Cùng Băng Lãnh Tổng Tài Kết Hôn

Chương 4: Bệnh Tâm Thần Ꮆiết Người Không Cần Đền Mạng

Hạ Sanh Ca cắn chặt hàm răng, đè nén thân thể đang nóng rực, hận ý tràn ngập trong mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống Triệu Bác Văn

Chỉ hận cô trùng sinh thời gian đến cùng chậm một chút, đã uống xong chén rượu của Triệu Văn Bác.

Trải qua kiếp trước, cô biết loại thuốc này có bao nhiêu ác liệt, chờ dược liệu phát tác cô sẽ triệt để mất đi lý trí và ý thức

"Ha ha, tiện nhân, cô vừa mới không phải còn rất phách lối sao? Làm sao, hiện tại không dám nói tiếp nữa? Sợ vừa ra khỏi miệng liền không nhịn được kêu ra tiếng sao?"

Tiền Hạo từ miệng của Triệu Văn Bác hắn hạ tình dược lên người cô hưng phấn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khuôn mặt toàn bộ là sự thỏa mãn khi nhìn thấy cô bị hành hạ

Tiền Hạo nhưng càng nghĩ càng kích động, không kịp chờ đợi liền xông lên muốn đi túm quần áo của Hạ Sanh Ca

Nhưng mà sau một khắc, cổ tay của hắn bị một bàn tay nhỏ cầm lấy

Ngay sau đó cả người trời đất quay cuồng, thân thể nặng nề đập xuống đất

Một bên microphone bị đυ.ng lăn xuống trên mặt đất, phát ra tiếng chói tai và âm thanh ken két khiến cho đại sảnh lập tức an tĩnh lại.

Ánh mắt mọi người đều kinh ngạc hướng bên này nhìn qua.

Hạ Sanh Ca nghiêng người dựa vào trên quầy bar, thân thể bủn rủn, sắc mặt ửng hồng, quần áo phổ thông, nhưng toàn thân lại phát ra khí thế lạnh lùng cao ngạo, lại giống như là nữ vương, để cho người ta không dám nhìn gần.

Tiền Hạo nhưng bị cô dùng giày thể thao đạp lên đầu, phát ra âm thanh rêи ɾỉ một cách thống khổ, tay chân phí sức nửa ngày đều không đứng dậy được.

Hắn điên cuồng gầm thét: "Hạ Sanh Ca, ngươi tiện nhân này, ngươi nhất định phải chết! Tiện nhân, ta muốn ngươi chết! !"

Hạ Sanh Ca giống như là căn bản không nghe thấy tiếng hô của hắn, tùy ý cầm lấy một bên một bình Champagne, hướng bên quầy bar đạp mạnh xuống.

“Phanh” một tiếng vang thật lớn, miếng thủy tinh và rượu champagne, tất cả đều rầm rầm vẩy vào Tiền Hạo.

Tiếng rống của Tiền Hạo im bặt mà dừng, trên mặt huyết sắc cởi tận, lộ ra thần sắc kinh khủng.

Triệu Văn Bác biến sắc hét lên, "Hạ Sanh Ca, cô điên rồi! !"

Hạ Sanh Ca cười không ngớt nói: "Anh đoán tôi điên, không tôi không điên đâu? Chỉ là tôi nghe nói, bệnh tâm thần gϊếŧ người thế nhưng là không cần đền mạng."

"Không. . . Không muốn!" Tiền Hạo bị dọa đến cao giọng thét lên, "Văn Bác nhanh cứu tôi!"

Triệu Văn Bác sắc mặt dữ tợn, cầm một cái giá, hướng phía Hạ Sanh Ca mà hung hăng đập tới.

Đây chỉ là đứa con gái trói gà không chặt, một đại nam nhân như hăn có gì phải sợ?

Nhưng mà sau một khắc, Triệu Văn Bác cũng cảm giác dưới bụng truyền đến một trận toàn tâm đau thấu xương kịch liệt đau nhức.

Hắn cầm giá đỡ đạp tới cũng không biết tại sao lại bị Hạ Sanh Ca tránh đi, ngay sau đó liền nhấc chân hung hăng đạp hướng về phía chỗ sinh sản của hắn.

Triệu Văn Bác vội vàng không kịp chuẩn bị, cả người bị đạp lăn trên mặt đất, ngay cả kêu thảm cũng không phát ra được, chỉ có thể co người, mồ hôi lạnh lập tức liền hiện đầy trán.

