Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 151: 151: Giả Ngốc Cầu An

Hàn Phi đi mấy bước, chẳng biết nghĩ đến điều gì, nhìn lại tu vi bọn hắn đều là Nhập Đạo Cảnh trung kì, trừ hai ả hắc bào hầu nữ là Địa Sư Cảnh.

Y vuốt giới chỉ khống đến hai mươi bình Huyết Linh Dược cấp hai, mười cực phẩm cấp ba.

Lúc này mới xoay người men theo bờ sông phóng đi, không có ngoảnh lại.

Cả bọn ngửi qua Linh Dược phát giác sinh cơ nồng đậm liền tay phục dụng, ngũ quỷ xem như bảo bối tiết kiệm tiêu dùng.

Tính về dược lực, Đan Dược đứng đầu.

Huyết Linh Dược cấp ba sinh cơ tương đương mười viên cấp bốn thông thường, nửa nén nhang sau đám người Tinh Vân quốc khôi phục tám thành lực lượng, hai ả Địa Sư Cảnh nhún chân bay lòng vòng khu vực chín mươi dặm níu tìm bóng dáng Hàn Phi đánh chủ ý hỏi han tung tích Linh Dược kia nhưng không gặp.

Khi thu xếp rời khỏi xem lại giới chỉ còn có một chiếc cấp thấp khác bên trong chứa ngàn vạn khối Linh Thạch thượng phẩm cùng lệnh bài thông hành Tinh Vân quốc, đây là dấu hiệu thả cho bọn hắn con đường về êm ả.

Hắc bào nữ hầu khẽ quằn đuôi mày liễu, tròng mắt trong vắt thấp thoáng niềm vui kì lạ, khóe môi nhếch lên tựa cười thưởng thức kèm lẩm bẩm:

- Tên này cổ quái, cường giả hay đạo tặc cũng không có khí độ như vậy.

Hàn Phi dùng Linh Phù vụt một mạch ra tới bìa rừng mới phát giác địa phương trước mặt hắn gần với bến tàu lúc trước, địa hình thoáng rộng đông đúc người khuynh vác hàng hóa, y phục bọn họ mặc khá nhiều điểm bình dị giống bản thân thường ngày.

Phục trang thay đổi, từ chỗ này trở về cứ vậy mà bay qua dễ dẫn đến ồn ào.

Hắn mua con ngựa tốt, băng qua mấy thị trấn, đi ngang cửa vào Tiểu Tinh Lâm, chợt đọc lại ký ức nhớ về gia đình tại Đông Giao thôn.

"Mặc dù ta chuyển thế vẫn là gia đình của ta kiếp này, tự nhiên phải có trách nhiệm."

— QUẢNG CÁO —

Đoạn đường về không la cà như lúc hắn cùng Đan Đồng du ngoạn đến, tốc độ di chuyển nhanh hơn.

Bức tường lõm như lòng chảo vẫn gây chú ý đầu tiên khi có người muốn vào thành phụ, lúc này đã là giờ thân, số lượng võ binh tăng cường gấp mười ngày thường, tra xét kĩ lưỡng từng người ra vào, kẻ không có lệnh bài tín nhiệm đặc thù đến túi trữ vật cũng phải để quan gia nhìn qua.

Ồn ào âm thanh phân bua bàn tán từ nhiều nhóm người mang vác, trên hành lang của tường thành lính gác qua lại thành hàng đều đặn, hôm nay chừa ra một khoảng trống nơi đó vài trăm tên võ binh trên thân có chỗ băng bó, cố định vị trí dõi mắt dáo dác quan sát thật chặt từng kẻ ra vô giống như đang tìm kiếm nhận dạng ai, nhất là mấy tên thân vận hắc bào đều bị chặn đứng lột ra sạch sẽ, cơ thể nửa thân trần có quân binh dẫn đi đâu đó.

Hàng người tiến nhập vẫn gọn gàng nối theo nhau cả ngàn mét, di chuyển đi vào còn có vẻ chậm chạp, hai bên rộng rãi cũng không có ai chê đứng chờ mỏi chân tẻ qua nghỉ ngơi một lát.

Phía sau chẳng biết từ đoạn nào, bóng dáng huyết mã "lộc cộc" hung hăng lao tới khiến ai nấy khó tránh khỏi tò mò ngoảnh đầu nhìn xem.

Tráng mã vụt qua, trên lưng nó một kẻ thanh thiếu niên y phục phủ kín lớp bụi xám bạc, mặt hắn quàng ngang cái khăn che đi phần cơ quan hô hấp, bộ dạng vội vã này người người đều đang phấn khích chờ xem hắn ứng xử thế nào với quan binh đây.

Dường như toàn diện ánh mắt chú ý qua, vài tên võ binh gươm giáo chìa sẵn trợn mắt nhăn mặt hung tợn.

Huyết mã đến cách mười thước, kẻ tọa kỵ chính là Hàn Phi, đây là cách mà hắn suy tính tiến vào cho nhanh gọn thuận lợi, trước sau phải thật phô trương rằng mình bận rộn.

Y kéo về dây cương, huyết mã nhổng cao hai chân trước "hí..í" vang một tiếng, vài kẻ đứng gần tỏ ra nhói tai còn đặt bàn tay úp một bên mặt che lại.

Ổn định bộ dáng xong Hàn Phi ném tới tên võ binh đứng gần, khối lệnh bài Thượng Khách Đan Các.

Kẻ nọ theo bản năng chộp lấy, đảo mắt nhìn chăm chăm, tâm trí tên tiểu binh này tựa đầy ắp kế hoạch khám xét trước cho vào sau, nên dù mắt có vẻ đang nhìn kĩ lại phải mấy hô hấp sau mới hồi thần nhận dạng vật trên tay là gì.

