[Mùa xuân] Gặp lại
Phong ca không nói gì mà bỏ đi khiến hai người kia không biết phải làm sao, thắc mắc nhìn tôi.
"Không có gì đâu, để tôi đi cùng anh ấy." Tôi vừa đi giày, vừa cười cười với họ.
"Ca, hai người này anh thấy thế nào?"
"Khá tốt." Phong vẫn cúi đầu đi về phía trước như cũ. Tôi ôm vai anh: "Tuần sau anh có được về không?"
"Chưa biết được."
"Nếu có thời gian, mình đi leo núi nhé?"
"....Ừ."
A Vĩ vừa bắn xong liền sốt ruột vội vã tắm rửa qua rồi đi. Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai thầy trò kia.
"Phong ca sao thế?" Thuận Tử thấy tôi vào nhà bèn cẩn thận hỏi.
"Không có gì đâu, lần nào điên cuồng một hồi anh ấy đều có chút trầm lắng như vậy."
Hai người ở lại chỗ tôi ăn cơm chiều rồi lại uống ít rượu. Ông anh họ Lý vẫn là quấn tôi, ép tôi kể chuyện tôi và Phong. Thuận Tử tuy không nói gì nhưng nhìn ánh mắt cũng biết là cậu chàng đang hóng hớt.
Phong bị tôi khai bao xong thì cuộn cơ thể vạm vỡ ấy lại nằm trên giường, im lặng một hồi lâu. Tôi dán lên người anh, khẽ hôn má anh nhưng anh cũng chẳng có chút phản ứng nào.
Phong bắt đầu mặc quần áo: "Tôi phải đi rồi."
"Sau này tìm anh thế nào thế?"
"Tính sau đi." Phong cúi đầu rời đi, bỏ tôi lại trong căn phòng tràn ngập hơi vì tình ái. Cách vách lại có một đôi uyên ương bắt đầu long trời nở đất. Ban nãy nghe thì còn có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, giờ nghe vào lại chỉ khiến lòng tôi thấy buồn bực. . Được copy tại ++ TRÙMTRUYỆN .mE ++
"Hổ Tử, anh có điện thoại này." Khâu Phân gọi tôi.
Không ngờ sau khi anh biến mất nửa tháng, tôi lại nhận được điện thoại của Phong ca. Anh trong điện thoại không có chút nào là buồn bã, hưng phấn bừng bừng nói với tôi rằng anh được nghỉ phép, về nhà nửa tháng, rằng anh vì luôn nhớ tôi mà vội vã chạy về...
Bầu trời âm u suốt nửa tháng bỗng trở nên quang đãng. Tôi thật sự đã nghĩ anh sẽ chỉ là một tia sáng xẹt qua đời tôi, tuy xinh đẹp biết bao, nhưng lại chỉ là trong phút chốc. Thì ra, thì ra trong lòng anh cũng có tôi.
Khi đó tôi thật rất muốn nói một câu rằng: "Em cũng nhớ anh, nhớ đến chẳng buồn ăn uống." Nhưng vợ tôi khi đó vẫn còn trong phòng.
"Anh ở đâu? Em đi tìm anh."
"Có chuyện gì thế? Sao tự dưng anh vui vậy?" Vợ tôi vì thấy tôi suy sụp khoảng thời này mà vẫn luôn không hiểu nổi, đột nhiên thấy tôi vui vẻ như vậy thì cô kiềm chế không được mà hỏi.
"Không có gì đâu, anh có người bạn tốt tới chơi ấy mà." Tôi vừa đi giày vừa trả lời.
Trông tinh thần Phong thực sự rất tốt, đầu tóc ngắn ngủi vô cùng tinh thần, đôi mắt nho nhỏ còn mang ý cười, lưng đeo balo du lịch đứng dưới biển báo trạm số 69. Ánh mặt trời ấm áp vẩy lên người anh, khiến cả người anh tràn ngập sức sống.
Đột nhiên tôi cảm thấy, linh hồn nhỏ bé đã bị vứt bỏ của mình lập tức tìm về lại trong người, toàn thân đập mạnh một niềm vui sướиɠ khôn nguôi.
"Từ Hổ, cậu gầy đi đấy à?" Phong nhìn tôi chằm chằm, ánh sáng trong đôi mắt nho nhỏ ấy thậm chí còn chói mắt hơn cả ánh mắt trời.
"Nhớ anh..." Tôi tiến đến bên tai anh, nhẹ giọng nói. Những lời này vừa được nói ra, trong lòng tôi như trút được gánh nặng.
"Ha ha... Anh mời cậu ăn cơm, tẩm bổ cho tốt."
"Thật sao? Vậy thì em sẽ không khách khí."
"Ông chủ, cho hai phần hàu sống." Tôi vừa gọi xong bèn cúi đầu nói với Phong, "Hehe, đây mới thật sự là bổ dưỡng này."
"..." Phong trừng mắt nhìn tôi.
Một bữa cơm này cũng chẳng nhàn rỗi. Trên bàn, ngoại trừ ánh mắt thì không có động tác gì khác, nhưng dưới gầm bàn thì thật náo nhiệt, bốn chân bận rộn liên hồi, cọ tới cọ lui.
