Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Mẹ Kế, Nuôi Dạy Con Cái

Chương 16: Chiêu Đệ Giả Ngu 2

" Vậy anh không phải là sĩ quan?" Ánh mắt Tống Chiêu Đệ chợt lóe, lại còn có chuyện như vậy.

Nếu Tống Chiêu Đệ gả cho anh ta, cũng không thể lừa gạt cô về chuyện tiền lương được. Chung Kiến Quốc nói thật: "Tôi là đoàn trưởng, tính luôn tiền trợ cấp mỗi tháng của quân lính trợ cấp có hơn một trăm ba mươi đồng tiền. Quân đội còn có trợ cấp khác biệt nữa, tỷ như lương thực, có thời điểm còn có thịt cá và vải, có nhiều cái gì thì trợ cấp cái đó, những thứ này đều không tính vào tiền lương."

" Tốt như vậy sao?" Tống Chiêu Đệ coi là thật mà kinh ngạc, " Dì họ không lừa gạt yêm."

Chung Kiến Quốc rất chắc chắn anh trai sẽ không nói chuyện của mình với mẹ kế Triệu Ngân, Triệu Ngân không biết bây giờ anh đã là đoàn trưởng, nói chuyện như vậy với Tống gia hiển nhiên là cố ý phóng đại với Tống gia. Nhưng mà Chung Kiến Quốc cũng không hiểu rõ, mẹ Tống là em họ của Triệu Ngân, Tống Chiêu Đệ là cháu gái của bà ta, tại sao bà ta lại muốn gạt thân thích nhà mình?

"Mẹ kế chỉ nói như vậy với em thôi sao?" Chung Kiến Quốc tiếp tục hỏi.

Tống Chiêu Đệ gật đầu, nửa thật nửa giả nói: " Dì nói điều kiện của anh vô cùng tốt, yêm gả cho anh sẽ không phải chịu khổ. Yêm trước kia còn không tin, hiện tại thì tin rồi."

Chung Kiến Quốc mạc danh thở nhẹ một hơi: "Nói như vậy là em nguyện ý, nguyện ý cùng tôi kết hôn sao?"

"Nguyện ý." Chung Kiến Quốc này đang tìm mẹ cho con trai, cũng không phải là tìm vợ cho bản thân, tất nhiên Tống Chiêu Đệ phải khiến Chung Kiến Quốc buông bỏ cảnh giác đối với cô. Cô cố ý biểu hiện sự quê mùa chân chất của bản thân, Chung Kiến Quốc cũng không lộ ra một tia thiếu kiên nhẫn, Tống Chiêu Đệ nhất thời xác định, người này rất được. Thời đại này không thể chấp nhận được việc con gái không đi lấy chồng, cô lại gặp phải một người đàn ông có khí chất, tiền đồ vô lượng như vậy, tất nhiên Tống Chiêu Đệ nguyện ý rồi.

Nghe lời nói của Tống Chiêu Đệ, Dương thị lại không thể ngồi im một chỗ, lớn tiếng kêu: "Chiêu Đệ, hôn nhân đại sự do cha mẹ làm chủ, cha mẹ cháu còn chưa có đồng ý đâu!"

" Thím Thẩm, mẹ yêm nói, gả chồng gả chồng, mặc quần áo ăn cơm." Tống Chiêu Đệ nói, "Chung đồng chí có tiền lương cao, sẽ không để cho yêm bị đông lạnh hay phải chịu cảnh đói bụng. Cha mẹ Yêm sẽ không phản đối."

Chung Kiến Quốc liếc nhìn Tống Chiêu Đệ, rất là buồn bực, cô gái này có phải thiếu tâm nhãn hay không? Kết hôn là chuyện đại sự cả đời của con gái, làm sao lại bị cô nói giống như là đi cung tiêu xã mua hộp diêm đơn giản như vậy.

"Tống đồng chí, tôi cảm thấy chuyện của tôi và em còn là phải mời chú dì trở lại thương lượng một chút." Chung Kiến Quốc nói, " Em còn có điều gì muốn hỏi không, có thể trực tiếp hỏi tôi."

Tống Chiêu Đệ muốn hỏi rất nhiều, ví dụ như tính cách của ba đứa con anh như thế nào. Tuổi tác vợ anh còn rất trẻ, tại sao đột nhiên lại chết. Ví dụ như anh có tiền lương cao như vậy, đãi ngộ tốt, lớn lên cũng không kém, còn là một đoàn trưởng, điều kiện rất tốt có thể lấy vợ mới, vì sao phải về nhà tìm, còn là tìm cháu gái của mẹ kế mà anh ghét nhất.

" Anh có đánh vợ không?" Tống Chiêu Đệ suy tư chốc lát rồi hỏi.

Dương thị theo phản xạ có điều kiện mà vịn tường.

Tay Chung Kiến Quốc run một cái, suýt nữa đem ca sứ mới tinh làm rơi xuống đất, không dám tin hỏi: "Đánh vợ?"

"Đúng đó." Tống Chiêu Đệ chỉ nhìn bộ dán khϊếp sợ của Chung Kiến Quốc, là có thể xác định Chung Kiến Quốc chưa bao giờ động tay động chân với vợ của mình, "Yêm nghe nói khí lực của quân nhân rất lớn, động một chút là có thể trút giận lên đầu vợ mình. Chung đồng chí, ngày trước anh có làm cái đó với vợ đầu —— "

Chung Kiến Quốc liền vội vàng nói: "Không có chuyện đó. Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, điều này thì em có thể yên tâm."

Hai vai Tống Chiêu Đệ sụp xuống, xem ra là thật sự buông lỏng. Chung Kiến Quốc mới vừa ổn định lại tâm tình, liền nghe được, " Vậy anh có giao tiền lương cho vợ giữ không?"

"Cái gì?" Chung Kiến Quốc không nghe rõ.

Tống Chiêu Đệ: " Sau này yêm gả cho anh, anh không đem tiền lương cho yêm, yêm ăn gì? Bên kia lại không có đất của yêm, yêm cũng không có cách nào cấy gặt thóc lúa."

Dương thị thấy vậy, chống quải trượng nhanh chóng bước vào bên trong gian nhà chính, giải thích: "Chung đồng chí, Chiêu Đệ nhà yêm không phải người tham tiền lương của cậu. Nhưng mà chuyện tiền lương thì cậu cũng phải nói rõ ràng với chúng yêm, nếu cậu không nói rõ ràng, yêm không cho phép Chiêu Đệ cùng cậu đi Thân Thành kia đâu."

" Chờ một chút, Thân Thành?" Chung Kiến Quốc nhíu mày, "Đi Thân Thành?" Sau khi hỏi ra miệng liền đột nhiên nghĩ đến, " Mẹ kế nói với em tôi ở Thân Thành?"

Tống Chiêu Đệ nghi hoặc: "Chẳng lẽ lại phải không ?" Triệu Ngân này, còn có một câu nói thật nào không vậy.

"Hai năm trước, tôi đã được điều đến đảo Ông Châu." Chung Kiến Quốc nói, " Hạm đội chủ lực Đông Hải đều được chuyển đến đảo Ông Châu, nghe ý của phía trên, sau này đều ở đảo Ông Châu, sẽ không trở về Thân Thành nữa."

Dương thị chưa từng nghe nói qua về đảo Ông Châu, liền nhìn về phía Tống Chiêu Đệ: "Đó là nơi nào vậy?"

Tống Chiêu Đệ thật muốn giả bộ không biết: "Yêm nghe sinh viên trong thôn nói qua, ở Dũng Thành, bên kia Giang Nam?"