Anh Thoạt Nhìn Ăn Rất Ngon

Chương 27

Tô Hạm kinh ngạc trừng mắt thật lớn, cô đóa rằng với tốc độ bay của Tống Linh Chi mang cả cô theo, trong thời gian ba phút sẽ đến được bệnh viện trung ương.

Nhưng, đi bệnh viện trung ương có ích gì đâu, chẳng lẽ bệnh viện có thể biết trước được, mà chuẩn bị thuốc cho cô sao?

Hơn nữa, cô ấy rốt cuộc là ai, thế nhưng lại có thể mang theo cô bay với tốc độ nhanh như vậy, cho dù thể chất con người bây giờ không ngừng tăng lên, nhưng làm được đến trình độ như thế này thì cũng rất khó đi?

Thời điểm Tô Hạm còn đang nghĩ ngợi về việc uống viên thuốc dự phòng của mình, Tống Linh Chi đã vừa bay vừa lấy điện thoại ra.

“Alo, đây có phải là bệnh viện trung ương không?” Đôi cánh phía sau Tống Linh Chi vừa phe phẩy bay đi, tốc độ nói của cô rất nhanh: “Việc này, Tô Hạm của thành phố Giang Nghi xảy ra ngoài ý muốn trong cửa hàng chúng tôi, thuốc trên người cô ấy đã bị đổi, bệnh viện các anh có thuốc đặc chế đặc biệt hay không?”

“Đúng, đúng vậy... Cô làm sao mà biết được?” Những người trong bệnh viện trong nháy mắt bị dọa khϊếp.

“Đây không phải là vấn đề, hai phút nữa tôi sẽ tới.”Dưới tình thế cấp bách, Tống Linh Chi chỉ có thể thông báo sự việc trước, sau đó lập tức cúp máy.

Tô Hạm nghe cô nói chuyện điện thoại, buông lỏng viên thuốc dự phòng cô đang cầm trong tay xuống dưới, thôi được, còn có hai phút, thử nhìn xem đến tột cùng thái độ của thành phố Linh Kỳ đối với cô là như thế nào.

Bệnh viện trung ương lại có thể chuẩn bị thuốc đặc biệt cho cô, nằm ngoài dự liệu của cô, từ góc độ của cô xem xét, thành phố Linh Kỳ rất nguy hiểm.

Tống Linh Chi sở dĩ biết được bệnh viện trung ương có thuốc cho Tô Hạm, cũng là nhờ thời gian cô ngây ngốc trong thư phòng của Giang Thành,vô tình trò chuyện với Giang Thành mà nghe được, dù sao Giang Thành cũng không phòng bị cô.

Ở phía sau, Tống Linh Chi còn có thời gian cúi đầu xuống an ủi Tô Hạm: “Tô tiểu thư, không có việc gì đâu, thành phố Linh Kỳ của chúng tôi thực sự rất coi trọng tính mạng của cô, bệnh viện trung tâm có chuẩn bị thuốc đặc biệt cho cô, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì.”

“Thực... rất xem trọng?” Hoi thở của Tô Hạm mong manh, nhưng rất nhanh đã đưa ra nghi vấn của chính mình.

“Đúng vậy.” Tống Linh Chi nói chắc chắn.

Tại thời điểm này, sự khác biệt giữa EQ cao và EQ thấp đã được làm nổi bật, Giang Thành nói: “Đừng để Tộ Hạm chết ở thành phố Linh Kỳ.” Cũng có thể được Tống Linh Chi mạnh mẽ giải thích thành: “Thành phố Linh Kỳ rất coi trọng tính mạng của Tô Hạm.”

Không lâu sau, Tống Linh đã đến bệnh viện trung ương, người trong bệnh viện đã sớm chờ ở bên ngoài cửa.

Cô thu cánh, ở chỗ không người liền đáp xuống, sau đó mới nhào đến ôm Tô Hạm chạy đi.

Mặc dù ý thức của Tô Hạm mơ hồ, nhưng vẫn quan sát được tình huống xung quanh, cô chú ý tới Tống Linh Chi cũng nghĩ không muốn bị bại lộ năng lực.

Cho nên, sau khi cô được đỡ đến giường bệnh và uống thuốc xong, cô hướng về Tống Linh Chi chỉ chỉ ngón tay: “Để cô ấy đến đây.”