Lúc đến khách sạn, balo chưa kịp cởi, tôi đã ôm Phong vào lòng.
"Phong, thằng đệ của em nghẹn muốn chết, em nghẹn muốn chết... Nghẹn muốn chết... Tên khốn nhà anh, tự dưng lại biến mất nửa tháng như vậy...!"
"Anh cũng nhớ cậu, chỉ là anh... anh..."
"Anh cái gì mà anh, hôm nay anh phải bồi thường đầy đủ cho em."
Vóc dáng của Phong không cao lắm, chỉ nhỉnh hơn mét bảy một chút mà thôi, mà anh chắc cũng cỡ 160kg. Còn tôi thì cao hơn anh một chút, 1m75, nhưng lại không nặng bằng anh được. Ấy vậy mà không biết lấy sức đâu ra, tôi lại có thể bế anh lên, quẳng anh lên giường.
Phong kêu rên một tiếng, balo du lịch còn trên lưng chọc vào lưng anh.
Hai người cùng nhau bật cười.
Cởi balo ra cho anh, tôi cũng trèo lên người anh, vừa hôn hít đôi môi mê người của anh, vừa không ngừng cọ sát thân dưới. Hai người chúng tôi cũng chẳng cởϊ qυầи áo, cứ vậy mà ôm chặt lấy cơ thể của đối phương.
Đột nhiên một dòng điện từ dưới thân chạy lên, khiến tôi lại càng tuyệt vọng hơn mà ôm lấy cơ thể rắn chắc của anh. Quần áo còn chưa kịp cởi mà tôi đã lau súng cướp cò, bắn vào trong quần.
Phong bị tôi cọ đến mức mặt đỏ tía tai, lúc tôi mềm nhũn nằm trên người anh, anh hẵn có há mồm thở phì phò.
Phong ngồi dậy cởϊ qυầи tôi ra, rồi đi lấy giấy vệ sinh, giúp tôi lau sạch c̠ôи ŧɧịt̠ bừa bộn. Thằng nhỏ của tôi dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, mặc anh cầm trong tay, tỉ mỉ lau sạch sẽ.
Mới vừa ngẩng đầu, tôi đã thấy đũng quần anh cộm lên thành cái lều. Tôi không màng tới sự ngăn trở của anh mà cũng lột quần anh ra. Một cây dương v*t thô to cứng rắn lập tức bắn ra. Tôi một hơi nuốt qυყ đầυ tròn trịa của anh vào miệng. Hai tay anh đè lên vai tôi, cố gắng đẩy tôi ra, nhưng cánh tay tôi đã giữ chặt mông anh, cản không cho anh thành công. Mới liếʍ vài cái, qυყ đầυ trong miệng tôi đã run lên, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ mạnh mẽ đánh vào trong cuống họng của tôi.
Hai người chúng tôi ôm nhau nằm trên giường với chiếc quần mặc hờ, chẳng ai nói gì mà chỉ lẳng lặng lắng nghe tiếng nhau thở, cảm giác như thể kiếp trước kiếp này chúng tôi đều bên nhau như vậy.
Qua một hồi, hai cây dương v*t vốn dính nhớp dán bên nhau lại bắt đầu ngẩng đầu lên, chọc vào bụng đối phương. Hô hấp hai người cũng trở nên dồn dập hơn.
"Ca, anh có muốn em *** anh không?"
"....Ừm." Một hồi lâu Phong mới ậm ừ một tiếng, sau đó lại mở to mắt hỏi tôi: "Hổ Tử, anh có phải là đàn ông không?"
Tôi không để ý thấy chút ánh sáng lập lòe trong mắt Phong ca, "Đương nhiên rồi, sao lại không phải chứ? Em thích kiểu đàn ông như anh..." Tôi bắt đầu vội vàng cởϊ qυầи áo, không có nghĩ nhiều.
Cơ thể của Phong thật đẹp, làn da trơn bóng chẳng có mấy cọng lông. Thịt thà trên người lại còn mum múp, vừa rắn chắc lại cực kỳ dẻo dai. Lúc khiêng hai chân anh lên vai, có thể nhìn vẻ mặt vừa đau lại vừa sướиɠ của anh. Lúc đè gọn anh dưới thân, có thể tận hưởng tấm lưng rộng lớn. Lúc đẩy anh đến mép giường, hai tay ấn lên vai anh... *** tôi không ngừng đâm chọc vào c̠úc̠ Ꮒσα anh —— nơi đó vừa căng chặt lại vừa đàn hồi, vừa ấm áp lại vừa trơn trượt.......
Linh hồn tôi theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong anh. Lúc kể lại chuyện này cho ông anh họ Lý và Thuận Tử, trong lòng tôi không khỏi lại nghĩ như vậy, nhưng tôi cũng không nói ra.
Tôi gọi điện cho vợ, nói hai ngày nữa sẽ không về mà ở lại chơi với ông bạn.
Vợ tôi nói trong điện thoại rằng: "Nếu thật sự là bạn tốt thì các anh về nhà ở đi, cũng không phải là không được. Bên ngoài vừa không tiện lại vừa tốn tiền."