Soạt—!
Kiếm quang lóe lên, con ngươi trong mắt Đoan Mộc Ly cùng Triển Thiên Bạch cùng phản chiếu ra màu trắng bạc.
Đùng!
Hai mũi kiếm va chạm cùng một chỗ, phát ra tiếng vang chói tai.
"Thật là lợi hại!"
Bên cạnh, Lam Tẩm không khỏi phát ra tiếng tán thưởng.
Mặc dù không sử dụng nội lực, nhưng trong mắt những người khác, sức mạnh của Đoan Mộc Ly cũng trên cơ Triển Thiên Bạch một bậc, theo lí nên đánh văng Triển Thiên Bạch ra, nhưng mà, Triển Thiên Bạch lại bất phân thắng bại với Đoan Mộc Ly.
Không phải Đoan Mộc Ly cố ý nhường Triển Thiên Bạch, mà là trên phương diện kiếm pháp, Triển Thiên Bạch quả thực có chỗ độc đáo, có thể mượn lực đánh lực.
Đoan Mộc Ly không khỏi nhíu mày.
Mặc dù Triển Thiên Bạch gầy yếu mảnh khảnh đứng trước mặt chính là toàn bộ nội lực đều trống rỗng, nhưng trên phương diện kiếm pháp, hắn một chút tiện nghi cũng chưa chiếm được, điều này làm cho Đoan Mộc Ly cảm thấy càng nổi nóng.
Đối tượng Đoan Mộc Ly căm tức không phải Triển Thiên Bạch, mà chính là hắn.
"Đoan Mộc Ly!"
Một cú xoay người đẹp mắt, hai chân Triển Thiên Bạch hơi đạp, mượn thân cây cao vững chắc bên cạnh nhảy lên, từ trên chèn ép xuống Đoan Mộc Ly.
"Kiếm pháp ngươi thụt lùi rồi!"
Đùng!
Hai đầu gối hơi cong, Đoan Mộc Ly bị Triển Thiên Bạch áp chế.
"Vương gia cẩn thận!" Hai tay đan cùng một chỗ, Huyền Ca ở bên cạnh đang xem cuộc chiến không nhịn được kêu lên, nhìn như là đang lo lắng cho Đoan Mộc Ly.
Nhưng mà kì thực trong đại đa số quần chúng vây xem, không mấy là lo lắng cho Đoan Mộc Ly.
Bởi vì Ly Vương gia của bọn họ chính là tướng quân bách thắng trên chiến trường, làm sao một trận đọ sức kiếm pháp đơn thuần có thể làm cho Đoan Mộc Ly bị thương được!
Bọn họ càng kinh ngạc đến ngây người phần nhiều chính là vì thực lực của Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch từng là "Xích Diễm đại tướng quân" của Dao Quốc, thanh danh lan xa đánh đâu thắng đó.
Điều này không phải giả.
Nhưng bọn họ cũng không phải binh lính thuộc hạ của Đoan Mộc Ly, từ trước tới nay vẫn chưa được chứng kiến qua sức mạnh chân chính trên chiến trường của Triển Thiên Bạch.
Bọn họ ngàn vạn không ngờ tới được Triển Thiên Bạch động thủ lại là như này—
Đẹp!
Đoan Mộc Ly cũng vung kiếm chém gϊếŧ, kiếm pháp của Đoan Mộc Ly tạo cho người ta cảm giác bề ngoài tràn ngập cứng rắn, uy lực vô cùng, kinh sợ tứ phương.
Nhưng Triển Thiên Bạch lại hoàn toàn đối lập, vừa cương vừa nhu, mỗi một chiêu thức vung kiếm so với đánh nhau càng giống như là khiêu vũ hơn.
Nhưng cũng không phải khoa tay múa chân giống như múa kiếm, mỗi một kiếm đều mang theo sát khi, đối thủ chỉ cần hơi không cẩn thận vẫn có thể một chiêu liền mất mạng.
Leng keng!
Mũi kiếm lại va chạm, ánh lửa bắn ra tứ phía, Triển Thiên Bạch khéo léo nhanh chóng xoẹt qua mũi kiếm của Đoan Mộc Ly, bức ép thẳng đến mắt ưng của Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly lập tức ngửa cổ về phía sau né tránh.
Một đám quần chúng ăn dưa nhìn nửa ngày đều nghiêng đầu, cả đầu toàn dấu chấm hỏi: Ly Vương gia của bọn họ làm sao lại giống như luôn ở thế hạ phong vậy?
Trên thực tế, Đoan Mộc Ly quả thực đang lâm vào thế hạ phong.
Vài lần ba phen, Đoan Mộc Ly đều bị làm cho suýt chút nữa phải sử dụng nội lực.
