Edit: Nhật Nhật
...
Rạng sáng.
Vừa mới kết thúc ghi hình, hầu hết các thực tập sinh đều đã được đưa về nghỉ ngơi, chỉ còn Trương Khinh Khinh vẫn lưu lại trong phòng nghỉ công cộng của thí sinh.
Quỳnh Nhân đột nhiên xuất hiện ở cửa, vẫy vẫy tay với anh ta.
Trương Khinh Khinh chạy tới, có chút bối rồi: "Là cậu giữ tôi ở lại à?"
Quỳnh Nhân: "Ra ngoài trường quay với tôi một lát."
Bên trong trường quay vẫn sáng đèn, mọi người đều đã bị Tống Khương xua đi hết, chỉ còn ba người Quỳnh Nhân, Trương Khinh Khinh và Mạnh Thanh Huyền.
Quỳnh Nhân nói: "Anh đứng lên trên sân khấu đi."
Trương Khinh Khinh không hiểu gì đừng lên trên đó: "Rồi sao nữa?"
Quỳnh Nhân: "Không cần để ý, anh cứ đứng yên đó là được."
Mạnh Thanh Huyền xưa giờ chưa từng mệt thế này, cả người đều rũ ra, chỉ muốn nhanh chóng quay về khách sạn đi ngủ, nhưng Quỳnh Nhân nói còn có việc chưa làm xong, cậu ta chỉ có thể cùng đối phương ở lại, mắt thấy Quỳnh Nhân bảo Trương Khinh Khinh đi lên sân khấu, trong lòng tức thì hiểu ra, này là muốn để Trương Khinh Khinh làm mồi đây mà.
Cậu ta thấp giọng nói: "Chẳng lẽ thể chất của Trương Khinh Khinh có thể hút quỷ, anh muốn dụ quỷ hồn đến đây, một lưới bắt hết à?"
Quỳnh Nhân liếc mắt nhìn cậu ta: "Sao tôi phải một lưới bắt hết quỷ? Tôi chỉ muốn giúp họ loại bỏ chút bóng ma trong lòng thôi."
Trương Khinh Khinh đứng trên sân khấu, dần dần lại có quỷ xông tới, bọn họ đều nín thở ngưng thần, cố hết sức để không toát ra âm khí. Lặng lẽ vây quanh Trương Khinh Khinh, chỉ mong không khiến người khác chú ý.
"Sư phụ*."
*Quên mất, gốc quỷ hồn gọi Trương Khinh Khinh là thái thái, một cách gọi tôn trọng với những họa sĩ mạng. Tôi để thành sư phụ nhé.
Giọng nói đè xuống rất khẽ.
"Làm Lý Nham Nham cho Mị đi, Mị xin đó."
"Có thể sắp xếp làm người giấy Quỳnh Nhân không?"
Cứ y như là gián điệp trao đổi ám hiệu vậy.
Dáng bay bay của những quỷ hồn này không giống lúc ban ngày, động tác ai nấy đều cứng ngắc, giống như bị ánh mắt của Medusa [1] chiếu qua, linh hồn đông cứng thành tượng đá.
Lúc bọn họ nói chuyện vẻ mặt vô cùng hốt hoảng, thỉnh thoảng còn co giật mấy giấy, hai mắt vô thần, dường như có thể hành động được đều là nhờ chấp niệm đối với người giấy của bản thân mà thôi.
Giọng hát của thư ký Nam thật là kinh khủng...
Quỳnh Nhân nhớ đến Diêm La Vương bị tiếng hát này dằn vặt suốt ba năm, nhưng vì công tác vẫn cố gắng kiên cường, không mang tai nghe...
Thấy có hơi đau lòng.
Trương Khinh Khinh đứng trên sân khấu, chả hiểu đầu cua tai nheo thế nào: "Phải đứng bao lâu nữa?"
Quỳnh Nhân: "Kiên nhẫn thêm chút nữa."
Mạnh Thanh Huyền nhân cơ hội này, dùng máu ngón giữa vẽ cho mình một lá bùa có thể tạm thời mở ra thiên nhãn, cậu ta ban ngày chính là vì muốn tiết kiệm chút máu này, mà không nỡ mở thiên nhãn.
