Nghe Nói Ta Sẽ Chết Trên Tay Nàng

Chương 12: Hiện tại có thể thao nàng không? (H)

Nước hồ trong trẻo bình tĩnh, chỉ có lá cây nhẹ nhàng bay múa giữa không trung rồi rơi xuống mặt nước trong như kính, lượn lờ trôi đi.

Thiếu nữ dựa vào vách đá cạnh ao, tóc đen xoã tung trong nước, đầu nàng chôn thật sâu giữa hai tay, chỉ có ống tay áo màu lam nhẹ bay, che lại hơi thở nóng bỏng.

Tiếng bước chân đến gần khiến nàng bừng tỉnh, đuôi mắt nàng đầy hơi nước nóng bỏng, tóc đen bao bọc khuôn mặt phiếm hồng, con ngươi trong suốt kinh hỉ.

Chật vật đến vậy sao?

Mạch Tân Diệc gần như là giận đến cười ra tiếng.

Còn tưởng là cái gì làm Mộ Sân Cừ liều mạng, nàng không thể cúi đầu cầu xin mình một chút sao?

Chỉ đơn giản lại thao một lần là được, cũng sẽ không đến mức không giúp nàng.

"Phu, phu quân?"

Vui sướиɠ cùng kích động bên trong giọng nói Mộ Sân Cừ quá mức mãnh liệt, lập tức vuốt phẳng cơn giận của Mạch Tân Diệc, hắn ngồi xổm xuống cạnh hồ nâng cằm Mộ Sân Cừ lên,

"Ai là phu quân của ngươi?"

Tuy rằng cái xưng hô này vô cùng hợp ý hắn, nhưng Mộ Sân Cừ nên bị phạt vẫn phải bị phạt.

"Sao nào, chỉ cần là nam nhân thì chính là phu quân của ngươi sao?"

Mộ Sân Cừ kinh nghi nhìn qua, ngón tay nắm chặt cục đá bên cạnh, tiếng bước chân tán loạn đằng xa, trộn lẫn tiếng kêu la,

"Ả chắc chắn đang ở kia."

"Ta đã hạ dược ả, đảm bảo ả không thể chạy xa."

"Đã sớm muốn nếm thử tư vị của ả, đại sư huynh ngươi chơi trước, sau đó chúng ta... Hắc hắc."

Khóe miệng Mạch Tân Diệc giương lên một cái độ cung tàn nhẫn, ngón tay hơi giật giật, tiếng bước chân đột nhiên im bặt, mùi lửa cháy khét lan tràn, tiếng kêu thê liệt thảm thiết càng kéo nhiều người lại đây.

Mộ Sân Cừ vươn tay bắt lấy vạt áo Mạch Tân Diệc, lấy lòng cọ tay hắn,

"Phu quân,"

"Phu quân, chúng ta rời khỏi nơi này được không."

Thanh âm càng ngày càng dày đặc,

"Ở bên kia, nhanh lên, làm sao vậy."

Mạch Tân Diệc hơi nhăn mày, lại mở miệng cự tuyệt,

"Nơi này có cấm chế, không phải con cháu Thiên Sơn thì không thể ra vào."

Đây là đang thẳng thừng trách tội Mộ Sân Cừ không nói cho hắn mà lựa chọn một mình lại đây.

Mộ Sân Cừ đã nóng không chịu nổi, nàng duỗi tay nắm lấy vạt áo Mạch Tân Diệc, kéo hắn cúi đầu, đôi môi nóng bỏng chạm tới môi lưỡi lạnh lẽo làm Mộ Sân Cừ thỏa mãn thở dài một tiếng.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Mạch Tân Diệc bế Mộ Sân Cừ lên, lập tức biến mất, chỉ còn nước hồ nổi lên từng vòng gợn sóng.

Ôn tuyền bốc hơi sương, thanh âm xôn xao đã không còn nữa.

Mộ Sân Cừ vùi vào trong lòng ngực Mạch Tân Diệc, tiếp thu đầu lưỡi đấu đá lung tung ở khoang miệng.

