Edit : Puneeo
________
Chương 1: Rất Nhiều Dấu Hôn
Mưa đêm đột ngột quất ràn rạt vào mái nhà chờ xe bus.
Nguyễn An Nhiên vội lấy cặp sách che đầu, kiên nhắn chờ đợi chuyến xe cuối cùng trên đường phố vắng lặng Bỗng, một chiếc Hummer từ xa đi lại, đến gần nhà chờ xe bus nơi cô đang đứng thì bất thình lình bẻ lái, quặt thắng vào lề đường An Nhiên tránh vội, hết hồn nhận ra nơi mình đứng cách đuôi chiếc Hummer hầm hố đúng nửa mét. Chiếc xe kia tông thẳng vào gốc cây cổ thụ bên đường vắng vẻ, nằm im lìm.
Cô kinh hãi chạy lên xem xét. Đang chạy mà bẻ lái nguy hiểm, không phải tài xế vừa đột ngột lên cơn đau tim hay bị đột quy đấy chứ? Hoặc là trong xe có tranh chấp gì?
Chưa kịp nghĩ xong, cửa xe rầm một tiếng mở ra, bóng người cao lớn bên trong bước xuống. Bộ vest đen đắt tiền lập tức ướt sũng nước mưa.
Người kia có vẻ thật sự bị bệnh, áo quần xộc xệch, mái tóc đen rũ xuống che lấp một nửa khuôn mặt đẹp trai đến đáng kinh ngạc.
An Nhiên nhanh chóng chạy đến hỏi han: “Vừa rồi thật nguy hiểm! Anh có sao…?”
Nghe tiếng phụ nữ, Tống Thành cố giương mí mắt đang sụp xuống của mình lên nhìn nhưng chỉ thấy những hình ảnh nhòe nhoẹt bởi nước mưa.
Ngay giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy nóng.
Nóng như thiêu như đốt.
Từng miligram thuốc đang chạy rần rật trong huyết quản của hẳn, làm cơ thể săn chắc cơ bắp của Tống Thành run lên, tỏa nhiệt khác thường.
Nhận thấy cơ thể mềm mại của phụ nữ đang tiến lại thì phía dưới của hản nóng lên, cứng đến phát đau, thôi thúc hắn áp chặt nơi mát mẻ nào đó để xả nhiệt.
Con mẹ nó! Tên khốn kia lại dám hạ thuốc kí©ɧ ɖụ© với hắn!
An Nhiên thấy Tống Thành đột ngột xông đến thì vội giơ tay ra đỡ, sợ hắn bị choáng váng sau cú tông xe. Cô lay gọi: “Đừng ngất! Tôi đưa anh đi bệnh viện”
Khuôn mặt đẹp đế của Tống Thành áp vào hõm cổ An Nhiên, thở ra một hơi nóng rấy như sốt cao.
Đúng lúc đó, một chiếc lao đến, bật đèn sáng choang. Một tay An Nhiên đỡ thân thể nặng nề của Tống Thành, một tay vẫy loạn xạ ra tín hiệu gọi xe kia dừng lại. Chiếc xe màu đỏ rực đi chậm lại, đến gần hai người. An Nhiên đột nhiên thấy cảm giác quen thuộc, chưa kịp gọi thì đột nhiên tài xế kia rồ ga vọt đi mất. Trước khi đi qua, bánh xe còn hắt nguyên một vũng nước mưa tạt thẳng từ đầu tới chân cô ướt sũng.
Xui xéo! Quá xui xẻo!
Cô mất kiên nhắn, quay sang nói với Tống Thành – lúc này đã cởϊ áσ khoác vứt trên đường, hai tay hắn ôm cô chặt cứng: “Chịu khó một chút, tôi đưa anh đi bệnh viện.”
“Hừm..”
Một âm thanh trầm thấp từ cổ họng hẳn bay. Không để cô nghĩ nhiều, cánh môi nóng rực của hắn đã phủ lên môi cô, ngấu nghiến. Hương hoa mộc thanh ngọt khiến hắn thoải mái không ít, da thịt vốn ngứa ngáy cũng được xoa dịu phần nào.
Nguyễn An Nhiên kinh hãi tột độ, cố đẩy đối phương ra nhưng sức cô so với hắn không khác gì con mèo hen. Tổng Thành sung sướиɠ dùng lưỡi tách hai cánh môi thơm ngọt ra, sục sạo vào bên trong, sâu hơn.
Nước bợt của cô phù hợp với cơn khát của hắn. Hắn chỉ có một thôi thúc mãnh liệt là phải làm gì đó đế vượt qua kiếp nạn này. Tống Thành vừa hôn, vừa liếʍ láp khoang miệng ẩm ướt, hai bàn tay tham lam hư hỏng không ngần ngại giật tung hàng khuy của chiếc áo sơ mi.
Chớp mắt, cơ thể thon thả của thiếu nữ mười bảy tuổi bị phơi bày dưới cơn mưa.