Mở thiên nhãn đối với người bình thường hao tốn rất lớn, nếu thường xuyên mở ra thậm chí có thể sẽ tổn thọ, cho nên không thể dễ dàng dùng thuật pháp này. Lúc thường muốn phân biệt quỷ hồn ở đâu đều dựa vào cảm giác, hoặc dùng cách rắc bột nếp, tro nhang.
Khi quỷ hành động thì sẽ để lại dấu tích trên bột nếp và tro nhang, bọn họ có thể dựa vào đó để biết được hướng đi của quỷ.
Thiên nhãn vừa mở, Mạnh Thanh Huyền tức thì hít vào một ngụm khí lạnh, cậu ta cho là ở đây có một quỷ hồn hung ác quấy phá, nào biết lại có đến cả trăm quỷ đang đứng lít nha lít nhít.
Đem hết mười chín năm cuộc đời của cậu ta cộng lại, cũng chưa từng gặp nhiều quỷ như vậy bao giờ, cuống họng Mạnh Thanh Hành khô khốc, giá trị danh vọng của Quỳnh Nhân trong lòng cậu ta đã từ tôn kính xông thẳng lên thành sùng bái rồi.
Chờ quỷ tới hòm hòm rồi, Quỳnh Nhân mới nhắn tin cho Tống Khương, Tống Khương lập tức để nhân viên kỹ thuật âm thanh mở "Người đuổi theo ánh sáng" của Quỳnh Nhân lên.
Quỷ hồn trong phòng vừa nghe thấy nhạc dạo đã sợ xanh mặt, lập tức phát ra tiếng rêи ɾỉ đau khổ, nhưng rõ ràng là giai điệu không khác nhau lắm, mà không hiểu sao lại cảm thấy đau đớn trong đầu mình như được xoa dịu.
Từng quỷ một đều yên tĩnh lại, không dây dưa với Trương Khinh Khinh nữa, mà đứng yên tại chỗ nghe nhạc.
Chờ "Người đuổi theo ánh sáng" bản của Quỳnh Nhân phát xong, trong mắt bọn họ lại có ánh sáng của người "đã chết", trở lên linh hoạt sinh động hơn.
"Mọi người sau này đừng quấn lấy Trương Khinh Khinh nữa."
Mấy quỷ hồn kia lúc ban ngày bị tiếng hát của thư ký Nam dọa chạy, căn bản không chú ý người phát ca khúc nguyền rủa đó là ai, giờ mới biết, người dọa bọn họ bỏ chạy chính là Quỳnh Nhân.
Có quỷ hồn ngụy biện: "Chúng tôi chỉ muốn nhờ sự phụ làm giúp người giấy thôi mà, đâu phải muốn hại người."
Quỳnh Nhân: "Mấy người đâu phải mới làm quỷ ngày một ngày hai, chả lẽ trong lòng còn không biết sao, ai cần biết mấy người có muốn hại người hay không, chỉ cần mấy người quấn lấy anh ta, thời vận của anh ta sẽ thấp đi. Bị một quỷ hồn quấn lấy đã đủ xui rồi, mấy người đông như vậy cùng nhau xông tới, là muốn cho sư phụ của mấy người cũng thành quỷ luôn à?"
Các quỷ hồn bị cậu răn dạy, cúi đầu im thin thít.
Trương Khinh Khinh bất an nhúc nhích người: "Thầy Quỳnh này, có thể nhắc nhở chút không, rốt cuộc là cậu đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu."
Cậu ta tôn kính Quỳnh Nhân còn hơn cả đạo diễn nữa, dù sao đây cũng là papa bên A của cậu ta, bản thân còn đang thiếu đối phương năm trăm cái tai nghe mà lại chạy đi thi tài năng, còn bị người ta bắt quả tang tại trận, trong lòng xấu hổ lắm lắm.
"Còn cả anh nữa." Quỳnh Nhân quay lại nói: "Anh có muốn trở thành idol không?"
Trương Khinh Khinh vò vò đầu: "Không muốn, tôi chỉ là giúp ê kíp chương trình đủ người đủ chỉ tiêu thôi, bọn họ nói ngày ghi hình đầu tiên mà không có đủ thực tập sinh thì cảm giác không được may mắn."