Tống Linh Chi vốn nghĩ muốn chạy đi ngay, nhưng lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía cô, tất cả mọi người đều nghĩ cô là một công dân nhiệt tình thấy việc nghĩa thì ra tay cứu giúp, ai cũng không biết Tống Linh Chi đã đi bao xa.

Bị Tô Hạm gọi lại như vậy, cô chỉ có thể trước ánh mặt của bao người mà chen vào phòng bệnh của Tô Hạm.

Mọi chuyện diễn ra trong vòng mười phút, sau khi bệnh viện chữa trị cho Tô Hạm xong, liền báo cáo sự việc lên trên.

Dưới sự chỉ dẫn của Tô Hạm, trợ lý của Tô Hạm bị để lại trong cửa hàng tiện lợi cũng bị bắt giữ tạm thời, bởi vì lúc ấy Tống Linh Chi ôm Tô Hạm lao ra với tốc độ quá nhanh, trợ lý chỉ thấy được một vệt tàn ảnh xẹt qua, rồi sau đó hai người liền biến mất khỏi cửa hàng.

Tô Hạm nửa nằm nửa ngồi ở trên giường bệnh, lẳng lặng ngắm nhìn Tống Linh Chi, bởi vì suy kiệt quá sức, sức khỏe còn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên âm thanh nói chuyện của cô thật nhẹ.

“Cô sao mà nhận ra tôi?”

“Tôi nghe người của chính phủ (ám chỉ Giang Thành) nói qua về bệnh của cô, hơn nữa tôi cũng có nghe nói qua chính phủ trung ương đã chuẩn bị thuốc cho cô.” Tống Linh Chi rất nhanh trả lời, bí mật này cũng không phải không thể cho ai biết.

Tô Hạm khẽ gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ suy tư, bệnh của cô hẳn là chỉ có những quan chức cấp cao của thành phố Linh kỳ mới biết được, bệnh viện trung ương có chuẩn bị thuốc, hẳn cũng là chỉ một số cá nhân mới biết được bí mật này.

Một nhân viên đi làm ở cửa hàng tiện lợi, làm như thế nào mới biết được tin tức này?

Xem cử chỉ hành động của cô ấy, còn có khả năng bán hàng thành thạo của cô ấy, cô ấy đúng thật là một nhân viên cửa hàng tiện lợi nha!

Nhưng là... cô ấy tuyệt đối không phải là người thường, Tô Hạm tin tưởng cô vừa rồi thấy được đôi cánh của Tống Linh Chi, là màu trắng tinh, rất mỹ lệ, chúng không thuộc về bất kì một loài sinh vật nào.

Hơn nữa, với tốc độ nhanh như vậy, con người tuyệt đối không thể nào có được, nhưng trên người cô ấy không hề có dấu vết của con người cao cấp nào, cô ấy nhìn rất nhỏ bé, thực sự rất bình thường.

“Cánh của cô...” Tô Hạm trừng mắt về phía cô: “Cô tại sao lại có thể bay nhanh như vậy?”

Tống Linh Chi vừa nghe đến vấn đề này, suýt ngã ngửa ra phía sau: “Tôi tôi... tôi không biết!”

Lúc đó cô chỉ cho rằng cứu người là quan trọng nhất, hơn nữa người này lại là nhân vật phi thường quan trọng mà Giang Thành không hy vọng chết, cho nên cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô trực tiếp ôm bay đi.

Hiện tại cô phải giải thích thân phận của mình như thế nào bây giờ?

“Tôi sẽ giữ bí mật cho cô, trước mắt chỉ có mỗi tôi thấy, không phải sao?” Tộ Hạm nhẹ giọng nói với cô.

“Cô là người thứ hai.” Tống Linh Chi còn thật thà sửa đúng lỗi của cô, Giang Thành mới là người thứ nhất.

“Thì cứ cho là người thứ hai đi, dù sao cũng là một người khác, cũng không gây ảnh hưởng đến việc tôi nói lại lần nữa.” Tô Hạm nở nụ cười.

Tống Linh Chi vội vàng lùi về sau vài bước, luống cuống chạy đi: “ Tôi...Tôi còn chưa đóng cửa hàng, tôi quay về cửa hàng đây”

Nhưng khi cô đi đến bên cửa sổ, liền thấy phía xa chân trời mặt trời đã gần ló dạng, cô vội vàng kéo tấm màn cửa lại.

Mặt trời đã gần sắp mọc rồi, cô không thể rời căn phòng này.

Bức rèm cửa được đóng lại, bên trong căn phòng bệnh vẫn sáng đèn, Tô Hạm quay đầu lại nhìn Tống Linh Chi: “Cô sợ ánh sáng.”

