Đầu nhọn của chiếc nĩa hạ xuống, chạm vào mí mắt của An Nhiên thì dừng lại.
Cô điên cuồng chửi bới trong tâm trí. Con mẹ nó, Nguyễn Vũ Như, chị lên cơn điên cái gì? Muốn đóng vai nạn nhân lương thiện trừng trị kẻ ác mà đòi đâm thủng mắt người ta cũng quá hiểm độc rồi!
Không rõ Nguyễn Vũ Như băn khoăn cái gì, đầu nĩa hạ trên mắt An Nhiên một lúc lâu, hơi nhấn xuống khiến da mí mắt lõm vào một chút.
Trong lòng An Nhiên khẩn trương không ngớt, cô cố sức nhúc nhích bàn tay. Chỉ cần cô cử động được, cô sẽ không tha cho chị ta.
Vũ Như thối tha, khi nhỏ thì ức hϊếp cô. Thấy cô bị người làm hại giữa đường thì bỏ mặc cô, còn ra sức lăng nhục. Đến lúc cô bị mẹ đánh đập, chửi rủa, ép phá thai thì cười nhạo cô. Từ hôm qua tới giờ thì liên tục dùng đủ mọi hình thức cấu véo, tát, đâm kim vào bắp chân cô.
Hay lắm! Giờ chị ta tính móc mắt cô.
Loại phụ nữ độc ác như vậy không phải là chị gái, mà là kẻ thù!
Nguyễn Vũ Như nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy hành động của mình để lại hậu quả lộ liêu quá nên có chút chần chừ rồi quyết định thu tay về.
Nhưng nỗi oán hận của cô ta không cách nào tiêu tán bớt được, vẫn cần trút ra.
Cô ta vứt cái nĩa trở lại khay ăn, ánh mắt quét một lượt, chợt phát hiện nhúm mù tạt trên đĩa cá hồi. Cũng được, dùng cái này rất tốt! Vũ Như dùng mấy ngón tay bốc mù tạt lên, sau đó cạy miệng An Nhiên ra, nhét trực tiếp vào sâu trong khoang miệng cô.
Mù tạt vừa được nạo ra từ củ tươi bốc lên mùi hăng khủng khϊếp. Toàn bộ lượng mù tạt được Vũ Như sử dụng lớn bằng hai đầu ngón tay, đủ để khiến khoang mũi An Nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ.
Hơi nóng xông ra từ lỗ mũi, ngược lên trán làm cô ho sặc sụa. Sức nóng của mù tạt đánh thức cảm giác ở vùng trán, đồng thời, cơn ho kéo dài làm cơ bụng của An Nhiên co thắt liên tục.
Nước mắt chảy giàn giụa nhưng Vũ Như vẫn nhất quyết nắm lấy quai hàm cô, không cho phun nhổ Toàn thân An Nhiên giật giật mấy cái, như bị người ta kích điện rồi thình lình mở trừng mắt.
Vũ Như bị giật mình, suýt buông tay nhưng An Nhiên đã nhanh hơn. Cô nảm lấy bàn tay đang giữ quai hàm của mình, giảng xuống.
“Đã tỉnh?”, Vũ Như bị một phen hết hồn, quên cả việc xưng hô. Cô ta vội lấy tay đẩy mặt An Nhiên ra, không cho cô trừng trừng nhìn mình nữa. Bàn tay với những móng được chăm chút tỉ mỉ quơ quào loạn xạ. Lúc này, ngoài hành lang im lìm không tiếng động, không một ai biết được trong phòng đang xảy ra một vụ ấu đả lớn.
Vũ Như tát An Nhiên một cái, khiến cô gục xuống nệm. Cô ta nhanh chóng chiếm lợi thế, liền túm lấy mái tóc dài của An Nhiên, kéo ngược lên, định tát thêm một cái nữa. Nhưng An Nhiên đã nhanh hơn.
Cô canh đúng lúc Vũ Như đưa tay lại gần liền tóm chặt lấy cổ tay, cắn thật mạnh. Biết rõ bản thân bị ốm nặng, sức lực tay chân chắng có bao nhiêu, cô đành sử dụng “võ mồm”.
Hai hàm răng An Nhiên nghiến chặt, bất chấp Vũ Như đánh vào đầu cô bao nhiêu cái đi nữa.
Nếu cô có chết, chị ta cũng đừng mong lành lặn.
“Đau quá! Nhả ra! Mày có nhả ra không?”