Bởi vì Triển Thiên Bạch thật sự không hạ thủ lưu tình, mỗi một chiêu thức đều muốn mạng của hắn.
"Ngươi vẫn muốn gϊếŧ ta như vậy sao?"
Trái tim hơi run rẩy, thời điểm Đoan Mộc Ly tới gần Triển Thiên Bạch không nhịn được hỏi như vậy.
"Đúng thế!"
Khóe môi Triển Thiên Bạch nhếch nhếch, "Ta hận không thể mang ngươi băm thây vạn đoạn!"
Thừa dịp thời điểm Đoan Mộc Ly sững sờ, hắn nhấc chân cho ngực Đoan Mộc Ly một cước.
Đoan Mộc Ly bị Triển Thiên Bạch đạp đến mức liên tục lui về phía sau, trong chớp mắt, Triển Thiên Bạch lại vọt tới trước người Đoan Mộc Ly, cánh tay to lớn vung lên.
Mũi kiếm sắc bén khó khăn xoẹt qua mũi của Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly không khỏi nín thở ngưng thần.
Trái tim kích động đập mạnh.
Không phải bởi vì Triển Thiên Bạch muốn gϊếŧ hắn, mà là bởi vì Triển Thiên Bạch thật sự lợi hại.
Từ trước tới nay, Đoan Mộc Ly vẫn luôn bội phục cường giả.
Mà hắn từng tự xưng là tướng quân mạnh nhất, cho đến khi gặp Triển Thiên Bạch ở trên chiến trường.
Thật hi vọng Triển Thiên Bạch có thể khôi phục nội lực... Vô cùng hi vọng...
Hơn cả việc khiến cho Triển Thiên Bạch yêu mình, Đoan Mộc Ly giờ khắc này càng bức thiết hi vọng Triển Thiên Bạch có thể khôi phục nội lực.
Bản thân lúc trước phải tàn nhẫn cỡ nào mới tước đoạt đi cuộc sống vinh quang tỏa ra tứ phía Triển Thiên Bạch vốn có thể có được.
"Đừng có phân tâm, lấy ra bản lĩnh thật sự đi Đoan Mộc Ly!"
Nhận thấy được Đoan Mộc Ly tâm tư không ở nơi này, Triển Thiên Bạch có chút nổi nóng, chiêu kiếm càng ngày càng hung hiểm.
Đoan Mộc Ly bị đánh cho liên tiếp thối lui.
"Ngươi không lấy ra bản lĩnh thật sự, gϊếŧ ngươi ta sẽ không thoải mái được!"
Khuôn mặt thanh tú tuấn mĩ lạnh đến mức có thể cạo xuống một tầng sương, con ngươi đen lúng liếng của Triển Thiên Bạch nhuộm lên đỏ ửng, đẹp đến mức tựa như hai viên hồng ngọc tự nhiên vô giá.
Mọi người xung quanh dù hiểu kiếm hay không hiểu kiếm thì tất cả đều nín thở ngưng thần, tất cả mọi người đều đắm chìm trong trận đọ sức kiếm pháp này của Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch.
Thật đẹp quá!
Trước nay không nghĩ tới một trận đánh nhau lại có thể thưởng thức như thế, mọi người từ trên xuống dưới của vương phủ đều nổi lên kính nể cùng ngưỡng mộ với Triển Thiên Bạch.
Đồng thời, có vài người cũng bắt đầu nổi lên đồng tình với Triển Thiên Bạch, trở nên nén giận Đoan Mộc Ly, bởi vì Đoan Mộc Ly tự tay cướp đi phần đẹp đẽ này của Triển Thiên Bạch—
Vẻ đẹp của chiến binh!
Bị Triển Thiên Bạch bức bách lợi hại, Đoan Mộc Ly vốn có chỗ thu liễm cũng không thuận theo mà trở nên tàn nhẫn.
Hắn vốn là sợ Triển Thiên Bạch bị thương, ai ngờ Triển Thiên Bạch mặc dù không có nội lực nhưng kiếm pháp vẫn tinh tiến như cũ, thậm chí còn sắc bén hơn so với khi giao thủ lúc trước.
Nam nhân không dậy nổi nữa!
Ngực Đoan Mộc Ly đập thình thịch, cả người nhiệt huyết sôi trào.
Khóe môi nhếch nhếch, đối với việc Đoan Mộc Ly lấy ra bản lĩnh thật sự, Triển Thiên Bạch lộ ra nụ cười hài lòng.
"Như vậy mới đúng, ngươi như vậy... Mới có giá trị gϊếŧ!"
"Ha!" Đoan Mộc Ly không khỏi bật cười, "Được, có bản lĩnh thì ngươi gϊếŧ xem!"