Hạ Sanh Ca vốn là muốn bắt lấy Tiền Hạo hoặc Triệu Văn Bác một người trong số đó làm con tin, ai ngờ dược hiệu đột nhiên phát tác.

Thân thể khí lực giống như là bị rút khô, đầu cũng biến thành mê man.

Tiền Hạo thừa cơ thoát khỏi sự kiềm chế của cô, lộn nhào tránh vào trong đám người, ánh mắt nhìn hình ảnh co lại thành con tôm của Triệu Văn Bác, lại nhìn Hạ Sanh Ca, khuôn mặt lộ ra phẫn hận cùng thần sắc sợ hãi.

Hạ Sanh Ca khẽ thở dài một hơi, dứt khoát như không có việc gì ở một bên quầy bar trên ghế ngồi xuống.

Thân thể rõ ràng như thiêu như đố, nhưng trên mặt cô thần sắc lại giống như là người không việc gì, khóe miệng còn ôm lấy ý cười nhợt nhạt.

Cô biểu hiện như vậy, để đám người cả phòng đều có chút chắc chắn, cũng không dám tùy tiện ra tay với cô

Triệu Văn Bác thật vất vả mới tỉnh hồn lại, nhìn chằm chằm Hạ Sanh Ca, ánh mắt đơn giản có thể phun ra lửa.

Hắn cũng coi là cực khổ chịu đựng, không có lập tức nổi giận, mà âm trầm nói: "Hạ Sanh Ca, tốt, thật sự là tốt.Bình thường bộ dạng nhu nhược uất ức đều là giả vờ, tôi nói sao, con hoang của một tiện nhân tiểu tam sinh ra, thế nào lại là cái thứ tốt. Cũng chỉ có Nhược Linh thiện tâm, mới có thể coi cô là muội muội. Ha ha, hôm đuôi cáo của cô xem như cũng lộ ra rồi?"

Hắn dừng một chút, nhìn Hạ Sanh Ca đầy đầu mồ hôi lạnh, sắc mặt ửng hồng, đột nhiên cười ra tiếng: "Hạ Sanh Ca, cô vừa mới không phải rất giỏi sao? Hiện tại làm sao lại ở đó ngồi bất động rồi? Có phải dược hiệu phát tác?"

Đám người trơng bữa tiệc vừa rồi còn kinh hồn, nghe vậy hai mắt liền sáng lên “ Bác ca, anh cho cô ta uống thuốc gì thế? Sẽ không phải là GHB dược tình trong truyền thuyết kia chứ?”

Triệu Văn Bác cười lạnh, nhẹ gật đầu.

"Ha ha, ta nghe nói GHB có thể khiến người ta ....? , chính là thứ này không dễ làm. Bác ca anh thế nào lấy được?"

"Ta nhìn cô gái này không tệ, mặc dù làn da vàng như nến, nhưng cái này, eo là eo chân là chân. . . Bác thiếu một một lát nhưng phải để cho ta nếm thử a!"

Tiền Hạo vừa mới sợ hãi nghe vậy liền cười gằn hướng Hạ Sanh Ca đi đến.

Nhưng mà hắn vừa đi ra một bước, chỉ thấy Hạ Sanh Ca nắm lấy một bên Champagne, nhẹ nhàng lung lay.

Tiền Hạo lúc này cảm giác đầu của mình cùng phần bụng vô cùng đau xót, bước chân hiển nhiên dừng lại, cả khuôn mặt đều méo mó.

Mẹ nó, hắn thế mà bị tiện nhân kia hù dọa.

Triệu Văn Bác phía dưới cũng ẩn ẩn đau, ánh mắt của hắn càng phát ra hung ác nham hiểm, cười lạnh "Hạ Sanh Ca, tôi nhìn cô có thể chịu tới khi nào? A, các vị, ta cho mọi người giới thiệu một chút. Vị này chính là Hạ gia Nhị tiểu thư, mặc dù chỉ là đứa con hoang do tiểu tam sinh ra, đến cùng cũng coi là thiên kim tiểu thư. Mọi người có hứng thú hay không chơi một chút?"

"Cái này, ta nghe nói Hạ gia Nhị tiểu thư muốn cùng Cố đại thiếu đính hôn."