A Dung nói cách của Yến Tuyết Chiếu cho Tạ Quân, sau đó cười nói Tuyết Chiếu công tử chính là phụ thân ruột của nàng.
Nhìn dáng vẻ của nàng, chắc vô cùng thích người phụ thân này. Tạ Quân nhớ lại Tuyết Chiếu công tử đi theo hắn cả đoạn đường trong rừng trúc, khẽ lắc đầu: “Cách của hắn ta quá mạo hiểm, tuy rằng lễ Trùng Dương phải xuất cung, nhưng phòng vệ xung quanh Hoàng Thượng cũng không yếu, nếu hắn ta muốn dẫn muội đi e rằng không dễ dàng gì.”
A Dung đương nhiên biết là không dễ dàng, nhưng lại theo bản năng bảo vệ Yến Tuyết Chiếu: “Phụ thân rất có bản lĩnh đó! Người khác không làm được không có nghĩa là phụ thân không làm được.”
Tạ Quân cảm thấy mình cần cần phải đánh giá lại vị trí của Yến Tuyết Chiếu trong lòng A Dung, trên mặt hắn không biểu lộ: “Không phải ta nghi ngờ bản lĩnh của hắn ta. Chỉ là nếu như có cách thỏa đáng an toàn hơn, đương nhiên không nên bắt cóc đi. A Dung, muội nên biết công chúa một nước bị kẻ xấu bắt đi sẽ dẫn đến náo động lớn thế nào không? Danh dự bị tổn hại là điều thứ nhất, niềm tin của bách tính đối với thực lực nước Sở cũng sẽ dao dộng.”
A Dung im lặng một lúc, buồn bã nói: “Muội hiểu.”
Nàng được nuôi vô cùng hoạt bát sống động, khi vui vẻ sẽ giống như một đóa hoa xuân nở rộ, khi buồn lại giống như một hòn đá rơi vào hồ nước, Tạ Quân nhìn mà đau lòng, ôm nàng vào lòng, an ủi nói: “ A Dung không cần lo lắng, ta và Tuyết Chiếu công tử liên thủ còn không thể đổi trắng thay đen sao?” Hắn hôn khóe mắt của A Dung.
Tạ Quân vẫn luôn rất khiêm tốn, rất ít khi nói đầy đủ như vậy, A Dung hiểu được là hắn muốn mình yên tâm, quét sạch nỗi buồn lúc trước mà cười rộ lên: “Vậy muội chỉ cần ngoan ngoãn để hai ngươi sắp xếp thôi?”
“Ừm.” Tạ Quân dắt A Dung đến bên bàn: “Đến sớm như vậy, đã ăn gì chưa?”
“Đã dùng điểm tâm và cháo, trước khi đi còn ăn trái cây nữa.”
Tạ Quân vốn định gọi cho A Dung chút đồ ăn, thấy nàng đã ăn rồi thì thôi: “Ăn thanh đạm vậy sao?”
“Gần đây hơi nóng trong người.” A Dung thở ra một hơi, nhíu mày: “Hơi thở đều nóng hầm hập vậy.”
Hơi thở của nàng có mùi thơm mát của trái cậy, đôi môi cũng rất đỏ, Tạ Quân lòng khẽ dao động, liền kéo nàng lại hôn. Hôn được một nửa, hơi thở trong phòng hơi có sự thay đổi, động tác của Tạ Quân kìm lại, nhưng vẫn không dừng.
Hai người vuốt ve an ủi một lúc rồi A Dung mới ra ngoài.
“Nhạc phụ đại nhân, đẹp không?” Tạ Quân vừa dứt lời, hơi thở trong phòng dao động ngày càng kích liệt.
“Cầm thú!” Yến Tuyết Chiếu không nhịn được nữa, lúc đi ra Chiết Tuyết Kiếm đã ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, chỉ thẳng vào Tạ Quân.
Hắn ta vốn tò mò ca ca mà A Dung thích có dáng vẻ thế nào, liền đi theo A Dung vào vương phủ, hôm nay nhìn thấy, bọn họ đúng là đã từng gặp nhau. Cái đó còn chưa tính, tên tiểu tử này lại dám hôn Dung Dung nhà hắn ta!