“Không!!!” Cô gào lên, hoảng hốt tìm cách thoát thân. “Mau buông… đồ khốn này!… Bỏ chân Tôi ra…
Tống Thành bị thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ dẫn dắt, đẩy cô ngã xuống thảm cỏ trên vỉa hè, hung bạo cầm cổ chân trắng nõn của cô giơ lên, một tay xé rách dây qυầи ɭóŧ bên trong. An Nhiên gào khóc âm], nhưng giữa đường vắng vẻ, khuya khoắt, lại mưa 1o như trút nước, không một ai giúp được cô.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên thân thể thiếu nữ mềm nõn khiến hai mắt Tống Thành tối sắm lại. Mùi hương ngọt ngào chui vào khoang mũi hắn khiến cho cơn khát càng thêm cháy cổ nếu hắn không có cô ngay lúc này. Bàn tay to lớn của Tống Thành cầm lấy tay An Nhiên, khiến cô không cách nào che chắn nơi riêng tư đang bị người ta đòi hỏi nữa. Chút lương tri cuối cùng khiến Tống Thành thốt ra một tiếng khàn đυ.c: “Xin lỗi”, rồi hắn cúi xuống hôn lên nơi ngọt ngào nhất của người con gái. Chỉ một lát nữa thôi, nơi này sẽ bị hẳn xé toang, ít nhất, hẳn có thể tận dụng chút tỉnh táo ít ỏi sót lại mà chuẩn bị trước cho cô.
Môi mỏng của hẳn áp lên da thịt An Nhiên, mái tóc dày dụi vào bụng dưới, cọ xát hai bên bắp đùi đang cố kẹp chặt khiến cơn ngứa của cô bùng lên, râm ran chạy lan xuống từng đầu ngón chân co quắp. Đầu lưỡi to lớn luồn lách linh hoạt len lỏi vào giữa những cánh hoa ướt đắm chọc vào tận sâu bên trong, vơ vét mật nước cuốn vào miệng. Mùi hoa mộc càng nồng đậm trong khoang mũi, trong miệng hẳn.
Con mẹ nó, ngọt! Hãn say chết rồi! Môi hẳn mυ'ŧ chặt từng lớp cánh hoa, đầu lưỡi miêu tả tỉ mi mỗi nếp gấp nhỏ, mềm như thạch.
Nước mưa đã sâm sấp mặt cỏ, dính nhớp cả tấm lưng trần trụi của An Nhiên. Những lá cỏ non như hùa chung với khao khát tìиɧ ɖu͙© của Tống “Thành, ra sức mơn trớn làn da cô. Sau một hồi bị gã đàn ông xa lạ điên cuồng hồn liếʍ, phía dưới của An Nhiên bắt đầu rậm rịch rỉ nước. Hương vị của cô hòa cùng nước mưa tạo thành chất lỏng mềm mại, óng ánh phun ra, tưới ướt môi lưỡi Tống Thành, nhỏ xuống cả cắm hẳn.
“Em thật ngọt ngào..”, hắn hài lòng khen ngợi.
Quả thực, hắn thích hương vị cô, thích một cách bản năng như thể tất cả từng tế bào trên người hắn đều cần cô bao bọc.
Tống Thành nâng cô dậy, đặt cô ngồi lên người hắn và bắt đầu xâm nhập, bất chấp móng tay cô cào rách da thịt hắn. Cơn đau nho nhỏ khiến tính chiếm hữu trong hẳn như con thú bị đứt cương, hắn không biết trời đất gì nữa, chỉ một mạch cắm thẳng vào nơi sâu nhất, hưởng thụ cảm giác thống khoái đang thỏa mãn cơ thể. Thứ thô dài, nóng rực như thép nung của hắn thô bạo tiến vào bên trong ấm áp, mềm mại của cô. Vì là lần đầu nên lối vào chặt khít, An Nhiên đau đến mức muốn ngất đi nhưng nước mưa lạnh lẽo làm cô tỉnh lại, từng giây từng phút cảm nhận cách hắn chiếm lấy cô. Ngực cô bị hẳn ngậm chặt, đầu lưỡi càn rỡ xoay vòng, cùng với eo lưng dẻo dai liên tục thúc mạnh khiến toàn thân cô dập đềnh như cưỡi trên con sóng dữ.
“Không… đừng… cầu xin anh..”
Những tiếng rên tắc nghẹn, gãy đôi hòa lẫn với tiếng thở gấp gáp. Tống Thành đoạt lấy An Nhiên hết lần này đến lần khác, không một chút khoan nhượng. Hắn ở trên cô, dưới cô, bên trong cô, khiến cô thét lên bằng đủ mọi cách. Bên trong ấm áp của cô hút chặt hắn không buông, dù hẳn đã bản vào hai lần, lấp đầy mọi chỗ trống nhưng dường như vẫn chưa đủ.
Lượng thuốc kí©ɧ ɖụ© đã tan đi không ít nhưng Tống Thành vẫn không muốn ngừng.
Chưa bao giờ hẳn cuồng nhiệt đến thế. Hết lần này đến lần khác, hắn lại càng cứng hơn, lớn hơn, kiên trì không mệt mỏi.
“Một lần nữa, ngoan nào”, hẳn hổn hển dỗ dành, “Một lần nữa thôi”
An Nhiên không còn sức để phản kháng nữa, cam chịu để mặc hản gặm cản khắp nơi.
