Vương Phi Côn Đồ, Vương Gia Ngốc

Chương 40: Q.1 - Chương 40

"Tiểu thư ~Nha nhi đã mời Thôi ma ma tới."

Thư sinh ngốc thấy có người tới, ổn định cước bộ đi tới.

"Vào đi."

"Lão nô ra mắt Vương phi, Vương phi vạn phúc."

Thôi ma ma đi vào, vẻ mặt thận trọng, đứng ở trong phòng, ngoài mặt thì gió êm biển lặng, thật ra thì trong lòng đã nổi sóng to gió lớn , không biết Vương Phi hôm nay gọi mụ tới là muốn làm gì? Chẳng lẽ nàng. . . . . .

Dạ Tiểu Nhụy từ từ, từ từ, đi tới bên cạnh Thôi ma ma, giơ tay lên, vỗ vào vai mụ, xoay người nhẹ nhàng mà nói ra:

"Bổn cung hôm nay cố ý tuyên ma ma tới , là có một chuyện cần cùng với ma ma thương lượng, ma ma không cần phải khẩn trương như thế."

A ~ chết Lão Bà Tử chưa, hiện tại liền bắt đầu khẩn trương à nha?

"Vương Phi xin cứ việc phân phó, lão nô cung kính cúi đầu lắng nghe."

Giả bộ! Cho là ta xạo a, đợi ta nói ra xem ngươi còn có thể bình tĩnh được nữa không!

"Thật ra thì cũng không có nhiều chuyện, chỉ là thấy ma ma mấy ngày nay bận rộn, vất vả quá mức, Bổn cung cho phép ngươi nghỉ ba ngày, ba ngày này ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt, chuyện vụn vặt trong phủ cứ giao cho lão quản gia, phòng thu chi ta đã phó thác cho vị công tử này."

Thư sinh ngốc thấy cô nương nhắc tới hắn, vội vàng hướng Thôi ma ma thi lễ.

"Này. . . . . . Này sợ rằng không được, lão nô là thái hậu nương nương phân phó tới trông coi chuyện Vương Phủ, nếu như lão nô không làm hết phận sự, thái hậu nương nương trách cứ xuống, làm liên lụy tới chủ tử, sẽ không tốt."

Ha ha ~ lại đem cái yêu bà đó tới định uy hϊếp ta, ta giống như là người dễ bị ngươi uy hϊếp sao? Hoàn hảo giống y bộ dạng mà ta nghĩ , trong lòng đang có cái chủ ý gì ta chẳng lẽ còn không biết? Ngươi cứ tiếp tục xạo cho Lão Tử a.

Ở trong lòng âm thầm giễu cợt một phen, đột nhiên quát to một tiếng:

"Thôi ma ma, Bổn cung hảo tâm muốn cho người nghỉ ngơi mấy ngày, người cái này là ý gì? Chẳng lẽ Bổn cung là Nhất Gia Chi Chủ đương nhiệm chỉ là hư danh thôi sao ? Nếu Vương Phủ đã định nữ chủ nhân , vì sao còn phải phái người khác tới thay thế Bổn cung quản chế, Vương gia là một kẻ đần, Bổn cung cũng không ngốc, nếu hắn là người tài ba,sao còn phải để ta đây tới làm Vương Phi làm gì? Người ý muốn nói là Bổn cung vô năng sao? Vậy ngươi phải đi bẩm báo thái hậu nương nương, Bổn cung vô năng không thể đứng đầu Vương Phủ, còn là xin nàng cho Vương gia mưu cầu một người khác ."

Thôi ma ma trong lòng càng ngày càng sợ hãi Vương Phi xảo trá này, nghĩ thầm còn chưa tới lúc chọc giận nàng, tránh ình phải chịu nỗi khổ da thịt, vội vàng cúi người .

"Vương Phi, lão nô không phải là ý này, là lão nô nhất thời lỡ lời, mong Vương Phi chớ trách, chẳng qua là lão nô trông coi chuyện trong phủ nhiều năm, người khác đột nhiên thay vào, nhất định không thể giải quyết chu toàn được."