Khó trách cô làm ca đêm ở cửa hàng tiện lợi.

“Đợi trời tối tôi sẽ rời đi.” Tống Linh Chi quay trở lại ngồi xuống, ngồi ở một góc trên sô pha, nhỏ giọng nói với Tô Hạm.

Kết hợp với những đặc thù của Tống Linh Chi, Tô Hạm rất nhanh nghĩ đến huyết tộc, cô biểu hiện quá rõ ràng.

“Cô là huyết tộc?” Tô Hạm mở miệng hỏi.

“Tôi...Tôi không phải...” Tống Linh Chi sống chết dãy dụa, vẫn một mực phủ nhận.

“Trước khi tôi đến thành phố Linh Kỳ, đã nghiên cứu qua thông tin của thành phố Linh Kỳ.” Tô Hạm giải thích với cô: “ Trong cơ sở dữ liệu sinh học của thành phố Linh Kỳ, có cột phân loại màu vàng, thuộc giống loài nguy cấp và vô hại, số liệu trong cột màu vàng này đã rất nhiều năm không được đổi mới, chỉ có một điều được bổ sung trong đó, cô có biết là gì không?”

Cơ sở dữ liệu các loài sinh vật của thành phố Linh Kỳ là một loại tài nguyên thông dụng, tất cả mọi người đều có thể tìm đọc được, chính là có rất người quan tâm và tìm đọc đến nó, không nghĩ đến Tô Hạm ngay cả cái này đều đã xem qua.

“Ừ... Là cái gì vậy?” Tống Linh Chi cẩn thận hỏi.

“Là huyết tộc.” Tô Hạm ôn nhu nói: “Tôi không nghĩ sinh vật bị diệt sạch nhiều năm như vậy vẫn còn có thể lại xuất hiện.”

“Tôi...” Tống Linh Chi không hiểu lý do bị phân đến cột vàng, cô nhíu mày, có chút hoang mang.

Lần trước cô bị lính canh của thành phố Linh Kỳ đánh cho bị thương, bọn họ hẳn là có thể lấy được mẫu gen của cô, nhưng tại sao cô lại được xếp vào trong chuyên mục nguy cấp và vô hại chứ?

Cô quả thật là nguy cấp thật, nhưng... cô thật sự vô hại sao?

Đối với những nhận thức có chút lệch lạc của mình làm Tống Linh Chi lâm vào bối rối.

“Chúng tôi không dám làm tổn thương cô, nếu không chúng tôi sẽ bị pháp luật của thành phố Linh Kỳ trừng phạt.” Tô Hạm vừa nhìn cô, vừa cười, hiển nhiên trước mặt cô là một vị huyết tộc còn không hiểu được địa vị của chính mình có bao nhiêu đặc thù.

“Tôi không biết.” Tống Linh Chi lâm vào tận cùng của sự hoang mang.

“Không biết thì không biết thôi.” Tô Hạm nâng mặt, ôn nhu nói với Tống Linh Chi: “Cô đã cứu tôi, tôi sẽ cất giữ bí mật này cho cô, theo như lời cô nói, hãy ở chỗ này đợi đến muộn rồi đi.”

“Được.” Tống Linh Chi an ổn ngồi trên sô pha, thậm chí còn bắt đầu cùng Tô Hạm nói chuyện.

Bên trong bệnh viện tạm thời bình yên vô sự, nhưng bên ngoài lại vô cùng náo loạn.

Thuốc của Tô Hạm bị đổi, việc này rất nghiêm trọng, sau khi bệnh viện nhận được điện thoại của Tống Linh Chi, liền báo cáo lên cảnh vệ.

Sau khi Lộ Vũ phái người ra để bình ổn cục diện, lập tức gọi điện cho Giang Thành.

Giang Thành tỉnh giấc thức dậy, âm thanh của Lộ Vũ hoảng hốt sốt ruột vang lên: “Quan chấp chính đại nhân, Tô tiểu thư quả nhiên bị người khác hãm hại, ra ngoài một mình đến cả thuốc cũng bị đổi.”

“Ừ.” Việc này có thể xảy ra, nằm bên trong dự kiến của Giang Thành, Tô Hạm đi ra ngoài một mình, rời khỏi vòng bảo hộ của lính cảnh vệ thành phố Linh Kỳ, cái gì cũng có thể xảy ra được.