Là người bị hợp đồng quản lý nghệ sĩ hãm hại nhiều năm, Quỳnh Nhân không nhịn được thở dài.
"Trước khi ký hợp đồng, anh có xem kỹ nó không?"
Trương Khinh Khinh quả thực không xem qua, nhưng xuất phát từ lòng tôn kính với papa bên A của mình, anh ta cố gắng tỏ vẻ đang nhớ lại, nói: "Đạo diễn nói với tôi chỉ cần quay một tập thôi, tố chất của tôi vốn không thể nổi tiếng, bọn họ cũng đâu cần hãm hại tôi làm gì."
Quỳnh Nhân: "..."
Đám quỷ hồn lập tức mồm năm miệng mười ba la bô lô nói, có nói Trương Khinh Khinh quá ngây thơ, có mắng Tống Khương là lão tư bản miệng nam mô bụng một bồ dao găm, có quỷ nhớ đến khi còn sống mình cũng từng bị lừa ký hợp đồng bất bình đẳng kiểu này thì đau lòng khóc tu tu.
Quỳnh Nhân bị bọn họ ồn ào làm đau hết cả đầu, bèn quát lớn một tiếng: "Mấy người còn lộn xộn nữa là tôi bật bản nhạc lúc sáng đấy!"
Uy hϊếp đơn giản nhưng hết sức hữu hiệu, các quỷ hồn nghe thế thì lập tức im bặt, sợ miệng mình ngậm không đủ chặt, còn đưa tay lên bịt lại.
"Bản nhạc nào cơ?" Trương Khinh Khinh nhìn quanh một vòng, vô cùng mờ mịt: "Rốt cuộc tôi tới đây để làm gì?"
Quỳnh Nhân: "Đại khái thì anh không phải máy có chức năng diệt muỗi, nhưng lại có công năng giống đèn bẫy muỗi vậy."
Nhóm "Muỗi" đối với cách nói này cảm thấy vô cùng không hài lòng, nhưng mà bọn họ không dám phản bác.
Trương Khinh Khinh càng nghe lại càng chẳng hiểu gì: "Tôi bẫy gì cơ?"
"Quỷ." Quỳnh Nhân nói, "Hôm nay sự cố trong trường quay không phải cho chập điện, mà là có quỷ. Những quỷ này đều tới vì anh, bọn họ thích người giấy anh làm."
Trương Khinh Khinh vốn kiên định với chủ nghĩa vô thần, cũng không tin lời Quỳnh Nhân nói, nhưng lại đột nhiên thấy bàn huấn luyện viên trong trường quay bay lên, lượn quanh mình một vòng rồi mới hạ xuống.
Loáng một cái, trên mặt cậu ta hiện lên vẻ sợ hãi.
Một quỷ hồn ngượng ngùng nhoẻn miệng cười với Quỳnh Nhân, bỏ bàn tay đang che trên miệng xuống: "Giúp cậu thuyết phục người ta một tay."
Nói xong lại lập tức đưa tay lên bịt miệng tiếp.
Mạnh Thanh Huyền nhìn mà bội phục không thôi. Phải biết, tuy quỷ hồn đã từng là người, nhưng tư tưởng cách suy nghĩ hoàn toàn không giống với lúc còn sống. Nhất là những quỷ hồn đã ở trên dương thế quá lâu, đại khái đều là cho chấp niệm chưa tan, một quỷ so với một quỷ còn khó chơi hơn.
Cậu ta từng thấy sư phụ mình thu phục quỷ hồn, nhưng chưa từng thấy quỷ nào nghe lời như vậy.
Trương Khinh Khinh nhớ đến chuyện phát sinh lúc ban ngày, bấy giờ mới sợ run lên, chân nhũn ra đứng không vững nữa, lật bà lật bật ngồi bệt xuống, trong giọng nói còn như nức nở: "Liệu tôi có chết không?"
Mạnh Thanh Huyền rất quen xử lý mấy chuyện nhỏ sau khi đυ.ng phải quỷ này: "Trên người anh bây giờ âm khí rất nặng, ấn đường biến đen, thời vận trở nên kém hơn. Tôi đề nghị anh ngày mai quay về Long Thành, trong túi nhớ để một viên đường đỏ, cố gắng đi lại ở những nơi có ánh mặt trời, đến Long Thành thì lại tìm sư đệ tôi, nhờ cậu ấy giúp anh niệm chú, xua tan âm khí trên người là được."