"A? Vậy sao?"

Dạ Tiểu Nhụy mặt cười khẽ nhìn sang Thôi ma ma, lại hướng nhìn thư sinh ngốc.

"Thư sinh, ngươi xem ma ma nói thế nào."

Thư sinh vội vàng dời bước tiến lên.

"Tử Hàm mặc dù là người mới, nhưng là những chuyện trước mắt sẽ không khó giải quyết, nếu như tiểu thư tin được tiểu sinh, tiểu sinh nhất định hết lòng không phụ sự tin tưởng của tiểu thư."

Dạ Tiểu Nhụy hài lòng xoay đầu lại cười, Thôi thôi ma ma, trong lòng đắc ý, tiểu tử này không tệ, cũng biết đỡ cho chủ rồi, xem ra còn không có ngốc đến tệ hại.

"Ừ ~ Thôi ma ma chắc cũng nghe thấy rồi chứ? Bổn cung đến thật là cảm thấy kỳ quái, vì sao ma ma muốn chiếm cứ chức vị một ngày cũng không chịu buông tay đây? Chẳng lẽ có cái gì không thể công khai sợ bị người ta biết được?"

Thôi ma ma nghe nói thế, trán liền toát ra mồ hôi.

"Vương Phi dạy dỗ chí phải, lão nô cũng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nghe theo lời vương phi nghỉ ngơi mấy ngày, lão nô kính nghe Vương Phi phân phó."

Hừ hừ ~ quả nhiên trống muốn kêu thì phải nặng chùy, ta hù dọa một chút ngươi mới bằng lòng dừng tay.

"Dạ! Như vậy mới đúng chứ, ngươi xuống đi thôi."

Đợi đến ma ma xoay người, Dạ Tiểu Nhụy lại đột nhiên mở miệng.

"A, Còn nữa..., sáng mai gọi tiểu nha đầu phòng thu chi của ngươi tới, ta có việc tìm nàng."

Thôi ma ma, vừa nghe nói thế sắc mặt có chút khẽ biến, nhưng lại bình tĩnh trả lời một câu: "vâng"

"Đi đi đi đi, nhớ nghỉ ngơi thật tốt."

———————————————————————————————-

Sáng ngày thứ hai, thanh các bên trong viện bỗng có một tiếng quát to , dọa cho đám chim cảnh trong viện bay toán loạn , một hồi tiếng vỗ cánh bành bạch trôi qua. . . Trong sân trừ bay xuống mấy sợi lông chim, một con chim cũng không thấy , theo tiếng vỗ đánh từ từ đi xa trong viện khôi phục sự yên lặng.

Thanh các viện

"Tiểu thư tới uống nước, uống nước, nghỉ ngơi một chút."

Nha nhi sao khi tiếng hét to đi qua liền đè tiểu thư vào trước bàn, nàng vội vàng rót chén nước.

Dạ Tiểu Nhụy nhận lấy cốc trà trong tay Nha nhi uống một hơi cạn sạch, lửa giận trong lòng đã dập tắt đôi chút, nhưng là ngực vẫn phập phồng một bụng tức khí.

Ngồi xuy nghĩ một lúc .

"Nha nhi ~ ngươi tìm thư sinh ngốc cầm chút ngân lượng cùng thuốc bổ, thay thế Tiểu Thúy thăm ma ma , tìm thêm lý do hợp lý lấy cớ nói rõ Tiểu Thúy không thể trở về tiếp chuyện."

"vâng tiểu thư."

"Ngươi đi đi, ta phải đi xem tiểu nha đầu một chút."

Lại nói Dạ Tiểu Nhụy tại sao tức giận như vậy, thật ra thì chúng ta cũng đã sáng tỏ.

