Anh Thoạt Nhìn Ăn Rất Ngon

Chương 6: Cắn sáu cái, lên giường đi ngủ

Giang Thành: “?” Đây là đang làm gì.

Tống Linh Chi lại tiến sát anh thêm một chút, vẫn muốn tiếp tục hù dọa anh, nhưng Giang Thành vô cùng bình tĩnh vươn tay, ấn răng nhọn mà cô vươn ra trở về.

Ngón tay anh ấn trên đỉnh nhọn răng nanh của Tống Linh Chi, hàm răng sắc bén kia không cách nào cắt vỡ làn da của anh, hai chiếc răng nanh biến mất một cách cực kỳ đáng thương.

Nước bọt của Tống Linh Chi lưu lại trên đầu ngón tay của anh, Giang Thành rút khăn tay ra cẩn thận lau chùi, động tác thong dong bình tĩnh.

Anh liếc nhìn Tống Linh Chi một cái, ánh mắt không chút gợn sóng, Tống Linh Chi hoàn toàn nhụt chí.

Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Anh không cần cởi, tôi không có tiền, ngày hôm qua, hơn phân nửa tháng lương đều đã đưa cho anh.”

Giang Thành cảm thấy anh hình như đã hiểu lầm điều gì đó, lập tức nâng chiếc cằm tròn của Tống Linh Chi lên, khiến cô nhìn mình.

“Giải thích đi.” Anh lộ ra dấu ấn hình con thỏ trên cổ.

Hàng mi cong dài của Tống Linh Chi bối rối chớp vài cái, dưới ánh đèn sáng ngời, cô nhìn thấy tận cùng chiếc cổ xinh đẹp của Giang Thành hình như có một dấu ấn.

Cô tạm thời không thấy rõ là dấu ấn gì, nhưng việc này không ảnh hưởng đến sự thèm ăn của cô dâng lên, cô nuốt nước bọt một chút.

Trong không gian yên tĩnh, Giang Thành nghe rõ âm thanh nuốt xuống của cô, cảm giác bị người ta xem như đồ ăn cũng không dễ chịu, huống chi Giang Thành vốn dĩ là người có tính cách kiêu ngạo.

Bàn tay nâng cằm cô siết chặt, nhưng người đau lại chính là anh, ánh mắt Giang Thành lạnh lùng, hàng mi dài rũ xuống, trong trận đấu trí đấu dũng với không khí này, đành phải chịu thua.

Anh kéo cổ áo ra một chút, bên dưới vạt áo rộng mở lộ ra vòm ngực với cơ bắp rõ ràng, nhưng ánh mắt của Tống Linh Chi đã bị dấu ấn trên cổ kia của anh hấp dẫn.

Lúc này, cô đã thấy rõ dấu ấn trên cổ của Giang Thành đến cuối cùng có hình dạng gì.

“Là con thỏ.” Tống Linh Chi hưng phấn nói, cô không tiếc lời ca ngợi: “Anh kiếm được hình xăm ở đâu vậy, cũng không tệ lắm.”

Giang Thành: “…” Không phải do em cắn sao?

Anh rũ mắt liếc nhìn Tống Linh Chi một cái, lúc này cô đang áp sát vào để quan sát dấu ấn này, hơi thở có chút lạnh lẽo phun trên da thịt của anh, có chút ngứa.

“Hôm qua em cắn.” Giang Thành nhấn mạnh từng câu từng chữ nói với cô, nhưng giọng điệu lại mang theo một chút u oán.

“Sau khi cắn xong, tôi đã liếʍ sạch rồi!” Tống Linh Chi vô tội nói: “Liếʍ xong miệng vết thương sẽ khép lại.”

Giang Thành nhớ lại cảm giác đầu lưỡi của cô nhẹ nhàng liếʍ láp trên mạch máu.

Anh cười khẽ một tiếng hỏi: “Thích động vật gì nhất?”

“Con thỏ.” Tống Linh Chi thành thật trả lời, mỗi ngày cô đều phải ôm một con thỏ bông để ngủ, sau đó lúc ngủ ngày sẽ đá nó đến chân giường.