Điều đó còn nhịn được thì còn gì không nhịn được nữa!
Tạ Quân chẳng tỏ thái độ gì, trên mặt cũng không có vẻ bối rối thẹn thùng: “Lúc ta có ý với muội ấy, đã biết ngươi là phụ thân của muội ấy rồi. Như vậy còn tính là cầm thú không?”
“Cầm thú!” Yến Tuyết Chiếu càng lớn tiếng nói ra miệng, thân hình vừa động, liền tới gần Tạ Quân, Chiết Tuyết Kiếm trong tay cũng uy phong lẫm liệt.
Hắn ta rất tức giận. Dù sao nữ nhi bảo bối của mình còn chưa cầm nóng tay, đã sắp bị con sói này ngậm đi mất rồi. Hơn nữa con sói này còn là huynh trưởng trên danh nghĩa của nàng! Bảy năm trước Yến Tuyết Chiếu gặp thiếu niên thú vị này ở trong rừng trúc, lúc đó còn rất tán thưởng hắn, nhưng bây giờ lại hối hận lúc đầu, Tạ Quân đã muốn rời xa Hoàng cung như vậy, hắn ta đáng ra nên trực tiếp đưa hắn về Tuyết vực, dạy dỗ hắn cho tốt!
Tạ Quân nghiêng mình tránh né, mấy lần như vậy, Tạ Quân khó tránh khỏi hơi mất sức, mái tóc đen cũng bay tán loạn.
Yến Tuyết Chiếu có thể coi là người có công lực thâm hậu nhất mà hắn đã gặp, cho dù bây giờ hắn ta vẫn chưa động sát tâm, nhưng từng chiêu vẫn vô cùng tàn nhẫn nhanh gọn, dường như muốn để cho Tạ Quân chịu khổ.
Tiếp theo đó, Tạ Quân đột nhiên đứng lại, không né không tránh, mặc cho trường kiếm của hắn ta đâm tới.
Yến Tuyết Chiếu hơi sửng sốt, sau đó lại cười tức tối, tưởng rằng như vậy thì hắn ta sẽ không xuống tay sao?
Chiết Tuyết Kiếm “vụt” một tiếng, vẫn chưa đâm sâu một tấc nữa ở vai Tạ Quân. Yến Tuyết Chiếu rốt cục vẫn là thủ hạ lưu tình, Chiết Tuyết Kiếm làm Tạ Quân bị thương nghiễm nhiên đã là một thanh dao găm nhỏ tinh xảo.
Tạ Quân không thèm để ý cười: “May mà chỗ bị thương không khó để che đậy, không thì ta cũng không biết giải thích với A Dung thế nào.”
Yến Tuyết Chiếu vừa nghe hai chữ “A Dung”, sắc mặt liền thay đổi lập tức rút Chiết Tuyết Kiếm ra, như uy hϊếp nhìn Tạ Quân: “Chuyện của nam nhân, đừng có để Dung Dung biết.”
“Đương nhiên.” Tạ Quân thấy Yến Tuyết Chiếu không có ý động thủ lần nữa, lúc này mới mở miệng: “Nếu đã đến rồi, thì cùng bàn bạc làm sao để đưa A Dung rời đi đi, đây mới là điều quan trọng nhất.”
Yến Tuyết Chiếu không phối hợp: “Có cái gì mà bàn bạc? Ta đã sớm nghĩ xong rồi. Ngược lại là ngươi đấy, đến một tiểu nha đầu mười ba tuổi cũng xuống tay được, ta thật nghi ngờ nhân phẩm của ngươi. Yến Tuyết Chiếu ta không đồng ý ngươi ở bên Dung Dung.”
Tạ Quân rốt cục cũng nhíu mày, tâm tình không tốt: “Bởi vì ngươi là phụ thân ruột của muội ấy, cho nên chỉ coi muội ấy là một đứa trẻ. Nhưng ta ở bên muội ấy nhiều năm như vậy, nhìn muội ấy từ một nha đầu tóc trái đào lớn lên trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, muội ấy trong lòng ta, đã không còn là đứa trẻ không rành thế sự nữa rồi.”