Khi nàng đi tới lầu các đơn sơ , thấy nằm ở trên giường Tiểu Thúy đang phát ra tiếng rêи ɾỉ đau đớn , trong lòng một hồi đau nhói, thân thể nhỏ yếu bị đánh tới vết máu loang lổ, Dạ Tiểu Nhụy từ tức giận lại biến thành thương hại, đột nhiên lại nghĩ khi nàng còn bé , nàng từ nhỏ cũng không có mẹ, là ba một tay nuôi nàng lớn, nhưng là cái Xú lão đầu luôn thích đánh nàng, mỗi lần đổ bệnh trong đầu lại nghĩ tới là mẫu thân, nhưng là mỗi lần đều là cái tên cha thối tha chăm sóc nàng, giờ phút này nhìn Tiểu Thúy lại thấy hình ảnh của bản thân đã trải qua, đột nhiên lại có chút nhớ nhung cha ở thế kỷ 21, thì ra là chỉ khi chỉ có một thân một mình mất đi hết thảy mọi thứ, mới có thể hoài niệm, mới có thể cảm thấy khi đó nàng cũng là hạnh phúc.

Ở nơi đó ngồi cả buổi trưa, nàng cũng không biết tiểu nha đầu là bởi vì nàng mà bị đánh, nếu là biết đoán chừng hiện tại nàng liền sẽ đi làm thịt Thôi ma ma, nhìn Tiểu Thúy thật đáng thương , trong lòng âm thầm quyết định nhất định phải làm cho lão thái bà chết tiệt đẹp mặt, liền gọi tới Xuân nha đầu chăm sóc nàng, nghĩ thầm hai nha đầu tuổi gần như nhau, nói tới nói lui cũng sẽ không câu nệ.

Ngày nào

Mặt trời nhô lên cao, trong viện hoa hoa thảo thảo ở Xích Mục Viêm Dương , cành lá rủ khắp chung quanh, khí trời tương đối nóng bức, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có một tia gió nhẹ từ ngoài cửa sổ bay vào bên trong nhà, sau khi ăn xong buổi trưa làm cho người ta đặc biệt dễ dàng cảm thấy mệt rã rời, mặc dù bên ngoài nhiệt độ vẫn tăng, bên trong nhà thì vẫn mát mẻ, trong phòng rộng dãi Dạ Tiểu Nhụy đang nằm ở tại chiếu gỗ trên giường thiu thiu ngủ.

"Ừ

~~"

Ngủ say trên mặt thổi qua gió mát xuỵt xuỵt, để cho nàng rất thoải mái.

Nhưng là nàng có dặn dò không để người tới làm phiền giấc ngủ của nàng . Nửa ngủ nửa tỉnh phiền muộn lật người , xoay đầu lại, tiếp tục ngủ!

Đáng tiếc nàng tựa hồ chuyển sai lầm khi đổi bên, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đúng lúc dừng lại tại mép giường người nào đó, một tia gió thổi thẳng vào mặt

Dạ Tiểu Nhụy nhắm mắt lại, tức giận huy động hai bàn tay nhỏ bé:



~ ghét, ngươi không phải cố ý náo loạn a."

Tất cả không có gì chỉ nghe tiếng hơi thở, luồng khí ấm lúc có lúc không thổi hàng lông mi dài của nàng .

Dạ Tiểu Nhụy nhịn không được lật người sang kế khung giường, chừng nhẹ nhàng hai cái ảo não mở mắt ra, nhìn chằm chằm người gây sự giận dữ hét:

"Ta nói bảo ngươi đừng làm rộn, Hách Liên Dận Hiên lớn. . . Đần. . . Độn. . . . . ."

. . . . . .

Khi nàng thấy rõ khuôn mặt người gây sự, tiếng thanh âm bỗng từ to thành nhỏ giần, nói xong chữ cuối cùng thì đã hoàn toàn im bặt , đôi mắt mở to trừng mắt nhìn người trước mặt cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc mở lớn.

