[Tống Mạn] Thiên Thần Gãy Cánh

Chương 67: Gặp Bianchi

Trên đường về, xe taxi lái qua một góc phố quen thuộc khiến Daisy vô thức nhìn theo. Cô vội vàng bảo tài xế dừng lại. Cũng chẳng biết vì sao nữa, đột nhiên cô lại muốn nhìn một người, người mà cô biết rằng anh vẫn luôn là chỗ dựa của mình

" Sao thế con" Yukiko thấy bé con nhà mình nhìn sững con phố tấp nập kia, tưởng là nhà hai đứa bé gái đáng yêu ( Sakura và Tomoyo) trước kia từng đi cùng cô " Con muốn sang nhà bạn chơi sao, lát nữa chơi xong mẹ đi đón con nhé"

" Không cần ạ, như thế làm phiền mẹ quá"

"Không phiền, người muốn đưa con về dù đông tây nam bắc cũng đều là thuận đường" Yukiko dịu dàng vén tóc mai dính trên mặt lên sau tai cho Daisy. Cô là đứa nhỏ của cô gái mà Yukiko yêu mến nhất, lại là con dâu mà cô muốn con trai mình cưới được, tình cảm của Yukiko dành cho Daisy vốn đã không thể cân đo đong đếm được nữa rồi

" Mẹ đối tốt với con quá. Giá mà..." Giá mà mẹ Hana cũng như thế

Bất quá lời này cô không nói, chỉ cười chua xót

Yukiko hoạt động giới giải trí nhiều năm, lại là vợ của tiểu thuyết gia nổi tiếng, từng mưu mẹo đều nhìn ra, sao không đoán ra được tâm tình cô gái nhỏ, cô vội bào chữa cho bạn thân "Daisy, con đừng nghĩ linh tinh, Hana rất yêu thương con. Con là niềm tự hào của cậu ấy"

" Con cũng hi vọng như lời mẹ nói"

" Daisy, con nhất định phải tin dù cho thế giới này có sụp đổ xuống, Hana vẫn là người sẵn sàng vì con mà gánh cả bầu trời"

Yukiko nói như bịa chuyện lừa con nít, Daisy lắc đầu không muốn nghe nữa, mở cửa xuống xe " Mẹ về trước đi, không cần phải chờ, lát nữa anh trai đến đón con"

" Đi cẩn thận nhé bé yêu" Yukiko thở dài ôm cô một cái, có nhiều chuyện muốn nói, cuối cùng lại chẳng có cơ hội. Năm đó gặp lại Hana, cô ấy nhờ cô sau này hãy thay cô ấy chăm sóc Daisy. Cho nên Yukiko mới nhận Daisy làm con gái nuôi, nếu không cô cũng chẳng thân thiết với con bé như vậy. Shinichi không phải chỉ thân mỗi Daisy, bên thằng nhóc còn có bé Ran. Tại sao cô lại chọn làm mẹ Daisy mà không phải Ran?

Suy cho cùng vẫn là vì Hana thôi...

" Mẹ về cẩn thận"

Daisy nói rồi chạy đi mất, không quay đầu lại

Yukiko nhìn theo bóng lưng nhỏ bé kia, chẳng hiểu sao lại cảm thấy con bé ngày càng rời khỏi quỹ đạo cuộc sống của mình, cô dường như ngửi được mùi li biệt

Có lẽ là mình hơi mệt nên nghĩ nhiều, Yukiko lắc đầu, đem chuyện vứt ra sau. Chỉ cần ở cùng một thành phố, bọn họ sẽ còn cơ hội gặp lại thôi, đâu phải kẻ trời Nam người đất Bắc mà li biệt chẳng gặp

...

Daisy ghé qua trường của Tsuna, cổng đã đóng kín, học sinh đã tan học từ sớm

Đã bảy giờ rồi, ban nãy cô quên mất thời gian, còn tưởng được đón anh tan học về chứ

Daisy buồn bã, tự mình đi bộ về nhà anh, trên đường còn nghĩ xem nên mua gì đến biếu dì Hana

" Đợi một chút cô bé"

Cô xoay người lại. Thân ảnh trước mặt quyến rũ kiêu sa, một thân phục trang nóng bỏng, thu hút ánh mắt nam nhân đi trên đường, Daisy vừa nhìn cũng kinh diễm không kém

Sao lại có người hợp với sư phụ cô thế này

Sư mẫu a....