"Anh là bạn của thầy Quỳnh, sự đệ tôi sẽ không thu tiền của anh đâu. Yên tâm đi, không chết được."
Trương Khinh Khinh biết ơn sâu sắc, vâng dạ không ngừng.
Xuất phát từ việc muốn bảo vệ bên B của mình, Quỳnh Nhân quyết định dạy thêm cho anh ta một khóa nữa, lập tức lấy hợp đồng từ chỗ Tống Khương cho Trương Khinh Khinh xem.
"Thấy không, nếu anh được thăng hạng." Quỳnh Nhân chỉ vào điều khoản nói, "Chỉ cần ê kíp chương trình không đồng ý, thì anh sẽ phải tiếp tục tham gia."
Trương Khinh Khinh khϊếp sợ: "Nhưng tôi có biết hát biết nhảy gì đâu, chỉ là đến cho đủ số thôi mà, sao ê kíp chương trình lại muốn giữ tôi..."
Quỳnh Nhân cũng khϊếp sợ không kém: "Anh tham gia chính là chương trình tuyển chọn idol, có thể thăng hạng hay không thì phải xem khán giả có thích mình hay không, ngay cả cái này cũng không biết mà sao anh lại dám ký hợp đồng hả?"
Trương Khinh Khinh lúc này mới biết mình bất cẩn, không khỏi hoảng loạn: "Vậy làm sao bây giờ?"
Quỳnh Nhân: "Tôi đã nói chuyện với đạo diễn rồi, anh có thể trực tiếp rút lui khỏi thi đấu, sẽ không xuất hiện trong bản biên tập."
Trương Khinh Khinh có thể dùng làm nhân vật tạo đề tài, xen lẫn cảm giác khôi hài bên trong, nhưng sau khi anh ta ra sân thì lại bắt đầu xảy ra những hiện tượng ma quái, nếu phát song phân đoạn này lên, độ thảo luận nhất định có thể tăng cao, nhưng loại nhiệt độ này đối với bầu không khi thanh xuân nhiệt huyết mà "Chế Thanh 3" muốn xây dựng lại là một đả kích trí mạng.
Vì nhiệt độ mà làm hỏng cả một chương trình, Tống Khương còn chưa ngu đến vậy.
Trong mắt ông ta lúc này, Quỳnh Nhân chính là cao thủ huyền môn thâm tàng bất lộ, nghe nói quỷ này đều là do Trương Khinh khinh kéo tới, thì càng không dám lưu vị ôn thần này ở lại, Quỳnh Nhân vừa nói muốn để Trương Khinh Khinh và ê kíp chương trình hủy bỏ hợp đồng, Tống Khương đã lập tức biết thời biết thế đồng ý luôn.
Trương Khinh khinh cảm kích nhìn Quỳnh Nhân: "Cậu chính là papa bên A tốt nhất tôi từng gặp, không chỉ đặt đơn hàng lớn, không quấy rầy tôi sáng tác, còn giúp tôi đuổi quỷ, giải quyết vấn đề trong hợp đồng. Papa, cậu tốt quá."
Quỳnh Nhân: "Anh còn lớn tuổi hơn tôi đấy, ba nào ở đây?"
Cái thói hở ra là kêu cha gọi papa này đã từ giới giải trí lan luôn đến giới nghệ thuật bồi giấy rồi à?
Trương Khinh Khinh: "Không sao, cậu gọi tôi là anh, tôi gọi cậu là ba, chúng ta mỗi người một kiểu cũng được."
Quỳnh Nhân nóng ruột không chịu nổi nữa, vội tống khứ Trương Khinh Khinh đi.
Xong việc của Trương Khinh Khinh, giờ đến việc của mấy quỷ hồn này.
Quỳnh Nhân nhìn đám quỷ hãy còn đang bịt miệng, nói: "Muốn đi đầu thai nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng thì đứng sang bên này."
Cậu chỉ tay về phía bên trái.
Các quỷ hồn phật phật đi theo xếp hàng.
"Nếu mọi người đồng ý, tôi có thể thử siêu độ giúp mọi người."
