Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Mẹ Kế, Nuôi Dạy Con Cái

Chương 26: Trước Khi Kết Hôn 4

Sinh viên Tống Chiêu Đệ trở về thôn dạy học, vài người dân của các thôn xung quanh đều mang trẻ nhỏ đưa tới bên này đi học. Bởi vì chuyện này, vài vị thôn trưởng xung quanh thấy thôn trưởng thôn Tống nhỏ đều phá lệ khách khí.

Thôn trưởng sợ nhất Tống Chiêu Đệ gả ra ngoài, chợt vừa nghe thấy Tống Chiêu Đệ có đối tượng, kéo lệt xệt đôi giày liền chạy về trường học. Thấy Tống Chiêu Đệ còn chưa có lên lớp dạy học, lại chạy về hướng của Tống gia.

Nửa đường chắn xe Tống Chiêu Đệ, thôn trưởng híp mắt đánh giá Chung Kiến Quốc một phen, một trận thịt đau, phảng phất như trơ mắt nhìn củ cải trắng trong veo như nước của nhà mình bị heo gặm mất.

Trước khi Tống Chiêu Đệ mở miệng, thôn trưởng còn hy vọng có thể khuyên nhủ Tống Chiêu Đệ, thế mà mấy chữ quân nhân, hạm đội Đông Hải lại từ đâu nhảy ra, thân là một đảng viên nên thôn trưởng không thể kìm được mà hỏi: "Thật sao?"

"Bác thôn trưởng, anh ấy còn là một đoàn trưởng." Tống Chiêu Đệ nói, " Binh lính dưới tay anh ấy có đến hai ngàn binh, chức quan lớn như vậy, yêm cũng không dám buông."

Thôn trưởng trừng mắt nhìn: "Đoàn trưởng? Ông trời ơi, chuyện này thật khó có thể tin. Cậu khỏe, cậu khỏe, Chung đoàn trưởng." Vội vã duỗi ra hai tay.

" Bác khỏe, Tống thôn trưởng." Nửa giờ đồng hồ trước, Chung Kiến Quốc thấy được Tống Chiêu Đệ đem hàng xóm nhiều chuyện giải quyết gọn gàng, bây giờ lại chính mắt thấy được thái độ biến đổi vô cùng lớn của thôn trưởng, trước kia anh cho rằng thời chiến quốc, khi các nhà ngoại giao dùng miệng để thuyết phục các nước chư hầu thì cảm thấy rất phóng đại, tuy nhiên vào giờ phút này, Chung Kiến Quốc đã tin rồi, có người miệng chính là lợi hại như vậy, "Tống thôn trưởng, chuyện của cháu và Chiêu Đệ đồng chí, ngài đồng ý sao?"

Thôn trưởng gật đầu liên tục: "Đồng ý, nhất định phải đồng ý, quay đầu yêm liền kêu trường học cấp cho Chiêu Đệ giấy giới thiệu thông tin và chứng minh. Đúng, khi nào thì các cháu kết hôn?"

"Mồng chín." Tống Chiêu Đệ nói, " Mồng chín là tổ chức tiệc ở nhà của yêm, sau khi làm xong việc ở nhà của yêm sẽ lại về nhà của anh ấy. Ngày quá gấp, nhà anh ấy cách bên này quá xa, ngày đó dì họ của cháu sẽ không tới. Thôn trưởng, ngày đó phải mời bác làm chủ hôn cho hai chúng yêm."

Thôn trưởng cười híp cả mắt: " Được được được. Bây giờ các cháu định đi lên trấn trên sao?"

"Không phải." Chung Kiến Quốc nói, "Tối muộn ngày hôm trước cháu mới xuống xe, cái gì đều chưa có mua, hôm nay cháu liền mang Chiêu Đệ đi vào trong huyện mua mấy bộ quần áo."

Thôn trưởng nhịn không được mà tặc lưỡi: "Các cháu kết hôn quá gấp."

"Không có biện pháp khác, quân bộ bên trên chỉ cho nghỉ phép bảy ngày." Chung Kiến Quốc cười khổ nói.

Thôn trưởng cũng liền thuận miệng nói, ông cũng biết sĩ quan có thể bỏ ra bảy ngày nghỉ phép đã rất không dễ dàng: "Mau đi đi."

" Vậy nhóm yêm đi đây." Tống Chiêu Đệ cười nói, " Ngày mai, gia đình nhà yêm gϊếŧ heo làm thức ăn, bác thôn trưởng nhớ đến ạ."

Thôn trưởng khoát khoát tay: "Hiểu rồi."

Hơn chín giờ, Tống Chiêu Đệ và Chung Kiến Quốc đi đến trong huyện, khi xe dừng lại, Tống Chiêu Đệ liền nhịn không được mà xoa cái mông: "Quá đau."

Chung Kiến Quốc tìm chỗ để xe xong, quay đầu liền thấy cô đang đứng tại chỗ giậm chân, nhịn không nổi cười nói: "Lúc trở về sẽ đệm hai bộ quần áo. Cũng là tôi quên mất đường bên này không tốt."

" Đường đi của đảo Ông Châu có tốt không?" Tống Chiêu Đệ không lời nào đáp lại đành tìm chủ đề để nói chuyện.

Chung Kiến Quốc: "Bên kia là đường đá, so với bên này thì bằng phẳng hơn. Chúng ta đi vào." Chỉ trước mặt là nhà bách hóa lớn.

"Xe không cần khóa sao?" Tống Chiêu Đệ theo bản năng hỏi.

Chung Kiến Quốc: "Không có chuyện gì, không ai dám trộm xe đạp. Mẹ của em bảo tôi mua cho em mấy bộ quần áo, Trước tiên tôi cứ mua bốn bộ được hay không?"