Những lời này của hắn tuy rằng ngữ khí ôn hòa, nhưng từng chữ lại như đâm vào tim Yến Tuyết Chiếu. Hắn ta là phụ thân không có trách nhiệm, Tạ Quân lại là người bên cạnh A Dung nhiều năm nay, trong đó tình cảm sâu đậm thế nào, không cần nghĩ cũng biết.
“Hơn nữa A Dung có suy nghĩ và quyết định riêng của muội ấy, ngươi hay ta đều không thể chọn lựa thay muội ấy, cho dù ngươi có là phụ thân của muội ấy đi chăng nữa.” Giọng nói Tạ Quân rõ ràng, vô cùng êm tai, rơi vào tai Yến Tuyết Chiếu lại như âm thanh ma quỷ, khiến cho người ta vừa tức giận vừa không biết làm thế nào.
Yến Tuyết Chiếu thở dài một hơi, cười chua xót: “Tiểu tử ngươi cứ luôn miệng gọi ta “nhạc phụ đại nhân”, thật ra trong lòng ngươi đâu có coi ta là phụ thân của Dung Dung.”
Hắn ta nghe ra được, lúc Tạ Quân nói chuyện với hắn ta như là nói chuyện với người ngang hàng, hoặc là đang nói chuyện với Tuyết Chiếu công tử danh tiếng lẫy lừng, chứ không phải là phụ thân của A Dung.
Tạ Quân buông mắt: “Xin lỗi, không thể lập tức thích ứng được với thân phận của ngươi.” Là Yến Tuyết Chiếu cho A Dung thân phận và hoàn cảnh khó xử, nhưng nếu không có Yến Tuyết Chiếu, A Dung cũng không thể tổn tại.
Tạ Quân không biết nên có cảm nghĩ gì đối với Yến Tuyết Chiếu.
Hai người trong phòng im lặng đối lập.
Yến Tuyết Chiếu nhìn ra phần căm thù rất nhỏ của Tạ Quân đối với hắn ta, lai nhớ đến thiếu niên trong trẻo lạnh lùng ở trong rừng trúc năm đó, hắn ta ngồi lên thư án của Tạ Quân, ngữ điệu tùy ý hơn chút: “Ngươi đừng có dùng ánh mắt này nhìn ta, ta không phải loại nam nhân tệ bạc mà ngươi tưởng đâu.”
Hơn mười năm trước, Yến Tuyết Chiếu bị Nam Yến công chúa nhìn trúng.
Khi đó hắn ta đã có danh tiếng không nhỏ, cũng dừng chân ở lại Tuyết vực, chỉ là trùng hợp đi du lịch ở Nam Yến mà thôi. Đế Vương Nam Yến ngày thọ thần có mời hắn ta. Yến Tuyết Chiếu vốn chỉ muốn đi xem náo nhiệt, không ngờ bị Nam Yến công chúa tính kế hạ dược.
Hắn ta biết thể chất của mình bách độc bất xâm, vì thế mà không phòng bị rượu người khác đưa tới. Nhưng loại dược này không có độc tính, chỉ là gợi lên du͙© vọиɠ của hắn đến độ cao nhất phải kích phát ra ngoài mà thôi.
Hắn ta cố kìm chế du͙© vọиɠ trong người rời khỏi yến hội, trên đường sẽ gặp sự cản trở như nào đương nhiên không cần phải nói. Yến Tuyết Chiếu tuyệt đối không ngờ rằng, Nam Yến Hoàng Đế lại là một tên đểu giả.
Rất tức giận. Hắn ta đã từng gặp chuyện càng thân bất do kỷ hơn, cho nên hắn ta hận thấu xương những người có ý đồ khống chế hắn ta.
Đèn hoa rực lên, Yến Tuyết Chiếu khó khăn đi vào một gian khách điếm, một cô nương giả nam nhưng lại không giấu nổi vẻ diễm lệ nhìn hắn ta, nói, ta đã từng gặp ngươi, ngươi tặng ta một chiếc đèn hoa, còn nhớ không?