Có quỷ hồn muốn nói, nhưng lại không dám mở miệng, biểu cảm trên mặt hết sức xoắn xuýt.
Quỳnh Nhân chỉ vào một quỷ: "Cô nói trước đi."
Nữ quỷ được điểm danh cẩn thân từng tí một bỏ tay xuống: "Chấp niệm của tôi trước khi chết là chưa thể nói chuyện yêu đương với Lý Nham Nham trong "Tình yêu và chiến sĩ", loại chấp niệm này có thể siêu độ được không?"
Các quỷ hồn bên dưới đều dồn dập gật đầu.
Quỳnh Nhân: "Tôi cũng không rõ lắm, nhưng có thể thử một lần xem sao."
Một quỷ hồn giơ cao tay xin phát biểu.
"Siêu độ rồi, yêu thích của tôi với cậu cũng sẽ biến mất sao?"
Quỳnh Nhân chăm chú nhìn lại, phát hiện đây là quỷ hồn đặc biệt kiên cường, chống đỡ lại giọng hát của thư ký Nam, nhất định muốn để Trương Khinh Khinh làm người giấy Quỳnh Nhân cho mình.
"Tôi còn chưa được xem liveshow của cậu bao giờ." Quỷ hồn cúi đầu, "Tôi cũng không dám nhìn cậu, chỉ sợ nhìn nhiều thêm vài lần sẽ càng không muốn đi đầu thai."
Quỳnh Nhân nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Yêu thích sẽ không biến mất."
"Hơn nữa..." Quỳnh Nhân mỉm cười với đối phương, "Tôi chính là siêu sao hàng đầu dưới Địa Phủ nha, nếu xuống Địa Phủ chờ đầu thai, nói không chừng rất nhanh đã có thể tới xem buổi biểu diễn của tôi rồi."
Quỷ hồn kia kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Có thật không?"
Sau đó mặt mày hớn hở nói: "Nhờ cậu siêu độ giúp tôi, cám ơn."
Quỳnh Nhân lần này không để Tống Khương bật bản thu âm nữa mà tự mình cất giọng hát "Vãng sinh chú".
Tiếng ca nối liền không dứt, các quỷ hồn nghe không hiểu ý nghĩa các phát âm của vãng sinh chú là gì, chỉ cảm thấy thân thể của mình dần nhẹ nhõm, thư thái hơn, theo từng âm từng âm tiếng Phạn phát ra mà như được gột rửa, khiến sợi dây ràng buộc họ lại nhân thế dần mất đi sức mạnh.
Sau khi Quỳnh Nhân hát đủ hai mươi mốt lần, bọn họ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, dường như đã có thể rời khỏi dương thế.
Quỳnh Nhân nhờ Mạnh Thâm liên lạc giúp với ai âm soa công tác tại khu vực này, bọn họ tới quấn các quỷ hồn thành một chuỗi dài y như diều rồng, rồi lướt đi.
"Mệt quá đi."
Quỳnh Nhân nằm còng queo luôn xuống đất.
Tống Khương thấy mọi chuyện đã xong, mới từ cửa hông đi vào, vỗ tay nói: "Thầy Quỳnh siêu độ vong hồn thực sự là công đức lớn lao."
Quỳnh Nhân nằm dưới sàn, nghiêm túc nghĩ, nếu hôm nay người có mặt ở đây là Lý Quỳ, chắc chắn ông chú này sẽ nhanh chóng điều chỉnh camera quay lại, tuyệt đối không trốn xuống dưới gầm bàn.
Lý Quỳ tuy là kiểu người cuồng công tác, cần KPI không cần mạng, nhưng ê kíp của ông cũng không bao giờ bẫy kiểu người không chuyên như Trương Khinh Khinh, có bẫy cũng sẽ bẫy những người đặc biệt nổi tiếng.
Nhìn thế nào cũng thấy Tống Khương không xứng làm kẻ địch của Lỳ Quỳ.
Ôi, có phải đây là di chứng của việc bị gọi là cha quá nhiều lần không nhỉ, cậu không nhịn được có cảm giác, đứa nhỏ nhà mình lúc nào cũng là giỏi nhất.
Tuy đứa nhỏ này đã đầu bốn đít chơi vơi rồi...