Bệnh Kiều Hắn Nghiện Làm

Chương 1: Làm cô trong phòng học (H)

Khi những đám mây đỏ xuất hiện trên bầu trời, Khương Úc mới ra khỏi văn phòng. Khuôn viên trường đã trở nên yên tĩnh, ngay cả những nam sinh ở lại sau giờ học để chơi bóng rổ cũng rời khỏi trường trong thời gian quy định. Cô ôm sách bài tập vừa đi vừa thở dài, vì làm bài tập toán quá nhiều lỗi sai nên cô giáo dạy toán yêu cầu cô ở lại sau giờ học, bảo cô làm lại những câu sai một lần nữa rồi mới cho cô đi.

Khương Úc bước đến lớp 5 và đẩy cửa bước vào, Ngôn Hòa đang ngồi ở hàng đầu tiên của tổ hai làm bài tập. Khi thấy cô quay lại, anh đặt bút trên tay xuống rồi đứng dậy.

Ngay khi cô nhìn thấy anh, cảm xúc lẫn lộn đã cuộn trào trong lòng cô.

"Cậu tới lớp của tôi làm gì? Không phải là đang chờ tôi đấy chứ?" Khương Úc trừng mắt nhìn anh rồi trở về chỗ của mình thu dọn cặp sách.

Khi cô đặt hộp bút vào cặp sách, Ngôn Hòa đã đi đến đóng cửa lớp lại, sau đó lại đi đến cửa sổ đóng rèm lại, rồi bật đèn trên trần ở giữa lớp lên.

"Cậu đang làm gì đấy?"

Ngôn Hòa đi về phía cô, ấn tay đang thu dọn đồ đạc của cô lại, sau đó đè cô vào thành bàn.

"Cậu muốn làm gì!"

Ngôn Hòa bất ngờ đưa tay lên ôm lấy cô, đặt môi mình lên môi cô mà mυ'ŧ mạnh. Khương Úc đánh anh một cái thật mạnh, còn dùng chân đá anh, cuối cùng lại cắn vào lưỡi của anh thì anh mới buông ra.

"Cậu điên rồi sao! Cậu không muốn trở về thì tôi còn phải trở về đó!" Khương Úc đẩy anh ra, nhanh chóng kéo khóa cặp sách, cầm lên muốn rời đi, Ngôn Hòa lại nắm lấy cổ tay cô.

Khương Úc tức đến bật cười, "Cậu có bệnh à, có miệng mà không nói lời nào sao? Ồ đúng rồi, trước đây cậu cũng đối xử với tôi như vậy..." Cô cố gắng gạt tay anh ra, "Cậu có đê tiện không hả Ngôn Hòa, tôi đều đã nói tôi không hề thích cậu, cậu lại tới trêu chọc tôi làm gì?”

Ngôn Hòa nhìn cô, trong chốc lát, anh đặt tay đè lên đầu cô, đưa miệng đến gần cổ cô rồi hôn lên cổ cô, anh vừa hút vừa liếʍ, bàn tay đang giãy dụa của Khương Úc lập tức thành thật.

Cơ thể Khương Úc tê dại, hai tay buông lỏng, cặp sách rơi xuống đất, người cũng ngồi ở trên bàn. Tóc của Ngôn Hòa không ngừng cào vào má cô, khiến cô càng thêm ngứa ngáy.

"Ngôn Hòa..."

Môi của Ngôn Hòa rời khỏi cổ cô, anh vừa nhìn cô vừa dùng một tay cởi cúc áo của cô, bàn tay tiến vào áo ngực của cô xoa ngực cô.

"Cậu muốn làm gì... không được..." Ngôn Hòa lại hôn cô, Khương Úc dần dần trở nên mơ hồ dưới nụ hôn và sự vuốt ve của anh, nhắm mắt lại vòng tay ôm eo anh.

Khương Úc biết một khi mình đối diện với anh, rất nhanh sẽ mềm lòng mà thỏa hiệp. Ngay cả khi buổi tối một ngày trước đã làm tốt công tác chuẩn bị cho trái tim mình, không bao giờ làm liếʍ cẩu* mặt nóng dán mông lạnh nữa. Nhưng ngày hôm sau nhìn thấy anh, nội tâm lại không khỏi rung động, luôn muốn ở bên cạnh anh trong chốc lát, lần tới lại dứt khoát.

(*) Liếʍ cẩu: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Cô là một kẻ hèn nhát, thậm chí còn không có dũng khí nói với anh rằng cô sẽ không bao giờ thích anh nữa, chỉ có thể nhanh chóng gửi tin nhắn trên QQ rồi xóa ngay lập tức.

Nhưng gặp lại anh, được anh ôm, được anh hôn, ý chí đáng thương ấy lại biến mất.

Mãi cho đến khi anh cởϊ qυầи ra, đưa vật của anh ra chọc vào đầu gối cô, Khương Úc mới mở mắt ra, từ từ lấy lại tinh thần.

“Cậu muốn làm gì, tôi phải về nhà, tránh ra!” Cô giả bộ hung dữ.

Ngôn Hòa ôm cô càng chặt hơn, côn ŧᏂịŧ cứng rắn cọ xát vào quần áo của cô, Khương Úc nhìn thấy qυყ đầυ hồng nhuận đã chảy ra chất lỏng trong suốt.

“Làʍ t̠ìиɦ.” Ngôn Hòa cuối cùng cũng lên tiếng.

"Cậu điên rồi, đây là phòng học, khuya rồi, tôi muốn về nhà..."

Ngôn Hòa vươn tay đến đũng quần học sinh của cô ấn thật mạnh, Khương Úc không đứng vững, nhào vào người anh.

"Tự mình cởi hay là để tôi giúp cậu?"

Khương Úc muốn nói cô cần phải rời đi, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại là: "Cậu giúp tôi."

Ngôn Hòa ngồi xổm xuống cởϊ qυầи cho cô, từ trong túi của mình lấy ra một cái bao rồi mang vào.

Lúc Khương Úc bị anh xoa nắn ngực đã không tự chủ được mà ướt đẫm rồi, thân thể của cô chỉ cần chịu chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền chảy nước tràn lan. Nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ của anh, lại bị anh ấn vào đũng quần, cô càng ướt hơn, có thể nhét vào mà không cần bôi trơn.

Ngôn Hòa bế cô đặt lên bàn, tách hai chân cô ra rồi từ từ đút côn ŧᏂịŧ vào tiểu huyệt.

Kích cỡ của anh rất lớn, Khương Úc đã lâu không được đút vào, lỗ nhỏ bị thứ to lớn của anh làm cho hơi sưng lên.

"Ngôn Hòa, chậm một chút, có hơi đau..."

Lúc này anh mới làm chậm lại, qυყ đầυ từ từ xuyên thủng từng lớp thịt. Khi đến một độ sâu nhất định, anh còn muốn tiếp tục cắm vào, nhưng có hơi khó tiến vào.

Khương Úc kêu lên: "Không được, tôi có hơi đau, đừng vào sâu hơn nữa..."

Hai tay Ngôn Hòa đè lên cái bàn, động thân một cái, côn ŧᏂịŧ đột phá điểm mấu chốt, cắm vào chỗ thật sâu bên trong, dính chặt lấy cô.

"A!"

Ngôn Hòa đè thấp người xuống, thọc vào rút ra ngăn cản cô đứng dậy.