Đầu óc hắn ta đã thành một mớ hỗn độn. Mà cho dù lúc hắn ta tỉnh táo cũng chưa chắc đã nhớ ra.
Kiên trì đến lúc này đã là cực hạn. Hắn ta hoàn toàn quên đi những chuyện mình đã làm, chỉ biết sáng hôm sau bên cạnh hắn ta có một vị cô nương.
Việc đã đến nước này, Yến Tuyết Chiếu chỉ cân nhắc một hồi đã quyết định, hắn ta tháo ngọc bài tùy thân xuống, nói với vị cô nương nước mắt rưng rưng đó, nếu nàng nguyện gả cho ta, liền đến khách điếm này tìm ta, ta tên là Yến Tuyết Chiếu. Nếu nàng muốn gϊếŧ ta, vậy thì động thủ đi, kiếm ở đây.
Đột nhiên xảy ra sự việc này, cô nương kia cũng không biết trả lời thế nào, cũng không có ý muốn làm tổn thương hắn ta, vội vàng mặc quần áo rồi chạy đi.
Vậy mà, Yến Tuyết Chiếu đợi ở khách điếm đó một thời gian, vị cô nương kia đều không có đến lấy một lần.
Sau này, vị cô nương đó lại trở thành sủng phi, còn sinh hạ nữ nhi của hắn ta. Nếu không phải quan trên Kinh thành nhìn thấy một tiểu cô nương có dáng vẻ giống với hắn ta lúc nhỏ, thì có lẽ hắn ta sẽ mãi mãi không bao giờ biết được thế gian này lại có huyết mạch của mình.
Đời này hắn ta chưa từng có được vui vẻ thật sự, cho đến khi biết được sự tồn tại của Dung Dung, dường như đột nhiên xuất hiện ý niệm này.
Tạ Quân nghe xong thì im lặng, chuyện xưa của Yến Tuyết Chiếu thì ra là như vậy.
“Bởi vậy ngươi liền quay lại chém đứt tay của Nam Yến công chúa?” Tạ Quân nhớ lại lời đồn kia.
Nghe hắn nhắc tới Nam Yến công chúa, Yến Tuyết Chiếu khẽ nhíu mày biểu thị không vui, đáp án đã rất rõ ràng.
“Không ngờ Tuyết Chiếu công tử lại kể chuyện bí mật như vậy cho ta nghe.” Lúc này Tạ Quân không gọi “Nhạc phụ đại nhân”, bởi vì dưới tình huống chưa được sự đồng thuận mà gọi hắn ta là “Nhạc phụ đại nhân”, cùng lắm chỉ là một sự châm chọc. Nhưng mà, bây giờ hắn dường như không có lí dó nào để châm chọc Yến Tuyết Chiếu nữa rồi.
“Yến Tuyết Chiếu ta muốn nghi ngờ nhân phẩm của ngươi, bản thân đương nhiên phải mẫu mực đã.”
Trong câu chuyện của Yến Tuyết Chiếu, Trân phi vốn không tình nguyện, thậm chí hắn ta hứa sẽ lấy nàng ta, lại cũng không được hồi đáp. Nhưng Tạ Quân lại biết được, Trân phi đã từng trong một khoảng thời gian rất dài không chính thức tiếp nhận Hoàng Thượng, chắc là do có người trong lòng.
Nhưng mà những điều này cũng không cần thiết phải nói cho Yến Tuyết Chiếu, chỉ tăng thêm phiền phức.
“Không cần đâu. Ta và A Dung là lưỡng tình tương duyệt, ngươi yêu thương nàng ấy, ta còn yêu nàng hơn ngươi.” Tạ Quân nhìn thẳng Yến Tuyết Chiếu, ánh mắt chân thành.
Đây cũng coi như là sự công nhận đối với Yến Tuyết Chiếu, hắn cuối cùng cũng coi Yến Tuyết Chiếu là phụ thân của A Dung rồi.
Hai người lúc này mới nói đến chính sự.
Nếu phải tạo tình huống “giả chết”, lại phải bắt buộc không được để lại thi thể, nếu không rất dễ bị lộ. Nếu để cho A Dung mất tích, bắt cóc là một cách không thể nào thích hợp hơn, nhưng chi sợ Hoàng Thượng không chết tâm, nếu vẫn tiếp tục tìm kiếm, sẽ có một ngày được tìm thấy.