“Còn nói không liên quan đến em?” Giang Thành hỏi lại, giọng điệu rất lạnh.

Ý đồ trốn tránh trách nhiệm của Tống Linh Chi thất bại, cô nghĩ rồi lại nghĩ, mới phản ứng lại đây, dấu ấn này vừa vặn là nơi cô từng cắn, lại vừa lúc là hình dạng con vật mà cô thích, hơn nữa cô còn là huyết tộc, cho nên quả thật có khả năng liên quan đến cô.

“Rất xin lỗi.” Tống Linh Chi lập tức xin lỗi, cô duỗi tay dự định giúp Giang Thành: “Tôi lau giúp anh.”

Giang Thành nắm lấy bàn tay đang ngo ngoe rục rịch của cô: “Lau không được.”

“Sao lại như vậy?” Tống Linh Chi kinh ngạc.

Lần này, Giang Thành xác nhận bản thân Tống Linh Chi cũng không biết thứ này rốt cuộc là gì, trừ khi cô đang giả ngu, nhưng có thể giả ngu đến hồn nhiên ngây thơ như vậy cũng vô cùng hiếm thấy trên đời.

“Lại đây.” Một tay anh nắm lấy Tống Linh Chi, bước đến trước tấm gương toàn thân đặt trong phòng để quần áo.

Tống Linh Chi ngoan ngoãn đi theo anh, tiện tay cầm lấy sữa bò đặt trên bàn chậm rãi uống, dù sao thì Giang Thành không uống cũng sẽ lãng phí.

“Xoay người, quay đầu lại xem.” Giang Thành kéo cô đến trước tấm gương toàn thân, ánh đèn trắng lạnh lẽo phủ lên trên người hai người.

Tống Linh Chi nghe Giang Thành nói vậy, xoay người đưa lưng về phía tấm gương, cô hút một ngụm sữa bò, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên lưng cô rõ ràng có một vết bầm rất lớn, có lẽ là do vừa rồi ở trên đường bị người ta va vào một cái.

“Bị thương khi nào vậy?” Tống Linh Chi vươn tay ra sau lưng muốn sờ: “Sao tôi lại không cảm thấy đau?”

Giang Thành đè bàn tay muốn vuốt ve vết thương của cô lại, lạnh lùng nói: “Bởi vì người đau chính là tôi.”

“Là anh?” Tống Linh Chi kinh ngạc.

“Là tôi.” Giang Thành gật đầu, anh trần thuật sự thật với Tống Linh Chi.

Tống Linh Chi dường như nhớ ra điều gì đó, nhưng ký ức cực kỳ mơ hồ, tri thức của cô về huyết tộc được mở ra từng bước theo sự gia tăng năng lực của cô, cho nên hiện nay, cô tạm thời vẫn không cách nào biết được đây là huyết khế do huyết tộc ban cho nhân loại.

Huyết khế là ấn ký mà huyết tộc dùng để đánh dấu đồ ăn của riêng mình, đối với người được ban loại huyết khế này, huyết tộc khác sẽ không có cách nào chạm vào, đồng thời, huyết tộc ban huyết khế cũng sẽ phải trả một cái giá lớn, huyết tộc sẽ phải chia sẻ sinh mệnh vĩnh sinh bất tử của mình để nhân loại cùng hưởng thụ, hơn nữa huyết tộc cũng có nghĩa vụ bảo vệ đối tượng huyết khế, để đảm bảo quan hệ hài hòa của song phương, hai người sẽ trao đổi cảm giác đau đớn.

Tống Linh Chi chỉ nắm được một chút manh mối, suy nghĩ cẩn thận lại nghĩ không ra, cô nâng bàn tay Giang Thành lên, đặt lên miệng, dự định cắn một cái để xác nhận suy đoán của cô. Nhưng tốc độ của Giang Thành nhanh hơn so với cô, anh nhìn rõ ý đồ của Tống Linh Chi, rút bàn tay về, anh rút một con dao găm nhỏ từ trong ngăn tử bên cạnh ra, nhanh chóng cắt một đường nhỏ trên đầu ngón tay mình một cách dứt khoát.