Khóe môi kéo ra chỉ bạc tinh tế, Mộ Sân Cừ thở hổn hển, ngẩng đầu lấy lòng tiếp tục hôn Mạch Tân Diệc.

Đầu rồng uy nghiêm phun nước, giữa suối nước nóng là hai thân ảnh dây dưa, khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ hồng thấu, hai mắt mê ly, ôm chặt nam nhân cọ xát, miệng tràn ra tiếng rêи ɾỉ bất mãn.

Nửa năm trước ở nơi này, Mộ Sân Cừ dụ dỗ Mạch Tân Diệc ký kết khóa liêu tình, nửa năm sau vẫn là nơi này, Mộ Sân Cừ dụ Mạch Tân Diệc cầu hoan.

"Còn chạy không?"

Mộ Sân Cừ đẩy Mạch Tân Diệc vào bờ hồ, quỳ lên trên, cách quần áo dùng miệng huyệt cọ xát dương v*t.

"Phu quân,"

Mộ Sân Cừ cực kỳ nóng, nàng thỏa mãn chôn vào cổ hơi lạnh của Mạch Tân Diệc, dùng thân thể cọ hắn, bàn tay dọc theo cổ áo chui vào, tay nhỏ nóng bỏng vuốt ve l*иg ngực nóng cháy, môi Mộ Sân Cừ dọc theo vạt áo bị tay mở ra thăm dò đi xuống.

Quần áo quá mức vướng bận, gần như trong nháy mắt, linh lực xẹt qua da thịt, quần áo Mạch Tân Diệc bị xé nát.

"Thật thoải mái."

Môi nóng bỏng dán ngực mυ'ŧ vào, đầu lưỡi tham lam nuốt nước bọt trước ngực, hơi nước dần nhuộm đôi môi đỏ bừng, đầu lưỡi chuyển tới đầu v* Mạch Tân Diệc, cảm giác gắng gượng làm nàng không thích lắm, Mộ Sân Cừ quay đầu đi gặm cơ bắp.

Mạch Tân Diệc ôm Mộ Sân Cừ, đưa môi lưỡi nàng quay lại, ấn ở chỗ nhô lên,

"Liếʍ."

Đầu lưỡi ướt nóng lập tức liếʍ thật mạnh, hàm răng sắc bén ngậm cắn, Mộ Sân Cừ không dám dùng lực quá lớn, nàng phát giác Mạch Tân Diệc bỗng nhiên gia tăng hô hấp, càng ra sức mυ'ŧ điểm nho nhỏ nhô lên, tay nhỏ không cần thầy dạy cũng biết vỗ về bên kia, ngón tay hoặc ấn hoặc niết.

Mạch Tân Diệc hưởng thụ Mộ Sân Cừ chủ động lấy lòng, hắn cởϊ qυầи Mộ Sân Cừ, ngón tay bị hoa huy*t chảy nước tham lam cắn chặt, thử thăm dò cắm vào trong một chút.

Mộ Sân Cừ lập tức cứng đờ, nàng chật vật phun ra đầu v* sáng lấp lánh, ghé vào người Mạch Tân Diệc thở dốc.

Mạch Tân Diệc cũng không định tra tấn nàng, nếu là ngày thường còn sẽ chọc nàng một chút, hiện tại thấy vẻ phóng đãng cầu hoan này, liền biết đòi nàng cái gì cũng sẽ không bị cự tuyệt.

dương v*t thô cứng cắm vào, Mộ Sân Cừ chủ động đong đưa vòng eo, Mạch Tân Diệc đè nàng lại, hô hấp thô nóng đánh vào cái cổ mê người.

Nhấp hông đâm thật mạnh một cái, Mạch Tân Diệc ôm eo Mộ Sân Cừ, "Tiếp tục liếʍ."

Mộ Sân Cừ run rẩy vươn đầu lưỡi, nàng cọ cổ Mạch Tân Diệc, ngậm lấy vật nhô lên, nàng nhớ rõ Mạch Tân Diệc thích nàng liếʍ chỗ này nhất.