Đông Phương hoàn mỹ khóe môi nâng lên một tia cười yếu ớt, hai tay dang ra chậm rãi đến gần trên giường .

"Vương Phi ~ ngươi cứ lọt một chữ là gọi Hách Liên - hai chữ là - Dận Hiên ."

Nằm ở phía dưới Dạ Tiểu Nhụy, ngực đập thình thịch, không biết là bởi vì bị kinh sợ hay là bởi vì hắn và nàng khoảng cách quá gần. Khóe miệng lắp bắp phản bác:

"Ta. . . Ta thích gọi gì thì gọi, ai cần ngươi lo sao?"

Nam tử khóe miệng nở nụ cười sâu hơn chút. Nhưng trong mắt vui vẻ này mang theo sự lạnh lẽo lại càng thêm thâm trầm. Tại bên cổ nàng tay túm lấy một ngọn tóc đen nâng lên ngón tay nhẹ vuốt vuốt.

Ánh mắt thâm thúy của mang mang theo một tia yêu thương, môi mỏng hé mở:

"Ngươi, tại sao phải tránh ta!"

"A?"

". . . . . . ."

"A ha ha ~ ngươi nói cái gì vậy, ta phải tránh ngươi làm gì thế, ta là cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi thì đã thân thể vẫn chưa còn hồi phục, ta cũng không đi quấy rầy."

Nãi nãi , không tránh ta thì ngươi tránh người nào người lưỡng tính, dựa vào gần như vậy làm gì lại muốn nhớ tới bộ dạng lần trước sao? Có vài phần không biết câu gọi là một lần bị rắn cắn sao? Ta bị ngươi đùa lần thứ nhất ta liền không gọi Dạ Tiểu Nhụy.

"Ha ha ~ ngươi. . . Ngươi có thể hay không đứng lên một chút xíu? Như vậy bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt, ha ha, đúng không?"

Dạ Tiểu Nhụy khô cằn cười hai tiếng, sau đó thoáng đem thân thể vào xích vào trong .

Ai ngờ hắn vẫn duy trì một động tác , đột nhiên giơ tay lên bắt được cổ tay của nàng, chẳng những không có đứng dậy, ngược lại càng tiếp cận ngày càng gần.

"A. . . Ừ

" vốn muốn kêu to Dạ Tiểu Nhụy bị dọa đến hoảng sợ nhắm mắt lại, sau nhưng là chỉ khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Cúi người, Đông Phương chủ ý chỉ muốn trêu chọc nàng, bên tai xa xa truyền đến tiếng bước chân tiến gần , đột nhiên phải thay đổi chủ ý, nhanh chóng ở trước môi nàng nhẹ nhàng hôn lướt qua , đè ép khàn khàn thanh âm trầm thấp nói:

"Nhớ, ngươi là của ta."

Sâu sắc nhìn nàng một cái, rồi phi thân nhảy ra ngoài cửa sổ.

Trên môi truyền đến ẩm ướt cảm giác, nói cho nàng biết, hắn mới vừa. . . Hắn mới vừa hôn nàng? Hù dọa! Người nọ không phải là có bệnh!

Dạ Tiểu Nhụy chợt mở mắt ra, vừa nhìn người vừa trên giường đã bóng dáng không thấy, ngược lại trong phòng xuất hiện một người khác.

Hách Liên Dận Hiên nhạy cảm khứu giác cảm giác bên trong có một tia khí tức nguy hiểm , chợt xoay người một cái phi ra ngoài cửa.

Dạ Tiểu Nhụy vuốt cái trán bò dậy, quay đầu nhìn ra thân ảnh ngoài đại môn có chút không giải thích được, hai người nam nhân này làm gì đây? Thế nào đều cũng giống quỷ tựa như một trận gió đi qua, vừa đó cái tên lưỡng tính mới vừa nói gì? Ta là của ngươi?

Ta nhổ vào phì phì! Quả nhiên là kẻ điên, bệnh thần kinh đường ngắn, tế bào não phân bố mất cân đối.