Máu tươi rơi xuống, Tống Linh Chi hít sâu một hơi, bởi vì cho dù cô không có bị thương nhưng đầu ngón tay vẫn truyền đến cảm giác đau đớn.

Nhưng còn một việc càng quan trọng hơn —— Tống Linh Chi kéo đầu ngón tay bị thương của Giang Thành lại gần, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ lên đầu ngón tay của anh một cái, liếʍ giọt máu đỏ tươi vừa chảy ra vào trong miệng.

Giang Thành gập ngón tay lại giống như bị điện giật, năng lực tự chữa lành của thân thể anh rất mạnh, một vết thương nhỏ như vậy lập tức khỏi hẳn.

Tống Linh Chi chỉ uống được một chút máu, cô cảm thấy có chút đáng tiếc.

Cô buông bàn tay của Giang Thành ra, xác định hai người có thể trao đổi cảm giác đau.

Nhưng bất luận suy nghĩ như thế nào, Tống Linh Chi cũng nhớ không ra ký ức có liên quan đến huyết khế, một khế ước cao cấp như vậy phải đợi đến khi cô đủ mạnh mới có thể mở ra, chẳng qua là tối hôm qua cô dựa vào bản năng ban huyết khế cho Giang Thành.

“Tôi không biết đây là cái gì, nhưng khẳng định có liên quan với tôi.” Tống Linh Chi nghiêm túc nói với Giang Thành: “Tôi là huyết tộc, nhưng tình trạng hiện tại của tôi…Tương đối phức tạp.”

“Phức tạp như thế nào?” Giang Thành hỏi, anh từng nghe qua về huyết tộc, chỉ có điều đây là một giống loài đã bị tự nhiên đào thải từ ngàn năm trước, cũng không biết vì sao cô vẫn còn sống.

“Tôi…” Tống Linh Chi ngượng ngùng xoắn xít, uống hết sữa bò trong tay: “Tôi không quá mạnh, cho nên rất nhiều tin tức tri thức về huyết tộc đều ẩn chứa trong đầu tôi không có cách nào mở ra, muốn biết tin tức về cái dấu ấn này có lẽ phải chờ tôi lợi hại thêm một chút nữa.”

Giang Thành nhìn cô, đôi mắt đỏ híp lại, cười khẽ một tiếng, dường như mang theo sự chế giễu.

Tống Linh Chi cũng cảm thấy rất ngượng ngùng, vì thế cô nắm lấy tay của Giang Thành nói: “Anh không cần phải lo, nếu có liên quan đến tôi, tôi nhất định sẽ phụ trách, nghĩ cách cởi bỏ cho anh.”

Giang Thành rút tay mình ra khỏi tay của Tống Linh Chi.

“Em không cần phải phụ trách, chỉ cần ở lại nơi này là được.” Giang Thành không dự định để cô rời đi, nhốt Tống Linh Chi ở đây, hoặc là nhốt ở viện nghiên cứu mới là an toàn nhất, về phần dấu ấn này, bản thân anh sẽ nghĩ cách cởi bỏ.

Tống Linh Chi hoảng sợ, cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao Giang Thành muốn khóa cửa sổ lại, ngay từ đầu anh đã không muốn thả cô đi, tên xấu xa này! Cô lập tức xoay người muốn bỏ chạy.

Tại thời điểm cô sắp chạy ra khỏi phòng để quần áo, Giang Thành đã dùng một tay ôm lấy eo cô, kéo cô trở về, đôi tay của Tống Linh Chi vùng vẫy giữa không trung vài cái.

“Anh muốn nhốt tôi lại?” Tống Linh Chi quay đầu, chỉ thẳng vào mặt Giang Thành nói.

“Đúng vậy.” Giang Thành trả lời một cách đúng lý hợp tình.

“Anh làm như vậy là phạm pháp, anh có biết hay không?” Tống Linh Chi tức giận đến thở hổn hển, phẫn nộ đến không biết làm sao: “Nhưng tôi có việc làm, nếu ngày mai tôi không đi làm, ông chủ của chúng tôi tìm không thấy tôi lập tức sẽ báo cảnh sát.”