Trận quyết đấu thiên về một phía rốt cuộc cũng trở nên cao trao đáng xem, Đoan Mộc Ly bắt đầu phản kích, hai người đánh khó bỏ khó phân, tình hình cuộc chiến càng trở nên giằng co.
Chu Phượng vây xem trong chốc lát lo lắng thay cho Đoan Mộc Ly, trong chốc lát lại vì Triển Thiên Bạch suýt chút nữa bị một kiếm làm bị thương mà trở nên căng thẳng, trán cũng chảy ra một tầng mồ hôi.
Lam Tẩm cũng ra sức cắn môi dưới, ngay cả chính hắn cũng không chú ý tới.
Trong số mọi người ở đây, cũng chỉ có Huyền Ca không nghiêm túc xem trận quyết đấu.
Hắn muốn... Chính là làm thế nào để khiến cho Đoan Mộc Ly chú ý tới mình.
"Vương gia cẩn thận! Vương gia nhìn bên trái!"
Tuy không ngừng tìm cảm giác tồn tại nhưng Huyền Ca lại không thể có được cho dù là một ánh mắt của Đoan Mộc Ly.
Tức giận không có chỗ phát tiết, ánh mắt Huyền Ca nhìn về phía Triển Thiên Bạch mang theo oán hận nồng đậm.
Triển Thiên Bạch đang hết sức chăm chú trong trận quyết đấu cũng không nhận thấy được ánh mắt của Huyền Ca, trong mắt hắn chỉ có Đoan Mộc Ly.
Trong mắt Đoan Mộc Ly cũng chỉ có Triển Thiên Bạch.
Bóng đêm dần càng dày, ánh trăng mờ mịt.
Cuộc "luận bàn" của hai người Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch vẫn chưa nghênh đón được một kết quả nào.
Lúc này, thể lực của Triển Thiên Bạch thoáng có chút không theo kịp.
Dù sao cũng là bệnh nặng mới khỏi, lại liên tục nhiều ngày không ăn tốt ngủ ngon, Triển Thiên Bạch có sức mới là kì quái.
Không bằng nói, có thể cùng Đoan Mộc Ly bất phân thắng bại đánh tới bây giờ đã là một kì tích.
Nhận thấy được sức lực của Triển Thiên Bạch không theo kịp, chiêu thức tàn nhẫn của Đoan Mộc Ly dần mềm dẻo xuống.
Hắn cũng trở nên nghiêm túc rồi.
Vốn định nhường cho Triển Thiên Bạch, nhưng Đoan Mộc Ly phát hiện, mỗi lần giao thủ cùng Triển Thiên Bạch, hắn thật sự cũng không thừa sức để nhường cho Triển Thiên Bạch.
Trận này đánh đến hăng say tràn trề, Đoan Mộc Ly cảm thấy bản thân giống như rất rất lâu rồi không trải qua thống khoái như vậy.
Trong lòng vừa nghĩ, hắn vừa tiếp tục vung kiếm về phía Triển Thiên Bạch, uy lực của kiếm đã yếu đi không ít, nhưng thời điểm Triển Thiên Bạch lùi lại né tránh không cẩn thận thân thể mất thăng bằng, suýt nữa té ngã.
"Cẩn thận!"
Đoan Mộc Ly vừa lúc thu hồi kiếm của mình, đồng thời muốn đưa tay đỡ lấy Triển Thiên Bạch.
Soạt—
Kiếm quang lóe lên, mũi kiếm sắc bén đã kề tại chỗ cổ họng của Đoan Mộc Ly.
"Vương gia!"
Đám người Lý quản gia không nhịn được kêu một tiếng.
Mày kiếm Đoan Mộc Ly nhíu chặt, đôi con ngươi đen trượt xuống, nhìn xuống Triển Thiên Bạch cười xấu xa dưới chân mình. Con ngươi đỏ rực của Triển Thiên Bạch tràn ngập vui sướиɠ vì thắng lợi cùng giảo hoạt vì thực hiện được mưu kế.
"Ta thắng rồi, Đoan Mộc Ly."
Đoan Mộc Ly nhếch nhếch miệng, không cam lòng.
"Ngươi chơi gian."
"Binh bất yếm trá."
Triển Thiên Bạch mỉm cười.
Đoan Mộc Ly đột nhiên cảm thấy lời nói của Triển Thiên Bạch có đạo lí, nhưng hắn lại không có lời nào chống đỡ.
Thu hồi kiếm lại, Triển Thiên Bạch đứng thẳng cơ thể, tiện tay lau mồ hôi trong suốt lóng lánh trên trán.
Thật sảng khoái!
Quả nhiên một người luyện kiếm không có ý nghĩa gì, người phải có đối thủ mới được.