Bao nhiêu ô ngôn uế ngữ đều được Vũ Như phun hết ra trong cơn đau, nước mắt cũng không kiềm chế được mà tuôn ra. Hai người đang giäng kéo thì “Rầm!” một tiếng, cửa phòng bị đá bay.
Cả hai không biết Tống Thành đang tiến lại gần, hẳn nhíu mày nhìn hai cô gái đang trong bộ dạng xộc xệch, thậm chí An Nhiên còn đầu bù tóc rối kinh người Hồng Ngọc bay vào sau, vội kêu lên the thé: “Tay cô chủ… Trời ơi, mau nhả tay cô chủ ra!
Chảy máu rồi!”
Vũ Như thấy có cứu viện, vội ngẩng khuôn mặt ướt nhẹp vì nước mắt lên, vội vàng cầu cứu Tống Thành thấy cảnh phụ nữ ẩu đả thật khó coi, hắn trầm mặt, nặng nề nói: “Tách ra.”
Không ai có ý định nhúc nhích. Vũ Như thút thít khóc: “Anh Thành, em đau quá… Tay bị cắn chảy máu mất rồi” Cô ta muốn giơ tay lên nhưng An Nhiên vẫn nhất định cắn chặt không buông.
Tống Thành bị An Nhiên phớt lờ thì vô cùng khó chịu. Hẳn không nói hai lời, liền thẳng tay bóp cổ cô, bắt cô phải nhả cho bằng được. Một bên, Hồng Ngọc cũng phối hợp kéo cánh tay của Vũ Như ra.
Được lắm! Ba người bọn họ đều xúm vào xử lí cô, cô lại càng không thể cho bọn họ đắc ý.
Trước đây, khi còn ở nước ngoài, An Nhiên cũng từng gặp một vụ học sinh đánh nhau hội đồng ngoài công viên. Ban đầu cô rất sợ hãi khi thấy đứa trẻ kia bị đánh đến máu me đầy mặt, nằm bẹp như một con gián chết. Hoàng Kiên nói với cô, những lúc bị người khác đánh, quan trọng nhất phải giữ được bình tĩnh. Nếu chạy không thoát thì cứ tóm lấy tên căm đầu, ra sức tấn công hắn cho bằng được. Bọn chúng thấy nạn nhân liều mạng như vậy cũng sẽ chùn bước.
Vì thế, An Nhiên bất chấp cổ họng đau đớn khi bị Tống Thành bóp nghẹt, cô ra sức siết chặt quai hàm, ánh mắt quật cường giương lên không chịu khuất phục.
Mùi máu tanh ngập đầy khoang miệng cô, trào ra. Nhìn cô lúc này không khác nào một quỷ nữ ăn thịt người, hai mắt vẫn vện tơ máu, tóc tài dài thượt, xõa tung, miệng còn ngậm chặt tay người.
Vũ Như đau đớn gào thét, cảm nhận rõ da thịt mình bị hàm răng sắc nhọn cản đứt. Càng giảng mạnh, da thịt càng đứt nhanh.
Đám người hầu trong nhà nghe thấy tiếng kêu cứu ầm ĩ, liền chạy vội tới. Bọn họ không dám tự ý bước vào, cứ thế chen chúc lố nhố ngoài cửa nghe ngóng động tĩnh. Từ vị trí đó cũng nhìn được ít nhiều cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra bên giường ngủ.
“Tránh đường, cho qua nhờ cái nào!”, Ân Lãm lúc này ôm theo cặp tài liệu, vội chen lấn giữa đám người, xông lên.
A, lại nữa??? Tống tổng lại bóp cổ vợ mình rồi!
Làm phu nhân của tập đoàn NC cũng không phải việc dễ dàng nha Tống Thành liếc thấy Ân Lãm sấp sấp ngửa ngửa chạy tới, bàn tay vẫn giữ chắc trên cần cổ trắng ngần của An Nhiên, không nương tình Ân Lãm vội hòa giải: “Anh Thành, có gì từ từ nói được không? An Nhiên sắp tắt thở rồi kìa.”
Tống Thành: “…”
“Cô An Nhiên”, Ân Lãm quay sang mục tiêu dễ thuyết phục hơn, “Cô mau nghe lời anh Thành đi Đừng cố chấp nữa, anh ấy bẻ cổ cô thật đấy. Chết trong tình trạng cổ bị gãy sẽ thành ma ngoẹo đầu, không xinh đẹp đâu”
Đám người ngoài cửa: “..” Làm trợ lí của tổng giám đốc NC cũng cần có tài thuyết phục hơn người nha!