Ấm áp bao bọc, đầu lưỡi nho nhỏ lướt qua hơi ngứa, hầu kết Mạch Tân Diệc lăn lộn.

Đầu lưỡi ngậm vật cứng hơi trượt một chút, Mộ Sân Cừ hơi ngẩn ra, thẳng đến khi mông bị vỗ nhẹ,

"Tiếp tục."

Duỗi tay ôm cổ Mạch Tân Diệc, Mộ Sân Cừ bỗng nhiên bị đâm một cái, nàng kinh hô ra tiếng nho nhỏ.

Va chạm càng kịch liệt truyền đến từ hai chân, Mộ Sân Cừ không chịu nổi run lên, môi lưỡi gập ghềnh chạm vào hầu kết, cảm giác ngứa đau tê dại kí©ɧ ŧɧí©ɧ Mạch Tân Diệc càng thêm dùng sức đâm vào người nàng.

Tư thế như vậy làm hoạt động không quá thoải mái, Mạch Tân Diệc ôm Mộ Sân Cừ đứng lên, đặt nàng ở một bên lại tiếp tục dùng sức.

Hoạt động eo hông mạnh mẽ khiến làn nước nổi lên bọt sóng, tiếng da thịt va chạm "Bạch bạch", hỗn hợp thủy dịch làm nước ao mờ mịt.

Mộ Sân Cừ mẫn cảm đến cực điểm, chỉ thoáng động vài cái liền xoắn chặt tiết ra, hoa dịch dính nhớp tràn ra ở khe hở nhỏ nơi giao hợp, rồi xen lẫn vào nước suối ấm áp.

Mạch Tân Diệc điên cuồng thao làm, nước suối ấm áp theo động tác đi vào bên trong huyệt, miệng huyệt mẫn cảm bị ướt nóng dến phiếm hồng, càng run rẩy hút chặt dương v*t.

"Ha..."

Mộ Sân Cừ bị Mạch Tân Diệc mở ra môi, câu lấy đầu lưỡi dây dưa ở khoang miệng. Dưới thân không ngừng, nhanh chóng va chạm hoa huy*t tê dại, đến khi nước mắt và dịch huyệt văng ra khắp nơi cũng không ngừng lại.

Gần như vĩnh viễn không biết thỏa mãn, Mộ Sân Cừ quấn lấy Mạch Tân Diệc một lần lại một lần như muốn xác nhận sự tồn tại của hắn, đem môi Mạch Tân Diệc ấn đến trước ngực, nhét vυ' tới miệng hắn như uy nãi.

Mạch Tân Diệc cũng không khách khí, cắn loạn mυ'ŧ vào, như sắp phải hút cả linh hồn của thiếu nữ ra, miệng nàng vô thức kêu to, lại còn ở không biết tự lượng sức mình mà đòi lấy,

"Phu quân... Ha..."

"Mạnh, mạnh chút..."

Kỳ thật Mộ Sân Cừ vốn dĩ không chịu nổi hoan ái kịch liệt như thế, nhưng nàng vô cùng khát cầu sự tồn tại của hắn, cho dù bị thao thất thần, cũng không hề xin tha.

Rõ ràng khóc lợi hại, toàn thân phát run, còn không biết chết sống dựa sát lại đây, chân quấn chặt lấy eo Mạch Tân Diệc không cho hắn đi, đem vυ' nhét vào miệng hắn, như muốn toàn bộ cơ thể mình nhiễm hơi thở của hắn.

"A!"

Thân thể Mộ Sân Cừ đột nhiên căng thẳng, ô ô rên rit, vẫn không xin tha, lắc mông lấy hai chân đè eo Mạch Tân Diệc đỉnh vào hoa huy*t.

Thẳng đến khi hai mắt Mạch Tân Diệc đỏ lên, thở hổn hển hung hăng đỉnh vào đường đi co rút vì cao trào.

"Bắn, bắn vào..."

Mộ Sân Cừ gần như nổi điên, nàng thét chói tai, ôm bả vai phập phồng của Mạch Tân Diệc,

"Bắn vào đi!"

