Không Cần Trốn

Chương 59: Sự thật

Một tháng sau, bụng Bạch Ti Ti đã phồng lên một độ cung rõ ràng, lúc cô về nhà vẫn luôn không nói với mẹ những việc đã xảy ra.

Cô không nói, mẹ cô cũng không hỏi, chỉ là cảm giác cô một ngày so với một ngày càng thêm trầm mặc, không còn vui vẻ hoạt bát giống như trước đây.

Lần trước thiếu chút nữa xảy thai, sau khi cô ra viện vẫn luôn ở nhà tu dưỡng, Tần Thâm cho cô một số tiền, nói là phía nuôi dưỡng đứa nhỏ trong tương lai, hơn nữa còn đem căn phòng ở lúc trước lừa nhà cô bán đi trả trở về.

Phòng ở được chuyển tới trên danh nghĩa của cô, hơn nữa còn có thêm một vài căn hộ khác, cô không có dị nghị gì, cô có đồng ý hay không cũng ngăn cản không được việc mà hắn muốn làm, còn không bằng an tâm nhận lấy.

Có Tần Thâm bồi thường, những tháng ngày sau đó của nhà cô tốt hơn rất nhiều, nhưng cô dùng một chút tiền trong đó, thay đổi nơi buôn bán, một lần nữa mở ra một cửa hàng nhỏ, cả nhà cùng nhau làm việc, sinh hoạt qua ngày cũng coi như ổn thỏa.

Tần Thâm xác thật giống như bọn họ ước định, không có tới quấy rầy cô, cùng hắn dây dưa lâu như vậy, cô xác thật không còn sức lực muốn cùng bất kì một người đàn ông nào khác xây dựng mái ấm.

Cô cũng nghĩ kỹ rồi, sau khi sinh đứa nhỏ ra, đem việc học hoàn thành, sau đó tìm một công việc thật ổn định, tự mình nuôi đứa bé lớn lên.

Chờ đến khi hơn ba tháng, đứa nhỏ cũng không có vấn đề gì quá lớn, cô liền bắt đầu mỗi ngày đi ra ngoài đi một chút, tản bộ, vừa lúc trường học cho nghỉ đông, Sở Mộng cũng tới bồi cô.

Bạch Ti Ti biến mất lâu như vậy, Sở Mộng đều vội muốn chết, đặc biệt là khi nhìn thấy Bạch Ti Ti mang thai, sợ tới mức một câu đều nói không nên lời.

“Đứa nhỏ là của Tần Thâm.” Bạch Ti Ti không chút giấu giếm, rốt cuộc thì đây cũng là sự thật.

Sở Mộng không biết giữa bọn họ đã xảy ra những gì, nhưng nhất định là không thoải mái, nhưng có thể đi đến bước đường còn không liên hệ, hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a.

Nhưng cô cũng không dám hỏi, cô cũng coi như một đầu sỏ gây tội, nếu không phải cô lắm miệng, cũng sẽ không dẫn đến nhiều chuyện xảy ra như vậy.

Bạch Ti Ti không có trách cô, Ti Ti nói cho dù cô không nói, chuyện sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, trên thế giới này, trừ phi không làm, một khi làm, cuối cùng cũng bị người khác phát hiện ra.

Vào đông, thời tiết lạnh hơn nhiều, vừa vặn mấy ngày hôm trước tuyết rơi, hôm nay mới trong xanh lại, Bạch Ti Ti nghẹn vài ngày rốt cuộc cũng chờ đến cơ hội cùng Sở Mộng đi ra ngoài đi dạo phố.

Sở Mộng mỗi lần cùng cô ra cửa đều run sợ trong lòng, cô là thai phụ, thai phụ chính là quốc bảo, đường này tuyết nhiều như vậy, vạn nhất té ngã thì phải làm sao bây giờ.

Sở Mộng vạn lần cự tuyệt, nhưng là Bạch Ti Ti cố ý hướng cô khoe ra cô đôi ủng đi tuyết mà cô mới mua, vẫn luôn cầu xin cô, cô không có biện pháp liền đáp ứng rồi.