Mấy ngàn người im ắng dõi theo sắc mặt tên võ binh đang dần biến đổi từ căng thẳng đến run loạn, gấp gáp dâng trả lệnh bài, kế đó quát tháo đùn đẩy đồng bọn nhanh tránh ra dọn thành lối vào lớn, liền tay niềm nở kính mời kẻ cưỡi ngựa.

Thái độ Hàn Phi bực bội "hừ hừ" thúc ngựa băng qua, để lại phía sau tràng cảnh ầm ĩ bàn tán hỏi han lẫn nhau.

Trở về Lưu Gia, giao ngựa cho tên gác cửa, thay bộ y phục mới thủ vệ kia mới bỏ xuống bỡ ngỡ.

Từ sớm đến giờ người lạ mặt bên ngoài ghé qua không ít nhưng bộ dạng nhem nhuốc của Y khiến vài tên không khỏi dâng lên ý tứ muốn cản ngăn.

Thẳng một mạch tiến vào hậu viện, tám phần thân tín của Lưu Bình có mặt đông đủ, bọn hắn dường như đang vui vẻ hội họp phân công nhiệm vụ gì đó.

Vừa thấy Hàn Phi, ai nấy ôm quyền chào đến, bộ dạng không thiếu kính trọng với đối phương.

Hàn Phi cười xòa phất tay ra hiệu "lễ tiết đã xong" kèm giả ngốc hỏi:

- Hôm nay vì gì võ binh trên đường nhiều thế nhỉ, đang có sự kiện nào đó chăng?

Lưu Bình ngửa mặt hướng tới, nhưng ánh mắt cụp xuống nhìn sóng mũi như thể đang đặt tâm tư suy đoán điều gì, miệng lại thẳng thớm một lời giải thích tựa thông tin này đã thuộc lòng để sẵn ngay đầu lưỡi:

- Bẩm, nghe nói ngoài thành không xa xuất hiện đạo tặc rất to gan.

Trong thành vừa có đại nhân vật ghé qua, đã vào thành chính.

Hàn Phi chỉ qua loa lấy lệ, làm ra bề ngoài cả ngày ở mãi trong phòng tu luyện chuyện của thiên hạ cũng ít biết đến, dù sao tại tập thể nào cũng có người này kẻ nọ tiện khi đông đủ quẳng ra một ít chứng cớ ngoại phạm vẫn đỡ hơn không.

Y nhẹ gật đầu, chuyển sang hướng khác như thể vừa gặp mặt hỏi han một ít thông tin người chung một nhà:

- Đường hướng thương đoàn giao thiệp thế nào rồi?

Lưu Bình cười phỉnh trong dạ, Y thế nào không biết ít nhiều ẩn tình phía sau, chỉ lo bản thân phối hợp không khéo khiến đối phương khó xử, lúc này thả lỏng hơi thở tươi tắn chia vui:

- Bẩm, Phàn gia bày biện thái độ dễ chịu cộng tác, phía Quy gia không nghe thấy động tĩnh đối đầu nào, lờn vờn vài nguồn tin tặc bàn tán Quy lão gia chủ gặp khó trong lúc tu luyện đã về với tổ tiên.

— QUẢNG CÁO —

Hàn Phi khẽ nhăn mày một nhịp lại duỗi thẳng tấp ra, tròng mắt sáng lên tia tinh nghịch của tiểu thiếu gia được cưng chiều quá độ, cơ mặt giãn nở theo cảm xúc thường gặp trên kẻ xắp làm ra trò gì quái đãng, nhanh miệng cất lời đùa ác:

- Các ngươi cho người tung tin Quy lão gia chủ bị tình địch trăm năm ôm hận đêm qua tìm đến ám toán trả thù.

Trừ Liễu Dung bình thản, người có mặt đều thoáng qua sững sờ đây không phải là hùa theo tin tặc tưởng chừng là giả lại làm cho công khai Quy lão thật sự qua đời sao.

Bọn hắn thoáng chút không biết rốt cuộc lão kia đã quy tiên chưa, nếu chưa, đằng đó truy ra kẻ tung tin chẳng phải sẽ phiền phức sao.

Bất quá đều là chung thuyền gặp đến sự tình đem ra ý kiến thống nhất một thể cứ vậy mà làm.

Lưu Bình ra hiệu mọi người phục mệnh, bản thân Y lại thong thả bộ dáng, đánh mắt nhìn lên trần nhà thở ra một hơi nhẹ nhõm, trong lòng thầm an:

"Chủ công thật khéo diễn, chắc hẵn đã nhìn được đám thuộc hạ tò mò khó hiểu vì gì ta trọng tin đối đãi Y, tiện vào lúc thương đoàn mở ra bước ngoặc phát triển đánh tan tâm tư sùng lập phe phái của cấp dưới, biến chính mình thành dạng công tử bột có trưởng bối quen biết gửi cho ta.

Bọn hắn không còn lối riêng nào để kì vọng, toàn ý vâng phục vận hành.

Chủ công chịu thiệt mặt mũi rồi."

Chưa dám mộng tranh đấu thế lực, chỉ cầu cùng với huynh đệ họp lại yên ổn kiếm chút "củi gạo" đôi khi khó khăn bên ngoài không đáng sợ bằng nỗi lo rối loạn bên trong, đầu tiên vẫn là làm như nào để điều khống một tập thể có tinh thần đoàn kết tốt, đây có lẽ là kiến thức căn bản mà đám Lưu Bình đều tường tận xem như cẩm nang thiết yếu để tính đường bán buôn..