An Nhiên đang ngắc ngoải, nghe thế liền gom hết lực tàn, nghiến thêm một cái cực mạnh, cho đến khi hai hàm răng đã chạm được vào nhau.
Vũ Như rú lên một tiếng kinh hoàng rồi ngã vật ra sau. Hồng Ngọc liền đỡ lấy cô chủ, nhanh chóng lấy khăn sạch đã chuẩn bị sẵn quấn chặt lấy vết thương trên tay Vũ Như.
Tống Thành chứng kiến cảnh An Nhiên liều chết căn đứt tay chị gái như thế, cũng không tránh khỏi kinh ngạc, bàn tay hắn hơi nới lỏng cần cố của cô, làm lộ ra vết ngón tay đỏ rực trên da thịt.
An Nhiên lừ mắt nhìn hắn, khinh bỉ phun miếng thịt con con vừa cắn đứt được lên mặt hắn. Tống Thành nghiêng người tránh được, miếng thịt cùng máu và nước bọt văng ra, làm bẩn một bên gò má hắn.
Cô nhãi liều mạng! Ánh mắt hắn tối lại, nhìn chăm chăm An Nhiên.
Miếng thịt rơi xuống đất, lăn một vòng đến bên Vũ Như làm cô ta hét lên một tiếng rồi ngất xiu. Hồng Ngọc vội gọi hai người hầu bên ngoài nhanh đưa cô chủ về phòng.
Vừa lúc này, Hoàng Phương đi mua sắm đã trở về. Nghe tin con gái, con rể hụt cùng đứa chết băm kia ẩu đả một trận lớn, bà vội chạy tới. Vừa tới nơi, chỉ thấy Tống Thành đang đứng cạnh giường, sắc mặt quý dị, má còn dính đầy máu Hắn một tay bóp cổ An Nhiên trong khi cô vẫn ngồi lù lù một đống, mồm miệng đầy máu me dọa bà suýt chút nữa đứng tim. Trên mặt đất còn có một ngụm máu tươi cùng vật gì nho nhỏ, đỏ lòm Đế tô điểm cho khung cảnh khủng khϊếp đó, tiếng kêu gào đau đớn của Vũ Như vang vọng từ đầu kia hành lang bay lại, làm tất cả rùng mình.
Hoàng Phương không tiến vào nữa mà quay về phòng xem xét tình hình con gái. Nhìn Tống Thành bộ dạng tăm tối đang giương cung bạt kiếm với An Nhiên, chắc chắn hai người bọn họ sẽ tự gϊếŧ hại lẫn nhau. Phần thảm bại thuộc về ai thì nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, bà lại cực kì mong chờ thời điểm đó.
“Muốn cản người?”, Tống Thành nhếch khóe môi. Đúng là không biết trời cao đất dày, còn phun bẩn mặt hắn. “Để xem tôi trừng phạt cái miệng thích tầm bậy, phun bậy này như thế nào.”
Bàn tay hắn lại siết chặt hơn một chút.
An Nhiên khinh thường hắn. Loại đàn ông con trai chỉ biết đi bắt nạt phụ nữ. Có giỏi thì đấu công bằng xem ai sợ ai. Ỷ mình sức lực khỏe hơn, hở chút là dùng chiêu bóp cổ. Cô khinh!
Đám người hầu lúc này đã bị Hoàng Phương quát tháo, một nửa vội vàng chạy vào phòng Vũ Như để chực chờ mệnh lệnh, một nửa tản đi ai về việc nấy, không còn người chứng kiến, xì xào bình phẩm.
Thấy tình hình bất lợi cho An Nhiên, Ân Lãm vội lên tiếng khuyên can lần nữa: “Anh Thành, cô ấy sắp tắc thở rồi. Anh buông ra trước, sau đó trừng phạt tiếp được không?”
An Nhiên vẫn một mực giương ánh mắt quật cường nhìn Tống Thành. Hôm nay hẳn muốn bóp chết cô, cô cũng không khuất phục. Ở đây không có hồ cá sấu, cửa sổ lắp chấn song cực chắc, xem hắn lấy chỗ nào quảng cô đi.
Thái độ không chịu khuất phục của An Nhiên thành công chọc giận Tống Thành. Hẳn chưa từng bị người phụ nữ nhìn bằng ánh mất khó chịu như vậy. Trong lòng hắn, ngọn lửa giận dữ cứ âm ỉ lan rộng ra, khiến hẳn muốn dùng cách thức tàn bạo nhất để bẻ gẫy ý chí cứng cỏi của cô.