Giống như Bạch Ti Ti nghĩ, trên đường có rất nhiều người, cũng rộn ràng nhốn nháo, thời tiết không tồi, cũng không có quá mức lạnh lẽo như vậy, rất náo nhiệt.

Để cho Sở Mộng không nghĩ tới chính là, Bạch Ti Ti không bị trơn trượt té ngã, vậy mà lại không có tránh thoát mấy đứa nhỏ nghịch ngợm, các cô không chú ý một cái, một đứa nhỏ không có cha mẹ trông giữ thiếu chút nữa đυ.ng vào Bạch Ti Ti.

Không đợi Bạch Ti Ti phản ứng lại, một người đàn ông cao lớn đã che ở trước mặt cô xách đứa nhỏ lên ném sang một bên, sau đó liền rời đi rồi.

Cái này khiến Sở Mộng cùng Bạch Ti Ti đều kinh ngạc, thời buổi này, Lôi Phong nhiều như vậy sao?

Cô kinh hồn chưa định, chưa kịp nói lời cảm ơn, Lôi Phong liền biến mất ở biển người, cô lấy lại tinh thần, ở trong lòng yên lặng cảm tạ một chút.

Chờ đến khi chuyện như vậy xảy ra ba lần năm lần, Bạch Ti Ti liền biết này không phải là do tố chất nhân dân đề cao, cũng không phải cô vận khí tốt, là bởi vì cô chung quanh vẫn luôn có người bảo hộ cô.

Bọn họ ngụy trang rất tốt, thoạt nhìn chỉ như dân chúng phổ phổ thông thông, nhưng là vừa đến thời điểm mấu chốt bọn họ liền sẽ lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đem cô bảo hộ thật tốt.

Kỳ thật cũng không có nguy hiểm như vậy, nhưng là chỉ cần có một chút manh mối, bọn họ so với bất kì ai khác đều khẩn trương hơn, làm cho cô cũng không dám ra cửa.

Cô biết, có thể làm được loại trình độ này, chỉ có Tần Thâm.

Sau khi cô sau khi trở về đã suy nghĩ rất nhiều, về Tần Thâm, nếu vứt bỏ việc hắn là con trai kẻ thù gϊếŧ cha, cô có khả năng sẽ cho hắn cơ hội.

Cô lúc ấy có lẽ đã yêu hắn đi, nếu không phải vì đứa nhỏ này, cô cũng sẽ không xúc động như vậy.

Nhưng vô luận hắn làm cái gì, đều không thể thay đổi được sự thật kẻ thù gϊếŧ cha này.

Cho dù là do ba hắn ép chết cha cô.

Nhưng trong lòng cô không qua được cửa ải này.

Buổi tối, cô tâm phiền ý loạn, cảm giác ở trong phòng buồn đến không được, cô muốn mở cửa sổ ra, lại trong lúc vô tình phát hiện xe Tần Thâm dừng lại ở dưới lầu.

Là chiếc xe hắn thường xuyên sử dụng lúc bọn họ còn yêu đương, bình thường hắn rất ít khi dùng, lẳng lặng đứng ở bên cạnh xe.

Cô nói cho mình, cô cùng người này đã không còn quan hệ, không thể tiếp tục nhìn, nhưng đôi mắt lại không tự chủ được mà nhìn sang.

Cô cứ như vậy nhìn hắn, cô càng nhìn càng bực bội, lập tức đem bức màn kéo lên.

Ngay lúc cô không biết cô rốt cuộc có suy nghĩ gì, mẹ cô gõ cửa phòng, “Ti Ti, ngủ rồi sao?”

Đã trễ thế này, mẹ cô tìm cô làm cái gì? Cô khoác áo khoác mở cửa, để mẹ tiến vào.

Cô đỡ bụng chậm rãi nằm ở trên giường, mẹ cô ngồi ở mép giường, “Mẹ biết, đây là đứa nhỏ của Tần Thâm đi.”