“Nếu báo cảnh sát thì anh biết sẽ như thế nào không! Anh cũng biết thành phố Linh Kỳ là địa bàn của ai rồi, vị kia tên…Tên là cái gì Quan Chấp Chính chấp pháp nghiêm minh, khẳng định không thể đứng nhìn việc phá vỡ sự ổn định của xã hội xảy ra, đến lúc đó khẳng định sẽ trực tiếp dẫn cảnh sát đến đá cửa nhà anh giải cứu tôi!” Tống Linh Chi mang tên tuổi Quan Chấp Chính của thành phố Linh Kỳ ra để đe dọa Giang Thành.

Giang Thành liếc nhìn cô một cái, anh tin chắc bản thân không có thời gian nhàn rỗi để làm chuyện như vậy, vả lại, để cho Tống Linh Chi đi ra ngoài mới là phá vỡ sự ổn định của xã hội.

Anh buông lỏng vòng tay đang ôm eo của Tống Linh Chi, dù sao thì cô cũng không thể chạy thoát.

Tống Linh Chi chạy về phía cửa sổ bên cạnh, đang định tìm một cái khe hở để chui ra, nhưng ngay sau khi cô bước ra khỏi phòng để quần áo, cô nhìn thấy không trung bên ngoài cửa sổ sát đất.

Phía cuối bầu trời đen như mực, mơ hồ có một đường ánh sáng đang bừng lên, mặt trời lập tức phải mọc lên.

Bước chân muốn bỏ chạy của Tống Linh Chi lập tức rút về, ánh mặt trời đối với cô mà nói là trí mạng.

Cô chán nản chạy về phòng để quần áo, lúc này, Giang Thành đang đứng đối diện gương, chậm rãi cài cúc trên áo sơmi của mình.

“Trước mắt tôi sẽ không rời đi, có chút mệt mỏi.” Tống Linh Chi dựa về phía của Giang Thành: “Có thể kéo màn lại giúp tôi được không?”

Giang Thành nghiêng đầu nhìn cô một cái, trong đôi mắt đỏ ánh ra gò má hoảng loạn của Tống Linh Chi, anh nghiêng người, để Tống Linh Chi tiến vào để trốn.

Tống Linh Chi ngồi trên chiếc ghế nhung thiên nga đặt trong phòng để quần áo, nghe rõ âm thanh kéo màn từ bên ngoài truyền đến, cô ló đầu ra ngoài nhìn, bóng lưng của Giang Thành cao lớn thon dài, chỉ dùng một tay nắm lấy bức màn hai lớp dày nặng, đã có thể kéo xuống hoàn toàn, ngăn cách ánh mặt trời ở bên ngoài.

Cuối cùng cô mới dám bước ra ngoài, cầm lấy nồi Oden đã nguội trên bàn hỏi: “Anh còn ăn nữa không?”

“Không ăn.” Giang Thành không có thói quen ăn thực phẩm rác rưởi vào nửa đêm.

Tống Linh Chi vốn định bản thân xử lý, nhưng Giang Thành đã đoạt lấy nồi Oden từ trong tay của cô, vì để bản thân không cần cảm thấy đau đớn, anh phải suy nghĩ cho sức khỏe của Tống Linh Chi.

Ngay cả ăn một chút gì đó cũng không được, Tống Linh Chi cực kỳ đáng thương, cô tự động bò lên sô pha mà Giang Thành mới vừa ngồi, chuẩn bị ngủ, đã đến lúc nên đi ngủ, cô có chút mệt mỏi.

Giang Thành xoay người buông đồ vật trong tay xuống, lúc quay đầu, lại nhìn thấy toàn thân Tống Linh Chi co rút trên sô pha, kéo lấy tấm thảm lông được xếp gọn ở một bên để đắp lên người, thoạt nhìn có chút tủi thân.

Anh thề anh chỉ sợ Tống Linh Chi ngủ đến đau lưng đau eo, sẽ ảnh hưởng đến anh.

“Ngồi dậy.” Trước khi anh ra ngoài, nửa ôm Tống Linh Chi lên, nói bên tai cô: “Tắm rửa một chút, hẵng lên giường đi ngủ.”