Triển Thiên Bạch càng muốn khôi phục nội lực của mình, vừa mới chấm dứt trận quyết đấu với Đoan Mộc Ly lại gấp gáp muốn cùng Đoan Mộc Ly thương thật đạn thật tái chiến một trận.
Thấy Triển Thiên Bạch cứ thế xoay người, Đoan Mộc Ly thở phào một hơi.
"Triển Thiên Bạch!"
Triển Thiên Bạch xoay người nhìn về phía Đoan Mộc Ly.
"Ngươi... Không phải muốn gϊếŧ ta sao?"
"Chờ ta khôi phục nội lực... Ta sẽ quang minh chính đại gϊếŧ ngươi." Thanh âm bình tĩnh tựa như hồ nước về đêm, Triển Thiên Bạch nói xong liền đi về phía ôn tuyền trong vương phủ.
Dục trì của vương phủ ban đầu chỉ để cho một mình Đoan Mộc Ly sử dụng, nhưng Triển Thiên Bạch cho rằng nước ôn tuyền có lẽ có thể trợ giúp hắn khôi phục nội lực, bởi vậy liền tự tiện dùng, Đoan Mộc Ly cũng chưa nói gì, những người khác trong vương phủ càng không ai dám quản Triển Thiên Bạch.
Con ngươi đen thâm thúy chăm chú nhìn bóng dáng tiêu sái tuấn dật của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly chỉ cảm thấy ngực mình một mảnh rộn ràng, làm thế nào cũng không bình tĩnh được.
"Vương gia..."
Quay đầu nhìn qua, khi Đoan Mộc Ly nhìn thấy Huyền Ca, ánh sáng nhu hòa nơi đáy mắt trong nháy mắt lạnh đi.
"Vương gia, cho ngài, lau mồ hôi đi!"
Huyền Ca đưa cho Đoan Mộc Ly một cái khăn tay trắng như tuyết.
"Bổn vương không cần."
Lãnh đạm đáp lại Huyền Ca một câu như vậy, Đoan Mộc Ly cất bước.
Huyền Ca bị lơ đẹp tại chỗ dùng sức cắn môi dưới, oán hận cùng ghen tị chợt lóe qua nơi đáy mắt.
Trong ôn trì, mùa thu tới, hoa đào tàn, đầy lá phong đỏ rực.
Triển Thiên Bạch ngâm mình trong ôn trì lặng lẽ nhắm mắt lại, mi mắt nhẹ giật giật.
Hắn nghe được tiếng bước chân.
Tiếng bước chân tuy rằng rất nhẹ, nhưng hắn vẫn nghe ra là người nào tới.
Bởi vì tiếng bước chân này hắn rất quen thuộc.
"Ta cũng không biết Ly Vương gia dưới một người trên vạn người của Nam Sở lại có sở thích nhìn lén người khác tắm rửa đấy."
Triển Thiên Bạch nhắm mắt lại, môi mỏng khẽ mở.
Đoan Mộc Ly chợt dừng chân, biểu tình trên mặt có chút xấu hổ.
"Ta đây... Không tính là nhìn lén chứ?"
Mi mắt chậm rãi giương lên, Triển Thiên Bạch quay đầu, bốn mắt nhìn nhau với Đoan Mộc Ly.
Hầu kết Đoan Mộc Ly khẽ lăn, máu nóng dâng trào, trái tim đập loạn xạ.
Vừa mới cất bước, hắn đã nhận được cảnh cáo của Triển Thiên Bạch: "Ngươi tới gần chút nữa, ta liền rời đi."
"Ta..."
Đoan Mộc Ly bất đắc dĩ thở dài, "Ta ngồi ở bên cạnh hồ đợi một lát, được không?"
Giọng nam trầm thấp từ tính êm tai trước sau như một, ngữ khí cũng ôn nhu trước nay chưa từng có, Triển Thiên Bạch cảm giác ngực trái của mình có loại kích động khác thường.
Đợt một lát, Đoan Mộc Ly thấy Triển Thiên Bạch trước sau không hé răng, vì thế lớn mật tới gần ôn trì, ngồi xuống trên một tảng đá bóng loáng bên cạnh ao.
Bên cạnh là Triển Thiên Bạch dựa vào nham thạch ngâm mình trong nước ôn tuyền.
Nước suối trong suốt, hơi nước dày đặc, sao trời lấp lánh.
Đoan Mộc Ly đột nhiên cảm thấy trong tầm nhìn của bản thân hết thảy tựa như một cuộn tranh đẹp đẽ.
Hắn chưa bao giờ biết ôn trì dưới màn đêm lại đẹp như thế.
Hay là nói...
Là do Triển Thiên Bạch ở đây?
"Ngươi... Có muốn cùng ta đến một nơi không?"