Bạch Ti Ti vẫn luôn không cùng mẹ nói, sợ bà biết sẽ tức giận ép cô phải bỏ đứa nhỏ, lúc ấy cô lăn lộn lâu như vậy mà đứa nhỏ vẫn kiên cường không sao cả, cô thật sự không đành lòng bỏ nó một lần nữa, “Ân, mẹ, Tần Thâm đã đáp ứng sẽ không tới quấy rầy chúng ta, mẹ yên tâm. . .”

“Con có thấy không, một tháng này mỗi đêm Tần Thâm đều sẽ xuất hiện ở dưới lầu nhà chúng ta.” Mẹ cô chỉ thở dài, không có phẫn nộ như cô đoán.

“Cái gì? Con không biết. . .” Cô là hôm nay mới biết được.

“Không có việc gì, kỳ thật, mẹ có chuyện lừa con.” Mẹ Bạch Ti Ti nhìn bụng cô đã nhô lên rõ ràng, muốn nói lại thôi.

Cô kỳ quái, mẹ còn có thể có chuyện lừa cô?

Mẹ cô từ trong túi lấy ra một trang giấy cũ kỹ, cô tiếp nhận lấy, “Này. . .”

“Ti Ti, những chuyện mẹ nói lúc ấy, kỳ thật là mẹ ích kỷ, mẹ lừa con.”

“Lúc trước là ba con có lòng tham thiết kế muốn thâu trọn công ty do hai người mở ra, bởi vậy Tần gia mới rời khỏi nước di dân, sau này Tần gia lại đoạt công ty trở về, cũng không có gì đáng trách.”

Nghe mẹ nói ra những chuyệ này, cô hoàn toàn kinh ngạc, đây là có chuyện gì?

Tiếp theo lại nghe mẹ nói tiếp, “Năm đó ba con đã bị bệnh nan y, cũng chỉ còn có thể sống được hơn một tháng mà thôi, việc ông ấy nhảy lầu đã ngăn chặn miệng của rất nhiều người, cũng coi như là bảo hộ cho chúng ta, căn bản không phải là do Tần gia ép bức.” Rốt cuộc cũng nói ra sự thật giấu giếm nhiều năm như vậy, bà có vẻ nhẹ nhàng rất nhiều.

“Mẹ. . . vì sao hiện tại mẹ mới nói cho con biết!” Cô hoàn toàn không thể tiếp thu, hóa ra che ở trước mặt cô, vẫn luôn là một bức mành hư ảo sao?

Mẹ cô cũng đã ở trong lúc cô không hề hay biết mà chậm rãi già đi, ở dưới ánh đèn, tóc bạc nơi thái dương càng thêm rõ ràng, cô đối mặt với mẹ mình như vậy, một câu chất vấn cũng nói không nên lời.

“Mẹ sai rồi, mẹ không nên đem oán hận của mình áp đặt ở trên người của con, nếu như con cùng Tần Thâm thật sự yêu nhau, mẹ cũng sẽ không phản đối nữa, tha thứ cho mẹ có được không.” Sau khi bà nhìn thấy Bạch Ti Ti mang thai trở về, vẫn luôn tự trách, ân ân oán oán giữa hai nhà bọn họ cùng hai đứa bé này có quan hệ gì đâu.

Bọn họ là vô tội a!

Bạch Ti Ti hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ, trong lòng loạn đến không được, cô cười cô quá vô tri, quá ngu ngốc.

Tần Thâm nhất định sớm đã biết, nhưng hắn cái gì cũng đều không có giải thích, hắn vẫn luôn cảm thấy ân oán đời trước căn bản không thể ngăn cản bọn họ ở bên nhau, hắn đối với cô chờ mong như vậy.

Nhưng còn cô, mỗi lần gặp chuyện chưa bao giờ cùng hắn nói, chỉ một mặt bài xích hắn.

Cô không thể không thừa nhận, cô thật sự muốn cùng hắn ở bên nhau, chỉ là cô bị chính mình huyễn hóa trói buộc.

Hiện tại có một người nói cho cô, cô biết những cái đó đều là sai, đều là không tồn tại, vậy cô làm sao bây giờ?

Cô sờ sờ ngực, nơi đó đau đến không được, “Con đã biết, mẹ, mẹ đi ra ngoài trước đi. . .”