“Quan chấp chính đại nhân, bây giờ phải làm sao!” Lộ Vũ gấp đến độ bứt tóc: “Bất quá đã có một công dân nhiệt tình (chỉ Tống Linh Chi) đem cô ấy đưa đến bệnh viện trung ương, công dân kia làm sao biết được bệnh viện chúng ta có chuẩn bị thuốc?”

“Việc này cậu đi tra một chút đi.” Chỉ có riêng chuyện này làm cho Giang Thành xem trong một chút.

“Quan chấp chính đại nhân, ngài có cần đến xem một chút không? Đây có lẽ là thời cơ tốt để thành phố Linh Kỳ chúng ta bày tỏ thành ý!” Lộ Vũ đề nghị nói.

“Tôi có phải là thầy thuốc không?” Giang Thành hỏi anh ta.

“Không phải.” Lộ Vũ ngây ra.

“Tôi có phải là viên thuốc không?” Giang Thành lại hỏi.

“Không thể nào có khả năng đó.” Lộ Vũ rất nhanh trả lời.

“Như vậy tôi đến đó xem thì có ích lợi gì?” Nếu sự tình đã muốn phát sinh, Giang Thành cũng không cho rằng anh xuất hiện sẽ có ích lợi gì.

Anh nhanh chóng cúp điện thoại, tiếp tục ngủ, thẳng đến khi hừng đông, ước chừng đến thời điểm Tống Linh Chi tan tầm về nhà, anh mới tỉnh lại.

Kết quả là Giang Thành ở nhà đợi hơn mười phút, Tống Linh Chi vẫn không xuất hiện.

Giang Thành biết Tống Linh Chi mỗi ngày tan tầm về nhà đều rất đúng giờ, khi đến thời gian tan tầm, cô chạy trốn so với bất kì ai khác đều nhanh hơn.

Tống Linh Chi chậm chạp không xuất hiện, anh lại phát hiện đến bây giờ họ đều đã quên trao đổi phương thức liên hệ với nhau.

Cho nên hiện tại nếu muốn tìm được vị trí của Tống Linh Chi đang ở, chỉ có cách tra ra hơi thở trên người cô.

Giang Thành sẽ không sử dụng định vị để tra xét vị trí của Tống Linh Chi, cái này rõ ràng là xâm phạm quyền riêng tư của người khác, chỉ khi nào có tình huống vô cũng khẩn cấp mới có thể sử dụng.

Tình huống hiện tại, hiển nhiên là có chút khẩn cấp.

Giang thành khởi động phía bên dưới định vị, anh nhìn thấy vào rạng sáng bốn giờ, Tống Linh Chi vẫn còn ở tại cửa hàng tiện lợi.

Nhưng mà, qua bốn giờ không bao lâu, Quỹ đạo chuyển động của Tống Linh Chi bị kéo ra một đường thật dài, bay lên trời cao... cô làm trái với quy tắc di chuyển, xem theo điểm này, cũng có thể thấy được ngay lúc đó tâm trạng của Tống Linh Chi phải cực kỳ kích động.

Vị trí cuối cùng của Tống Linh Chi là ở bệnh viện Trung ương.

Giang Thành không hề suy nghĩ đến chuyện Tống Linh Chi ngoài ý muốn gặp được Tô Hạm, bởi vì quá mức để ý đến Tống Linh Chi, cho nên anh đã tự vẽ ra một kịch bản mà có phần hơi thái quá.

Tống Linh Chi bị người khác làm tổn thương, thời điểm hốt hoảng chạy trốn, năng lượng của cô bị tiêu hao hết, cô hoảng hốt vội vàng bay đến kho máu của bệnh viện muốn uống máu để bổ sung năng lượng.

Giang Thành nghĩ đến điều này, nhanh chóng đứng bật dậy, trực tiếp lái ô tô đến bệnh viện trung ương, anh muốn tìm Tống Linh Chi.

Thời điểm bước xuống xe, đôi mắt đỏ của hắn khó tránh khỏi sự ngưng trọng và lo lắng, lúc này, viện trưởng của bệnh viện đích thân xuống đón.

“Quan chấp chính đại nhân, ngài thật sự rất xem trọng việc ngoại giao với thành phố Giang Nghi, thế nhưng lại tự mình đích thân đến đây.”

Phia sau của viện trưởng bệnh viện trung ương, có rất nhiều nhân viên đi theo Tô Hạm đến đây ngoại giao, nhìn về phía anh với anh mắt tràn đầy kinh ngạc.