Thân mình nhỏ nhắn của nàng bị thân hình khổng lồ của hắn đè ở dưới thân, khóe mắt ửng đỏ mang theo nước mắt, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ một mảnh. Vân Hương bị bắt thừa nhận hắn thô lỗ cuồng liệt hôn môi cùng mυ'ŧ vào, tiếng rêи ɾỉ cũng bị hắn nuốt vào trong miệng, nhìn thật đáng thương.
Dần dần, Thái Thanh Sơn không hề thỏa mãn, môi lửa nóng của hắn dừng ở trên cổ nàng, dùng sức mυ'ŧ vào, động tác lỗ mãng lại thô lỗ, đem da thịt kiều nộn của nàng làm ra từng đạo vệt đỏ diễm sắc, thật muốn đem cả người Vân Hương nuốt hết.
Tay hắn cởi bỏ đai lưng nàng chui vào trong yếm cầm lấy kiều nhũ mềm mại nhu nhược phía bên phải, hung hăng mà bóp nhẹ, xúc cảm mềm mại giống như cục bột làm người ta muốn ngừng mà ngừng không được.
Trước kia khi Vân Hương ở nhà chủ cũ không hề có chuyện này xảy ra, lão gia trong nhà cũng chỉ từng trộm sờ tay nhỏ của nàng, tán thưởng một câu ngọc cốt băng cơ.
Là bởi vì thân mình Vân Hương kiều nộn, vô luận là ở mùa nào trong năm da thịt đều mang theo hơi lạnh. Mà Thái Thanh Sơn trùng hợp tương phản, thân thể hắn bồng bột hữu lực, cơ bắp cứng rắn, bụng còn có mấy khối cơ bắp, cộm đến cô nương gia sinh đau, cả người đều là hơi nóng.
Lão thái thái sau khi nghe nói lão gia coi trọng nàng còn từng tốn số tiền lớn mua tới hương cao để cho nàng mỗi ngày bảo dưỡng thật tốt.
Lúc này, đôi tay nóng lên của hắn xoa bóp kiều nhũ của nàng làm cho thân mình nàng khẽ run lên, hai tiểu bồ đào trên đỉnh trước ngực cách vải bố giống như hai quả nho cao chót vót chọc người trìu mến.
Vân Hương mở to đôi mắt ngậm nước ửng đỏ, kinh hoảng thất thố nhìn Thái Thanh Sơn, thanh âm vừa gấp lại vừa sợ mang theo vài phần nức nở:
“Đại bá, đừng, đừng như vậy. . .”
Thân thể hắn quá nóng, cả người cương cứng, mấy khối cơ bụng áp Vân Hương không thở nổi, hơn nữa, bàn tay to của hắn đang xoa ngực nàng. . .
Vân Hương còn nhận ra nơi chân tâm có đồ vật cứng rắn nóng bỏng đang đỉnh nàng làm cho nàng thực không thoải mái, hạ thân dính nhớp, hai chân đều mềm.
Cảm nhận được hắn xâm phạm, đôi tay Vân Hương vô lực chống bờ vai của hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, con mắt hồng muốn trốn tránh. Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, nam nhân vẫn luôn không có sắc mặt tốt đối với mình, tựa như núi lớn, sau khi uống say cư nhiên còn có hành động cầm thú như vậy.
Nàng muốn chạy trốn, động tác kháng cự này chọc giận Thái Thanh Sơn làm cho hắn nhớ tới lần trong mộng trước, rõ ràng là nàng đã câu dẫn mình, là nàng làm gậy sắt của hắn vừa cứng lại vừa đau, là nàng làm hắn thức trắng đêm khó ngủ muốn mạnh mẽ làm nàng rồi lại ở lúc nửa người dưới của hắn cương cứng đến sinh đau mà biến mất.
Hắn banh một khuôn mặt đen dùng sức xoa nhẹ một bên kiều nhũ của nàng, hung tợn cười lạnh nói: “Không cần? Tiểu tao hóa, lần trước lúc ngươi dùng tao huyệt của mình ma sát côn ŧᏂịŧ ta cũng nói như vậy.”
Nói xong, cũng không để ý tới sự phản kháng cực kỳ bé nhỏ của Vân Hương, hắn kéo hai chân nàng ra, cách quần áo dùng sức đỉnh tiểu huyệt nàng, thô suyễn một chút, thô thanh thô khí nói, “Ngươi còn nói nơi này của ta vừa lớn lại vừa nóng, đỉnh ngươi thực thoải mái, hiện tại liền trở mặt không nhận?”
“Ngô ngô ngô……” Vân Hương khϊếp sợ trợn tròn con ngươi, lông mày nhíu lại, trên lông mi còn treo một giọt nước mắt uyển chuyển nhẹ nhàng, đầy mặt là ý tứ không thể tin tưởng nhìn hắn.
Khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng, quả thực xấu hổ và giận dữ muốn chết, cơ hồ sắp khóc, “Ngươi, ngươi không cần nói bậy…… Buông ta ra, ngươi nhận sai người, ta, ta là đệ muội của ngươi ……”
Thái Thanh Sơn thở hổn hển, nhìn vẻ mặt tiểu tao hóa thiếu thao dưới thân, quần áo hỗn độn, nhắm mắt lại, quyết định ở trong mộng phát tiết một hồi đi, ngày sau liền sẽ không còn nhớ thương nữa.
Một lát sau, hắn mở hai mắt ra, đáy mắt đỏ sậm mang theo vài phần điên cuồng, kéo kéo khóe miệng, ác thanh ác khí nói: “Không nhận sai, hôm nay lão tử chính là muốn làm đệ muội, tiểu tao hóa, ngay cả đại bá đều dám thông đồng, hôm nay liền thao ngươi không xuống được giường.”
Nói xong, bàn tay to dùng sức một cái trực tiếp xé nát qυầи ɭóŧ của nàng, lộ ra tiểu huyệt trơn bóng dưới thân. Nắm hai bắp chân của nàng cưỡng bách tách ra, hắn cúi đầu vừa thấy, chỗ kia đã sớm đã chảy rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠.