Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Mẹ Kế, Nuôi Dạy Con Cái

Chương 39: Trở Về Nhà Lấy Đồ 2

Chị dâu Chung kiễng chân lên nhìn xung quang: " Cũng không có nhiều người đâu, chỗ đều không chưa có ngồi kín. Nếu là sợ mùi, em bảo Kiến Quốc mở cửa sổ ra."

Vốn tưởng rằng Tống Chiêu Đệ ôm đứa nhỏ mới mệt mỏi, nghe cô nói như vậy thì không khỏi cảm thấy kỳ quái, mùi trên tàu xe cũng không thể bằng mùi ở nông thôn được, khắp nơi là nhà xí, chuồng heo, hố phân, "Sau này đổi thành thuyền liền thoải mái hơn, người ít còn không bị lắc lư."

Một bên Tống Chiêu Đệ lên xe, một bên hỏi: "Chị dâu đã ngồi qua sao?"

" Lúc hai vợ chồng chị đi đón ba đứa nhỏ chính là ngồi thuyền." Chị dâu Chung đem đứa nhỏ cho Chung Kiến Quốc, anh cả Chung đem vé xe cho nhân viên xoát vé, hai vợ chồng vội vã chạy xuống xe.

Chung Kiến Quốc cũng không kịp để ý cùng vợ chồng anh mình nói lời tạm biệt, liền ôm con trai lớn vào chỗ ngồi, theo sau là Tống Chiêu Đệ ôm trong lòng con trai thứ hai. Đợi một nhà năm người đều ngồi yên ổn trên tàu, xe lửa cũng bắt đầu chạy.

Tống Chiêu Đệ sờ chiếc ghế cứng ngắc, nhịn không liền nổi hỏi: "Chúng ta phải ngồi trên toa này bao lâu vậy?"

"Trời sáng liền đến." Chung Kiến Quốc nói.

Tống Chiêu Đệ cảm thấy trước mắt tối sầm, không dám tin: "Mười tiếng đồng hồ?"

"Làm sao vậy? Em nhỏ giọng một chút, người khác đều nhìn về phía bên này rồi." Chung Kiến Quốc chú ý tới người đối diện ngẩng đầu lên, hơi cau mày, "Ba mươi giờ đồng hồ."

Sắc mặt Tống Chiêu Đệ chợt biến, cô thấp giọng sợ hãi kêu lên: "Ba mươi giờ đồng hồ?"

"Đúng vậy." Chung Kiến Quốc không hiểu làm sao cô lại khϊếp sợ như vậy, "Ngồi thuyền nhanh hơn một chút, tuy nhiên, thuyền từ Tân Hải thẳng tới Thân Thành thì hai ngày mới có một lần. Sáng hôm nay thuyền đã đi rồi." Vừa nói, phát hiện sắc mặt Tống Chiêu Đệ càng khó coi, anh bỗng nhiên nhận ra, "Em say xe?"

Tống Chiêu Đệ không còn sức để mà nói: "Eo của yêm không tốt, ngồi ba mươi giờ đồng hồ, yêm sợ eo yêm sẽ bị gãy mất."

"Em ngồi mệt mỏi, tôi sẽ đứng lên đi lại, em nằm trên ghế nghỉ ngơi một chút." Tay trái Chung Kiến Quốc ôm đứa con út, tay phải ôm con trai thứ hai, mắt nhìn về phía con trai cả, " Con ăn cơm tối chưa?"

Đứa nhỏ theo bản năng nhìn Tống Chiêu Đệ một cái.

Tống Chiêu Đệ không cùng đứa nhỏ chung đυ.ng, vì vậy mở túi xách chị dâu Chung đưa cho cô ra, cầm ra một quả trứng gà, ba lần đã lột xong vỏ trứng đưa cậu bé: "Ăn không?"

Cậu bé lại nhìn về phía Chung Kiến Quốc.

Chung Kiến Quốc thấy con trai cả ở trước mặt anh thì giống con rồng, vào lúc này lại vô cùng giống một con mèo bệnh, rất muốn cười: "Cầm đi, nói cảm ơn."

"Cảm ơn." Cậu bé duỗi tay lấy đi quả trứng, nhanh chóng mà phun ra hai chữ.

Tống Chiêu Đệ nhìn thấy cậu bé rất thú vị, cố ý đùa đứa nhỏ: "Con nói cái gì? Yêm không có nghe rõ."

Cậu bé ngây ngốc một chút, nhìn Tống Chiêu Đệ một cái, nghiêng đầu lại quay ra nhìn Chung Kiến Quốc, cha tìm cho con một người mẹ kế bị điếc à?

"Giọng của con quá bé, ba cũng không nghe thấy." Chung Kiến Quốc nhắc nhở, "Nói cám ơn phải có thành ý, lớn tiếng một chút."

Đứa nhỏ cúi đầu đem trứng gà chia làm hai nửa, lòng trắng trứng nhét trong miệng, lòng đỏ trứng đưa cho Chung Kiến Quốc, nuốt xuống liền nói: "Con buồn ngủ, ba ba."

"Kêu mẹ con ôm con ngủ." Chung Kiến Quốc nhìn Tống Chiêu Đệ mà nói.

Đứa nhỏ nghe xong thì cả người đều cứng đờ lại: "Con nặng lắm."

"Sức lực của Yêm rất lớn, không chê con nặng." Tống Chiêu Đệ cười híp mắt nói, "Tới ngồi trong lòng của yêm." Nói xong liền duỗi tay ra.

Dư quang khóe mắt của cậu bé lưu ý thấy vậy, vội vã ôm lấy cánh tay của Chung Kiến Quốc.

Tay Chung Kiến Quốc run một cái, suýt nữa đem đứa con trai út làm rơi ra ngoài.

Tống Chiêu Đệ bị dọa nhảy dựng, vội vã đem lão Tam ôm qua.

Chung Kiến Quốc lấy tay gõ trên đầu con trai cả một cái: " Con không nhìn thấy ba đang ôm em trai sao?"

Cậu bé cũng bị dọa nhảy dựng, nhếch miệng, trừng mắt nhìn Chung Kiến Quốc nói: "Ba là cha ghẻ, con không cần ba."

" Đúng vậy, ba là bố dượng của con." Chung Kiến Quốc chỉ vào con trai út đang ngủ vô cùn say sưa, " Nó cũng là em trai kế của con?"

Đứa nhỏ nghẹn một chút.

Chung Kiến Quốc vỗ chân mình: "Con qua đây, ba ôm con. Nếu con lại không thành thực, ba sẽ cầm dây thắt lưng đánh con."