"Xin chào chị" Daisy cúi đầu chào hỏi, dù không quen nhưng vẫn phải biết phân lớn nhỏ, đây là đạo lý ông ngoại đã dạy cho cô

Không phải, nói chính xác hơn là lễ nghi mà mọi tiểu thư cần phải học được khi còn chưa trưởng thành

" Nhóc là... Daisy?" Cô gái kia dò hỏi thân phận đối phương, thấy cô gái nhỏ gật đầu, còn tò mò hỏi cô là ai thì mỉm cười nói "Ta là Bianchi"

Bianchi lại nói tiếp " Nhóc đến nhà Tsuna sao?"

" Vâng ạ"

" Nhóc là.. học trò của Reborn?" Bianchi liếc nhìn cô. Ngoài da trắng, chân tay mảnh khảnh, ngũ quan cũng không đến nỗi nào thì có gì hơn người đâu?

Cả Varia và Reborn đều phát cuồng vì con nhóc kia, rốt cục là có chỗ nào tốt?

" Phải ạ" Daisy chắc kèo chị gái xinh đẹp này là sư mẫu của mình luôn rồi. Bianchi đỉnh đỉnh đại danh, cao thủ dùng độc mà giang hồ từng đồn đại, người tình thứ tư của sư phụ không ngờ lại là mỹ nhân nóng bỏng như thế này

Bianchi nhíu mày, lặng lẽ ép sự khó chịu vừa nhen nhóm trong lòng xuống

" Ta ở nhà Tsuna, đi thôi, ta đưa nhóc đến"

Daisy hơi nghi hoặc không biết tại sao chị gái kia lại biết cô quen Tsuna, nhưng thấy đối phương không có ý xấu liền mau chóng chạy theo

" Chị là gia sư mới của anh Tsuna sao ạ?" Lần trước đến nhà mới gặp dì Hana, còn chưa thấy các thành viên khác, Daisy cho rằng người này là được sư phụ mời vào để làm gia sư cho anh Tsuna. Dù sao muốn làm đệ thập không phải chuyện đơn giản, chỉ cần học một ngày là xong vốn là chuyện không thể

" Gia sư?" Bianchi bật cười, cô chỉ muốn mau chóng gϊếŧ Đệ Thập để mang Reborn đi, nếu mà hỏi danh phận, đúng hơn nên gọi cô một tiếng sư mẫu

Bianchi rũ mắt nhìn người mà Reborn luôn bảo vệ, thậm chí còn vì cô nhóc mà từ chối có thêm tình nhân, tất nhiên cũng khước từ Bianchi cô đây

" Nhóc muốn ăn bánh ngọt không?"

Hai lỗ tai của Daisy như vểnh lên, cao hứng nhìn Bianchi " Có ạ"

" Đây, cho nhóc" Bianchi không biết lấy từ đâu ra một cái bánh, Daisy dùng mũi ngửi thử, có mùi rất kì lạ. Cô không muốn phụ ý tốt của người ta, cảm ơn rồi nhận lấy, nhưng ôm trong ngực không ăn

" Nhóc không ăn sao?"

" Đem về chia cho sư phụ và anh Tsuna nữa ạ" Có đồ ngon phải chia sẻ chứ, Daisy nhìn Bianchi, lẽ nào trước giờ chưa từng được người khác san sẻ đồ vật sao

Lớn lên xinh đẹp mà không có bạn cũng thật đáng thương, Daisy vừa thương cảm vừa bẻ đôi miếng bánh trong ngực ra "Cho chị"

" Sao?" Bianchi sửng sốt, con nhóc này bị cái gì thế kia

" Cho chị, có đồ ngon phải chia sẻ với bạn bè"

Bianchi lần đầu gặp trường hợp này, từ chối hiểu luôn rồi, vội xua xua tay, nói mình có rồi, không muốn lấy thêm

" Không sao, cái này chị ăn bây giờ, mấy cái còn dư thì để dành từ từ ăn cũng được"

" Nhưng mà cái này là ta cho nhóc mà" Bianchi khó xử. Lời nói cảnh tỉnh Daisy, phải rồi, cô vô ý quá, chị Bianchi cho cô mà cô lại đem chia cho người khác, lỡ đâu Bianchi tưởng cô chê đồ chị ấy nấu thì sao

Vì thế trước sự bất ngờ trên mặt Bianchi, Daisy đem vỏ bánh mở ra, nhét đồ bên trong vào miệng

" Này, chờ..." Bianchi điếng người, cái quái gì vậy. Không hiểu sao lương tâm cô không muốn con bé ăn cái bánh này, chẳng biết là vì cô nhóc là người quan trọng với Reborn hay là vì điều gì

Thế nhưng đã quá chậm rồi, Daisy đã sớm đem bánh nuốt xuống

" Khụ..."