Cuộc xâm lược của Tống Thành sẽ kéo dài cả đêm nếu như chiếc xe bus không xuất hiện đúng lúc.
Ánh đèn xe từ xa cùng màu đỏ – vàng chói lọi như đánh thức An Nhiên đang sắp ngất đi vì đau đớn. Cô đồn hết sức lực, nghiến chặt quai hàm cản bắp tay Tống Thành đến bật máu rồi chạy một mạch về phía chiếc xe Tài xế thấy cô bé vừa lên xe váy áo xộc xệch, một bên giày còn bị rơi mất, cũng không nói năng gì. Chiếc xe bus chạy thẳng một mạch, bỏ lại Tống Thành đang thắn thờ ngồi bên cạnh chiếc Hummer đã vỡ nát một bên đèn.
An Nhiên ngồi khóc rấm rứt nửa tiếng thì xe bus về đến nhà. Thật may người lớn trong nhà đã đi ngủ hết, cô vội lết tấm thân đau đớn về phòng thì gặp ngay Vũ Như cũng vừa mở cửa phòng đi ta.
“Chị..”, An Nhiên hốt hoảng dùng cặp che dấu cơ thể rách nát của mình.
Vũ Như liếc mắt một cái lập tức hiếu ngay vấn đề. Váy bị xé rách, áo sơmi đứt cúc, cần cổ trắng nốn đầy vết hôn đỏ ửng, khắp nơi trên dưới cơ thế Nguyễn An Nhiên đều tỏa ra hương vị tìиɧ ɖu͙©.
Nguyễn Vũ Như cười: “Em đi học thêm thế nào mà cổ đầy dấu hôn vậy?”
An Nhiên sợ hãi lắc đầu: “Không c‹ rồi cô vội chui vào phòng mình nhưng Vũ Như đã vào theo.
Cô ta thích thú nhìn em gái kế của mình run rẩy. Từ nhỏ, Vũ Như đã thích châm chọc An Nhiên. Ngay từ giây phút cha dượng nhặt được đứa con gái này trong rừng, cô ta đã thấy ngứa mắt. Bàn tay thô lỗ giật tung một bên cổ áo sơ-mi An Nhiên, làm lộ ra vô số vết đỏ trên khắp ngực, cổ và xương quai xanh. Cô ta nheo mắt: “Hẳn là làm cũng dữ dội đi”
An Nhiên cảm thấy nhục nhã vô cùng, uất ức hỏi: “Chị, chiếc xe kia đúng là chị lái. Vì sao lúc đó lại bỏ mặc em?”
Nguyễn Vũ Như “A” lên một tiếng. Người đó quả thực đúng là em gái cô thật! Khi đó trời mưa, cô không muốn xuống xe nên đã phóng đi luôn.
Dù sao chiếc Hummer kia bị tai nạn, đèn xe nát bét, cô mà dừng lại có khi lại rước thêm phiền phức. Mà khéo sao An Nhiên lại có mặt ở đó, còn đang ôm lấy một người đàn ông, tư thế mười phần mập mờ.
“Em à, chị Vũ Như của em đâu có độc ác như vậy, nếu lúc đó chị nhận ra em thì chắc chắn sẽ dừng xe”, Vũ Như cười thâm hiểm, “Chắc hẳn em sang đường tùy tiện, làm người ta bị tai nạn giao.
thông đúng không? Cái xe đó cũng là loại đắt tiền, đèn xe vỡ toang như vậy, em có tiết kiệm tiền tiêu vặt cả năm cũng không đền nổi đâu”
Nói xong, cô ta lại lướt mắt một lượt từ đầu đến chân An Nhiên, mỉa mai: “Tiền thì đền không nối, nhưng vàng thì lại khác. Ngàn vàng chứ đâu có ít”
Những lời châm chọc của Vũ Như làm An Nhiên tái mặt. Chẳng phải đang ám chỉ cô làm người ta bị tai nạn, không có tiền nên phải mang thân thể ra đền bù cho tài xế sao?
Một người chị lại bỏ rơi đứa em gái mới mười bảy tuổi của mình. Ở giữa đường. Trong đêm tối.
Với gã đàn ông xa lạ. Nghĩ thế nào cũng quá tàn nhãn!
An Nhiên tức giận đến ứa nước mắt, nhưng không để cô kịp nói gì, Vũ Như đã chặn họng trước: “Chị thấy em mang thân thể cho người ta chơi đùa như vậy thì rất đau lòng đó. Lại còn lấy trộm giày của chịt Loại phiên bản giới hạn này người ta không bán nữa, làm mất một chiếc rồi thì đền tiền cho chị đi”
Giày này rõ ràng Vũ Như tự tay ném vào thùng rác, nói đĩ rất đau chân, dáng vẻ thô kệch khác hẳn hình ảnh quảng cáo, cô thấy tiếc nên mới nhặt lại để đi mà. Nhưng An Nhiên chưa kịp nói gì thì Vũ Như đã xách chiếc giày kia đi thẳng về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên:Dtruyen.com