Mạch Tân Diệc bị tiếng kêu mị hoặc của nàng cảm hóa, cắn nhũ thịt mềm mại hung hăng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vài cái, ấn eo nàng bắn vào bên trong.

Mộ Sân Cừ cuối cùng cũng thỏa mãn, nước mắt lan tràn bên đuôi mắt, hốc mắt đỏ ửng, khuôn mặt nhỏ đáng thương bị tóc dính vào, ôm chặt Mạch Tân Diệc, hô hấp đánh vào ngực hắn, thỏa mãn mơ màng sắp ngủ.

"Tiểu da^ʍ oa."

Mộ Sân Cừ không phản bác, thậm chí còn vô thức lên tiếng, ngoan ngoãn cọ Mạch Tân Diệc, lông mi hơi hơi run, sau đó nhẹ nhàng khép lại.

Ánh trăng trong veo, xuyên thấu qua cửa sổ chiếu ánh sáng ôn hoà vào hai người trên giường.

Bụng có chút trướng, Mộ Sân Cừ mê mang mở mắt, phát hiện bản thân đang vùi trong l*иg ngực ấm áp.

Thật tốt.

Huyệt vẫn còn bị vật nóng cháy quen thuộc cắm vào, Mộ Sân Cừ quay đầu lại nhìn gương mặt quen thuộc, dưới ánh trăng càng nổi bật lên vẻ ôn hòa.

Mộ Sân Cừ cẩn thận dịch tay Mạch Tân Diệc ra, tay hắn vừa lúc đặt trên bụng nhỏ, là nơi phía dưới bị dương v*t đỉnh nhô lên.

Hình như không bị đánh thức, Mộ Sân Cừ lại thử di chân hắn, cảm giác trướng trướng trong bụng có chút khó chịu, Mộ Sân Cừ cau mày, nhưng ngay tại giây phút nàng có thể lập tức thoát thân, tay đặt trên eo lại duỗi ra lôi kéo Mộ Sân Cừ đi vào vài phần.

"Làm sao vậy?"

Giọng nói trong trẻo không hề có chút buồn ngủ, Mạch Tân Diệc vừa nãy là đùa giỡn sao?

Nhưng bụng nhỏ Mộ Sân Cừ khó chịu, cũng không muốn nói nhảm với hắn, đẩy tay hắn muốn rời đi,

"Ta, bụng ta không thoải mái."

"Nơi nào không thoải mái," Mạch Tân Diệc ác liệt nhấn một chút, "Nơi này sao?"

Mộ Sân Cừ cơ hồ nhịn không được, nàng run giọng, "Ta, ta muốn đi ra ngoài một chuyến."

Mạch Tân Diệc ấn bụng nhỏ hơi trướng, "Sườn phòng không phải có cái bô sao?"

Mộ Sân Cừ xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, lúc này nàng vạn phần cảm tạ ánh trăng mờ mịt, có thể che giấu thần sắc của nàng.

"Ta muốn đi bên ngoài."

"Đi đâu," Mạch Tân Diệc ôm Mộ Sân Cừ đứng lên, dương v*t ở trong người nàng thay đổi phương hướng, "Ta ôm nàng đi."

"Không, ta tự mình đi."

Mạch Tân Diệc buồn cười mà nhìn thiếu nữ xấu hổ giận dữ, "Vừa rồi không biết là ai vẫn luôn câu lấy ta không cho đi ra ngoài, hiện tại ăn xong liền ném?"

Hai người đều trần trụi, Mạch Tân Diệc tùy tay lấy một bộ quần áo đắp lên rồi đi ra ngoài, bên ngoài hành lang có thể có người tuần tra, Mộ Sân Cừ theo bản năng ôm lấy Mạch Tân Diệc, "Đi, đi xí phòng."

Nhấc mông Mộ Sân Cừ, Mạch Tân Diệc cúi đầu tìm môi nàng hôn một cái, "Tuân mệnh."

