Xuân Sắc Đương Triều

Chương 1

Hoa đào ở nở rộ ở một bên lâm viên, phiếm hồng lục sắc tươi đẹp . Trong vườn cây cối nhuộm màu , trừ bỏ màu phấn hồng của hoa đào, còn có ánh sáng ánh lên của loài hoa phong lan , phấn hoa của hoa lê trắng, cỏ xanh khắp nơi nơi. Ở đây ,đã là xuân hoa rực rỡ, ý xuân dào dạc.

Vạn vật như sống lại, tiếng nước suối vang lên , không chỉ có nắng phản chiếu, còn có cảm giác nhè nhẹ mát mẻ dưới bóng cây.

Nàng, Mãn Phong Đường, là Tam tiểu thư của Mãn gia, năm nay mười năm tuổi. Nhưng không cần coi thường nàng , bởi vì tâm trí nàng đã vượt xa quá mười năm tuổi, thậm trí nữ tử hai mươi năm tuổi, đều không có thành thục bằng nàng.

Nàng là một yêu nữ mang theo linh hồn ở thế kỷ hai mươi mốt xuyên qua.

Vì sao lại tự xưng mình là yêu nữ ? Ha ha.

" Đại ca ca, ngươi tới đây". Nàng nũng nịu đứng ở dưới tàng cây hoa đào, đứng khoanh tay hướng về phía Mãn Chỉ Kiếm vẫy tay.

Hắn , là thân ca ca của nàng , là ca ca cùng cha khác mẹ, Mãn gia Đại thiếu gia.

" Đường Đường, làm sao vậy ?" Đại ca ca cong lông mày lại , đi tới.

Nàng chỉ biết là hắn sẽ tới. Nghe bọn nha hoàn nói, Đại ca ca thương nhất là nàng, luôn không hạn chế thỏa mãn nhu cầu của nàng.

Đại ca ca này của nàng rất soái a! , mặt trắng như ngọc , lông mày

đen nhếch lên, ánh mắt như sao sáng, ngũ quan đoan chính, miệng đóng mở, môi hồng răng trắng, thân cao tám thước, eo nhỏ ép sau cánh tay, hai vai ôm khép , cây quạt để trước người. Là một mỹ nam tử tiêu chuẩn ! Này là linh hồn nàng bị phát hiện đầu tiên đi đến triều đại này đi! Thế thì , trước mắt , bên người nam nhân tốt này đáng giá nàng phải đi chăm sóc thật tốt!

" Một con sâu nhỏ bay vào mắt muội..."

" để ta nhìn xem". Đại ca ca thật khẩn trương , tiến đến gần nàng, nghiêng người cúi đầu xuống.

Còn thật sự nhẹ nhàng thổi thổi vào mắt nàng.

Môi mỏng của hắn thật gợi cảm a! Không cần nói nàng háo sắc, thượng đế a, mà là hắn thực sự rất mê người . Nếu nam sắc có thể thay cơm, nam nhân như vậy đặt bên miệng không ăn , quả thật là phạm tội lớn lãng phí!

Cho nên ....

"!" Nàng kiễng chân, một bên ôm cổ của hắn , một bên dán lên môi mỏng, hôn lên môi ca ca.

Hắn sửng sốt, ánh mắt mở to vô tội .

Mà nàng , hé mắt cười , tay càng thêm không kiêng nể gì ôm sát hắn , thuận tiện đem cánh tay đặt trên lưng mảnh khảnh của nàng, tinh tế , thật sâu hôn lên !

Nàng , nghiệp chướng a.

Cùng ca ca cùng cha khác mẹ của bản thân , tán tỉnh.

Mà nàng, không biết là thế nào . Bởi vì , nàng là Mãn Phong Đường, tên gọi cũ cũng là tên này . Nàng là từ thế kỷ hai mươi mốt tới phá hư cô gái.