“Có lẽ không cần đợi đến lễ Trùng Dương, chỉ cần Dung Dung xuất cung, ta liền có cách đưa Dung Dung đi.” Yến Tuyết Chiếu nói.
Tạ Quân trầm ngâm một lúc, lắc đầu: “Không được. A Dung bắt buộc phải có cung nữ thái giám đi cùng, nếu trên đường muội ấy xảy ra chuyện, cung nữ thái giám của muội ấy phải chịu trách nhiệm toàn bộ, chắc chắn là chết không toàn thây. A Dung sẽ không đồng ý đâu.” Tạ Quân gõ mấy cái lên mặt bàn: “Tốt nhất là cách không liên lụy tới người ngoài, ta không muốn A Dung buồn.”
Yến Tuyết Chiếu nghe hắn suy nghĩ cho A Dung như vậy, mâu thuẫn trong lòng cũng ít đi, hắn ta thở dài: “Xem ra vẫn phải đợi đến lễ Trùng Dương, đến lúc đó ta sẽ bắt cóc Dung Dung trước mặt toàn dân thiên hạ, như vậy ai cũng không phải chịu trách nhiệm chứ?”
“Ta có thể giúp Tuyết Chiếu công tử phá vỡ phòng vệ.”
“Cấm vệ quân có người của ngươi?”
Tạ Quân không nói gì, Yến Tuyết Chiếu lại nhìn hắn một cái, cười nói: “Thôi miễn đi, hành tung ngươi để lại càng ít càng tốt, ngươi là vương gia, xảy ra chuyện thì phiền to rồi, ta là một kẻ lang thang, bốn biển là nhà đều không có can hệ gì cả. Chuyện này cứ để một tay ta xử lí.”
Hai người im lặng trong chốc lát, không khí ấm áp dần lên.
“Đa tạ, nhưng mà việc có thể giúp được, ta vẫn nên giúp ngươi một tay.” Tạ Quân nhìn Yến Tuyết Chiếu, ánh mắt thoáng ấm áp.
Lúc Yến Tuyết Chiếu ra ngoài đúng lúc gặp phải Đổng Quyết Minh.
Hai người không quen nhau, Yến Tuyết Chiếu chỉ thản nhiên gật đầu một cái rồi đi, đi qua người Đổng Quyết Minh còn mang theo một cơn gió mát lạnh.
Đổng Quyết Minh hơi biến sắc.
Hắn ta vào phòng, câu đầu tiên nói với Tạ Quân là: “Khách vừa rồi e rằng không phải là người bình thường.”
***
Hoàng Thượng đã rất lâu chưa gặp nàng ta, Trân phi rốt cục cũng không nhịn nổi nữa.
Nàng ta trang phục lộng lẫy trang điểm một hồi, trong lòng lại vẫn lạnh như băng, nàng ta nghĩ, nên sớm nhận ra lòng dạ của tên đó cứng rắn bao nhiêu, mình còn già mồm gì chứ?
Đợi nàng ta tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục rồi vãn hồi hắn ta, hắn ta sẽ không bao giờ có được nàng ta vừa hoàn chỉnh vừa chân thật nữa. Nàng ta muốn dùng dáng vẻ dịu dáng hiểu lễ thuận theo hắn ta.
Trân phi thở dài một tiếng. Bây giờ nàng ta thậm chí còn không biết được bản thân có thể còn làm tổn thương đến Hoàng Thượng hay không.
Nhan sắc rực rỡ nghênh đón một vị mỹ nhân mặc cung trang, bước đi chậm rãi, yểu điệu thanh nhã, là Khương mỹ nhân.
“Trân phi nương nương.” Khương Mi hành lễ chu đáo với Trân phi.
Trân phi chỉ nhàn nhạt “ừm” một tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng ta một cái. Khương Mi không thèm để ý, ngược lại còn cười nhạt, không nói gì.
Giống như là kɧıêυ ҡɧí©ɧ thầm lặng vậy.