Bụng nhỏ phát trướng, vậy mà Mạch Tân Diệc đi đường còn cố ý đảo mềm thịt, Mộ Sân Cừ cơ hồ không nín được, chỉ có thể dùng sức sức quấn chặt, việc này càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Mạch Tân Diệc, dương v*t chôn trong huyệt to lên một vòng, bị siết càng chặt.

"Mau, nhanh lên..."

Bụng nhỏ Mộ Sân Cừ bị nghẹn đau dính sát vào Mạch Tân Diệc, tiểu huyệt bị căng lớn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ bàng quang trướng đại.

Lúc trước toàn nghe Mộ Sân Cừ cầu xin chậm một chút, đây là lần đầu tiên nghe nàng cầu mau hơn chút. Thiếu nữ cố sức xoắn chặt hoa huy*t, thút tha thút thít thúc giục Mạch Tân Diệc, nàng cương người không dám động, sợ chỉ cần một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ sẽ ức chế không được.

Mạch Tân Diệc vuốt ve eo nhỏ căng thẳng, lưu luyến đi tới đi lui, ngón tay ác ý chọc vào bụng nhỏ, khiến nàng hoảng loạn kinh hô, Mộ Sân Cừ cơ hồ khóc ra tới,

"Cho ta xuống,"

Mạch Tân Diệc ôm nàng đi vào sườn phòng, cúi đầu hôn nàng,

"Cứ như vậy."

Mộ Sân Cừ trừng lớn mắt nhìn Mạch Tân Diệc, hắn thậm chí không ôm nàng thành tư thế xi tiểu, bản thân cùng hắn mặt đối mặt, hắn lại kêu mình cứ như vậy mà tè ra?

Tuy rằng cho dù không bị ôm trong tư thế này, Mộ Sân Cừ cũng sẽ không nguyện ý, mà rõ ràng loại tư thế này càng khó tiếp thu, Mộ Sân Cừ giãy giụa xuống dưới, lại bị vỗ mông cảnh cáo,

"Lộn xộn cái gì?"

Bởi vì Mộ Sân Cừ giãy giụa, dương v*t bên trong chọc vào bàng quang, Mộ Sân Cừ cơ hồ không nín được, nàng một bên dùng sức đẩy Mạch Tân Diệc, một bên liều mạng xoắn chặt hoa huy*t không cho nướ© ŧıểυ tràn ra.

"Đi ra ngoài... Mạch Tân Diệc chàng đi ra ngoài!"

Mạch Tân Diệc thoáng rời khỏi một chút, nhưng vì hoa huy*t liều mạng xoắn chặt, hắn căn bản chịu không nổi, chỉ thoáng rời khỏi đã chọc vào khiến Mộ Sân Cừ run suyễn ở trong ngực, Mạch Tân Diệc rốt cuộc không nhịn được, lại đâm thật mạnh để đi vào.

"A!"

Mộ Sân Cừ bị đỉnh không nín được, mất khống chế rơi dòng nướ© ŧıểυ trong suốt lên cơ bụng Mạch Tân Diệc.

Nước trong không dừng, chỉ cần phóng ra liền vẫn tí tách tí tách chảy không ngừng, cho dù Mộ Sân Cừ liều mạng xoắn chặt cũng không được, nàng thất thần vùi ở đầu vai Mạch Tân Diệc, phía chảy nước, toàn bộ căn phòng đều là âm thanh tích táp, nhiệt độ ấm áp dọc theo cơ bụng Mạch Tân Diệc rơi xuống đùi lại trượt xuống, bàn chân ướt đẫm thuỷ dịch trong suốt.

Mộ Sân Cừ khóc không ngừng, nàng căn bản không chịu được, mất khống chế làm nàng vô cùng xấu hổ buồn bực, nhưng tiếng khóc thút thít căn bản không lấp được tiếng nướ© ŧıểυ đầm đìa, pha lẫn ứng hòa âm thanh nho nhỏ.

"Khóc cái gì?"

Mạch Tân Diệc nghiêng đầu hôn vành tai nàng,

"Hiện tại không phải thoải mái hơn nhiều sao?"

