“Noãn Noãn về rồi sao?” Thanh âm của người phụ nữ truyền ra từ nơi ghế sô pha trong phòng khách.
An Noãn tiến lại gần, trông thấy mẹ mặc váy công sở ngồi trên sô pha, bà không chú ý tới tư thế này của mình không được lịch sự lắm, chỉ có An Noãn nhìn thấy bên trong đùi của bà là từng mảng lớn dấu vết xanh tím, vừa nhìn đã biết bị người ta dùng sức để lại.
Trong mắt An Noãn hiện lên chút u ám thoáng qua.
“Vâng, mẹ, hôm nay mẹ cũng về sớm thật.”
“Ừ, trường học có kế hoạch điều mẹ cùng vài giáo viên khác đến thành phố A khảo sát một tuần, ngày mai sẽ lên đường, hôm nay cho phép mẹ về sớm thu dọn hành lý trước.” Bà nói, sau đó lại có chút lo lắng, “Mấy ngày tới mẹ đi, bài tập có gì không hiểu thì hỏi ba con, đã biết chưa?”
“Ngày mai mẹ phải đi công tác rồi sao?” An Noãn đè nén cảm giác vui sướиɠ trong lòng, hỏi.
“Đúng vậy. Con nhỏ này, có nghe mẹ nói không vậy, chú ý học hành cho tốt. Ba con tuy không phải giáo viên, nhưng vẫn có thể dạy con học được. Đã nhớ chưa? Không được vì mẹ đi công tác mà lơ là học tập.” Bà lặp đi lặp lại càu nhàu.
Bà là một giáo viên, từ khi An Noãn còn nhỏ đã quản cô vô cùng nghiêm khắc, mỗi ngày thức dậy lúc mấy giờ, đi học lúc mấy giờ, ăn cơm trong bao lâu, có thể tự do hoạt động là bao lâu…… Bà có vẻ là một người mẹ quan tâm con cái, nhưng thật ra lại là người có du͙© vọиɠ khống chế con gái mình rất lớn.
Từ nhỏ An Noãn đã biết nghe lời, làm gì cũng luôn phải hoàn mỹ theo khuôn mẫu bà đề ra, cô là kiểu con nhà người ta điển hình mà người người nhà nhà yêu quý. Nhưng cũng vì vậy mà cô có rất ít vui vẻ, bởi vì một khi làm điều gì không đúng ý mẹ, mẹ sẽ dùng bạo lực lạnh với cô. Bà không đánh, nhưng sẽ dùng loại ánh mắt chán ghét coi khinh để nhìn cô, đôi khi còn ngầm trào phúng mỉa mai cô.
Kiểu tra tấn tinh thần này để lại cho tuổi thơ của An Noãn một bóng ma vĩnh viễn không thể xoá nhoà, khiến cả cuộc đời cô nhiễm một màu sắc u ám, cho dù thoạt nhìn bề ngoài có biết bao vui vẻ hạnh phúc.
Cho nên cô yêu chồng của mẹ mình, ba của cô. Khoảng thời gian hạnh phúc nhất khi còn bé của cô cũng chính là mỗi lần ba đưa cô đến công viên giải trí vui chơi.
Cô mặc kệ tất cả luân lí đúng sai,đem tình cảm cha con biến thành tình yêu nam nữ.
Mãi đến khi cô học đến cấp ba, mẹ cô mới cảm thấy không thể quá mức nghiêm khắc với cô nữa, lúc này mới dần thả lỏng sự kiểm soát.【Tác giả: Ta cảm thấy sở dĩ An Noãn biếи ŧɦái nhất định là do mẹ của cô ấy ép.】
“Vâng, con nhất định sẽ học tập thật tốt. Thành phố A bên đó nóng lắm, mẹ nhớ mang nhiều quần áo để thay.”
An Noãn mỉm cười ngọt ngào với mẹ mình.
“Biết rồi biết rồi, mau lên phòng học bài đi, cơm tối xong mẹ sẽ gọi xuống.”
“Vâng, vậy con lên phòng đây.”
An Noãn vừa đóng cửa lại, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất, cô nhìn lên gương trang điểm treo tường, sâu trong con ngươi xinh đẹp phản chiếu trên đó là sự lạnh nhạt.
Tùy tiện khóa cửa, ném cặp sách trên ghế.
Cô nhanh chân đi đến mép giường, rút từ dưới gối ra một cái qυầи ɭóŧ màu đen, vùi mặt hít vào một hơi thật sâu.
“A……”
Chóp mũi lại lần nữa tràn ngập mùi hương tanh nồng, cô cảm thấy có cảm giác an toàn, cả người như được ôm vào một vòng tay ấm áp rắn chắc, thật thoả mãn, tựa như hít phải thuốc phiện.
Nằm giạng chân trên giường, cô cởϊ qυầи áo.
Đầu tiên dùng đầu lưỡi liếʍ láp qυầи ɭóŧ, vị tanh mặn quen thuộc pha lẫn một chút vị mồ hôi tràn vào miệng, cô nuốt nước miếng, hương vị gậy thịt tối đó còn nồng đậm hơn, chen vào yết hầu cô, như thể muốn thao nát miệng cô.
Một tay An Noãn xoa ngực mình, nhẹ nhàng bóp rồi vân vê chầm chậm. Một tay khác chậm rãi cầm qυầи ɭóŧ của ba, đưa xuống cọ xát hoa môi của mình.
“Ư a………… A— Baba……”
Cô tưởng tượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong quần ba dính nước da^ʍ kề vào trước tiểu huyệt của mình liền nhịn không được hưng phấn, đầṳ ѵú kiều nộn ở trong tay trở nên cứng rắn, cao ngất lại run rẩy cực kỳ đáng yêu.
Một tay tăng tốc cọ xát, dâʍ ŧᏂủy̠ cuồn cuộn chảy ra từ trong hoa huyệt, phủ lên tấm vải đã có sẵn dấu vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng.
Cô tưởng tượng hình ảnh ba mặc qυầи ɭóŧ màu đen từng chút một cọ xát hoa môi cô, cách một tầng vải dệt mỏng, cô cảm nhận được lửa nóng cực đại của tối hôm đó.
Một bàn tay cũng chẳng thể nắm được hết nó.
Tất cả cấm kỵ, đều chỉ cách một lớp qυầи ɭóŧ này.
“Baba…… Ba…mạnh nữa đi…Ư……”
Người đàn ông nghe lời cô nói, động tác liền trở nên hung mãnh hơn, chỗ cứng rắn bị bó buộc trong vải dệt căng lên như muốn phá tan trở ngại, hung hăng thao huyệt động ướt nóng của cô.
“Baba…… A…… Người thật là lợi hại……”
Vật cứng nóng ở dưới thân thể kiều nộn không ngừng cọ xát, mang đến cho cô vô vàn kɧoáı ©ảʍ.
Chất lỏng giàn giụa khắp nơi, dâʍ ŧᏂủy̠, nước miếng và nước mắt……
Qυầи ɭóŧ đã trở nên ướt đẫm, tay An Noãn phủ lên qυầи ɭóŧ, đè hạt le, dùng sức gãi ngứa u cốc múp míp này. Kɧoáı ©ảʍ từ tận xương tủy xông thẳng tới đại não, An Noãn cuộn chặt ngón chân.
Hồi lâu, cô mới bình ổn lại.
Qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm.
Bên trên là dâʍ ŧᏂủy̠ của cô và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ba.
Giống như là hai người bọn họ cùng làʍ t̠ìиɦ.
Cô kề chóp mũi, để sát vào ngửi ngửi.
Du͙© vọиɠ cấm kỵ thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ.