Vô Ngăn

Chương 1

Gió có chút mạnh.

Bây giờ là 1:32:45 phút sáng, trên đường không có người đi bộ, trời rất lạnh, đèn đường phía xa phát ra ánh sáng màu vàng ảm đạm lạnh lẽo, vài con bướm đêm quay tròn ánh sáng không biết mệt mỏi.

Điện thoại đổ chuông rồi dừng lại, dừng lại và đổ chuông, rung liên hồi trong túi.

Tôi kéo lại cổ áo của mình, cố dùng lực kéo khóa kéo lên, lại bị mất kẹt ở ngay yết hầu, cổ họng hơi lạnh, cảm giác lạnh lẽo từ cổ họng đi xuống, xương sống nhanh chóng lan tỏa một luồng khí lạnh.

Tôi không kìm được sự run rẩy, co rút vai, dùng ngón tay lạnh ngắt không cảm nhận được gì, mà rút điện thoại ra khỏi túi.

Điện thoại di động vẫn rung không ngừng, đồng thời bật ra những cảnh báo sắp hết điện, lượng điện ở góc trên bên phải nhắc nhở đã có màu đỏ, tên trên màn hình chiếu thẳng vào mắt, không chỗ nào để trống.

Là Hà Chỉ.

Đôi khi tôi tự hỏi tại sao mọi người lại sống tẻ nhạt như vậy.

"Thiệu Thụy Vô."

Thật ra, con người là gì? không chỉ là các sinh vật dựa trên carbon thôi sao.

"Thiệu Thụy Vô?."

Các sinh vật dựa trên carbon vẫn có thể bị bệnh, điều này thực sự là không có ý nghĩa gì.

"Thiệu Thụy Vô có đó không? Mời cậu đến phòng khám số 3, bác sĩ đã đợi cậu đấy."

Tôi ngồi đây, thật là nhàm chán.

"Này, cậu Thiệu Thụy Vô sao? Đang gọi cậu đến kìa!," người đàn ông bên cạnh dùng cùi chỏ đẩy mạnh vào người tôi.

Tôi sững sờ, ngừng suy nghĩ, ngẩng đầu lêm nhìn lối vào phòng khám.

Ở trên màn hình LED, tên của tôi được đánh bằng phông chữ màu đỏ. Nhìn vào cái phông đẫm màu máu làm lòng người hoảng hốt.

Tôi đứng dậy, siết chặt bệnh án trong tay rồi bước vào cánh cửa trắng muốt, chói mắt kia.

"Thiệu tiên sinh, xin hỏi anh cảm thấy khó chịu ở đâu?"

Người đàn ông đối diện nhẹ giọng nói, khẩu trang che nửa khuôn mặt, đôi mắt đen nhu hòa, giọng nói trầm thấp có sức mạnh xoa dịu lòng người.

Đôi mắt tôi đung đưa rơi vào ngực cậu ấy, có một bảng biểu nhỏ ngực với hai ký tự được in ngay ngắn trên đó.

"Hà Chỉ."

Hai từ đơn giản.

"Đúng vậy, tôi là Hà Chỉ," người đàn ông nói rất nhẹ nhàng, không khó chịu vì tôi đã gọi thẳng tên: "Anh có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"

Tôi thu lại tầm mắt, ngước mắt lên để cậu ấy nhìn thấy quầng thâm dưới mắt do mệt mỏi và buồn ngủ quá độ.

"Tôi không ngủ được."

Vẻ mặt của cậu ấy dường như nghiêm túc hơn một chút, cậu ấy khẽ gật đầu, hơi nhíu mày, "Được rồi, ngoài chuyện này ra thì còn có chỗ nào không thoải mái không?"

"Hình như hết rồi."

Đàu lông mày của Hà Chỉ nhăn lại, sau đó lại nới lỏng.

"Vậy, nguyên nhân gì mà gây nên việc này?"

Tôi không biết, tôi làm sao biết được chứ?

Nếu mà tôi biết thì còn gặp bác sĩ sao?

Tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy nhìn tôi, hai ánh mắt chạm nhau.

"Thiệu tiên sinh." Cậu ấy gõ nhẹ lên bàn khiến tôi bất giác nhìn theo chiếc bàn, nơi có những hồ sơ bệnh án gọn gàng và hai cây bút.

"Anh có hơi mất tập trung thì phải," cậu ấy nói, "Tôi muốn lặp lại câu hỏi của mình một lần nữa. Tôi hy vọng anh có thể lưu ý, các triệu chứng mất ngủ bắt đầu từ khi nào?"

Hử, đây có phải là câu hỏi của cậu ấy không?

"Khoảng một tuần trước?" Tôi trả lời không chắc lắm, loại suy nghĩ này khiến tôi đau đầu.

Nó thực sự rất đau, như có ai đó gõ vào bên trong.

"Được rồi, trước đó anh có gặp chuyện phải gì không? Không loại trừ khả năng đó là tình trạng mất ngủ do căng thẳng quá mức."

Tôi không biết.

"Chắc hẳn, là không có đi." Tôi theo lời cậu ấy, nhớ lại.

Hà Chỉ lại cau mày.

Cậu ấy đứng dậy, tháo bỏ khẩu trang, lộ ra nửa khuôn mặt còn lại bị khẩu trang che kín.

Kỳ lạ, tôi không nhận ra.

"Để tôi kê một số loại thuốc an thần cho anh trước, nếu không đỡ, anh có thể đến đây gặp tôi."

"Được."

Tôi đã nhận hóa đơn thuốc do cậu ấy viết.

Không ngờ nét chữ không nguệch ngoạc mà ngòi bút rất sắc, lực viết rất mạnh gần như xuyên qua mặt giấy.

Chlorampma. (là một loại thuốc)

Làm theo lời bác sĩ.

Chỉ có mỏi loại thuốc này thôi.

Cầm giấy thanh tốn tiền, lấy thuốc, về nhà

Thuốc có rất ít đồ được đựng trong cái

chai nhỏ.

Mở ra.

Cũng là hai mươi viên, cũng có thể là mười lăm viên.

Uống hai viên mỗi ngày một lần, uống trước nửa tiếng trước khi đi ngủ.

Làm theo lời bác sĩ?

Con mẹ nó.

Các viên thuốc trong chai màu trắng đổ tất cả vào bồn cầu.

Nhấn vòi để xả.

Sạch sẽ gọn gàng.