"Không phải,"

Mộ Sân Cừ khóc nghẹn lắc đầu, sợi tóc cọ vào cánh tay Mạch Tân Diệc, làm hắn cảm thấy hơi ngứa,

"Không phải..."

Mộ Sân Cừ chỉ nói không phải, lại không tiếp tục nói tiếp, nàng thút thít nức nở vùi đầu vào trong ngực Mạch Tân Diệc như đà điểu, chỉ có nước mắt liên tục rớt xuống.

Mạch Tân Diệc một bên đưa đẩy vào huyệt Mộ Sân Cừ, một bên ôm nàng rời khỏi nơi này, cảm giác nước ấm tưới vào cũng không khó chịu, hơn nữa so với hoa dịch vừa nhiều vừa nóng, cảm giác ngâm mình ở bên trong cũng không khác gì.

"Đừng khóc," Mạch Tân Diệc in một nụ hôn xuống đầu vai mượt mà, "Sao lại nhiều nước như vậy."

Mộ Sân Cừ khóc kiệt sức lực,

"Dơ..."

"Không dơ,"

Mạch Tân Diệc hôn tóc nàng, lúc đuôi tóc nhẹ nhàng lướt qua luôn làm hắn ngứa ngáy vô cùng,

"A Cừ sạch sẽ nhất, vừa thơm vừa mềm,"

Mạch Tân Diệc ngang ngược cắm, thẳng đến khi Mộ Sân Cừ ô ô xin tha,

"Ta muốn ở trong cả đời không ra."

"Đi suối nước nóng không?"

Mộ Sân Cừ thút thít nức nở, qua hồi lâu mới bình tĩnh lại, nhưng vẫn cúi đầu ghé vào trong ngực Mạch Tân Diệc không chịu nhìn hắn, hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu.

"Đều nghe chàng."

Mộ Sân Cừ dùng tay múc nước lậi, chỗ giao hợp khó khăn lắm mới bình lặng như mặt nước, lập tức dòng nước ấm áp tưới xuống hoa môi run rẩy cùng túi trứng hơi lạnh.

Mộ Sân Cừ tiếp tục đổ nước vào cơ bụng Mạch Tân Diệc, tỉ mỉ xoa nắn, sắc mặt nàng vẫn còn phiếm hồng, sau khi tẩy sạch mới chạm vào chỗ giao hợp của hai người, ở dưới hoa môi kiều nộn và hoa hạch đứng thẳng lộ ra ngoài một đoạn dương v*t cùng túi trứng bên ngoài, Mộ Sân Cừ cũng tẩy vô cùng nghiêm túc.

Mạch Tân Diệc tùy ý để nàng xoa nắn, tay nhỏ mềm mại nắn bóp đặc biệt thoải mái, làm hắn thả người không muốn động đậy.

"Được chưa?"

Mộ Sân Cừ lúc này mới ngẩng đầu nhìn Mạch Tân Diệc, ánh mắt hắn không hề có ghét bỏ hay không kiên nhẫn, chỉ có áp lực du͙© vọиɠ quay cuồng.

"Được, được."

"Ta đây có thể thao nàng không?"

Chàng đã vào rồi còn hỏi ta làm gì, không muốn nói nhưng Mạch Tân Diệc cứ nhìn nàng, tựa hồ không có được đáp án sẽ không chịu động.

Thẳng đến khi Mộ Sân Cừ dựng thẳng người, nhắm mắt lại hơi hơi gật đầu một cái, Mạch Tân Diệc mới ôm nàng đỉnh lộng trong nước, nước hồ và nước dịch hoà lẫn, tràn vào đường đi mềm chặt.

Đuôi tóc bị đâm đến bày ra độ cong mượt mà, dính vào nước ao nhộn nhạo.

Đầu rồng "Lộc cộc" phun nước ấm, thân thể hai người nóng bừng, tiếng rêи ɾỉ bay lên khắp không trung.

Ánh trăng hút hồn, bóng đêm mê người.

TruyenHD