết bên trong tràn đầy không biết bao nhiêu là tϊиɧ ŧяùиɠ.