Hôm Nay Bệ Hạ Có Ghen Không?

Chương 33: “Không sao cả đúng không?”

“Vi huynh hỏi đệ, đệ có biết tình là gì không?”

Những lời này vang lên lặp đi lặp lại trong đầu Hi Trì. Y từng đọc qua vô số thơ tình giai phú, nhưng trước nay lại không nghĩ nó sẽ xuất hiện trong đời mình.

Khi ấy Cố Lương nói câu duy nhất hắn có thể cảnh báo y là “Bất thức lư sơn chân diện mục, chích duyến thân tại thử sơn trung“. Hi Trì đứng ngoài cuộc có thể nhìn thấu rất nhiều việc, nhưng thời điểm thật sự bị vây bên trong thì bản thân lại mê muội không rõ.

Hi Trì đích xác không biết tình là gì, điều y theo đuổi chưa từng là một đoạn cảm tình, tình đối với y là tùy duyên, gặp hay không gặp đều được cả. Bây giờ nhớ lại chuyện hoang đường đêm qua, ngực Hi Trì lại dâng lên một nỗi buồn khó tả.

Sáng hôm sau tỉnh dậy bên người đã không còn ai, màn trướng màu xanh điểm vàng rủ xuống, bên trong giường hơi tối, mái tóc đen của Hi Trì xõa trên vai, y xoa giữa mày, tay ngọc đẩy màn trướng nhìn ra bên ngoài.

Hai gã thái giám đã chờ rất lâu, vội vàng tiến lên nói: “Hi công tử, ngài tỉnh rồi? Để nô tài hầu hạ ngài mặc quần áo.”

“Mang quần áo lại đây, ta tự mặc được rồi.”

Quần áo được dâng lên, như cũ vẫn là áo của Chung Diệp, mùi huân hương trên đó chưa tán hết. Hi Trì mặc y phục, bọn thái giám tiếp tục bưng bồn vàng muối xanh khăn mặt chờ hầu hạ y rửa mặt.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong xuôi Hi Trì mới hỏi: “Hoàng Thượng đâu?”

“Sáng sớm nay Hoàng Thượng có việc, bây giờ không ở Kim Hoa Điện.” Thái giám cẩn thận giải thích, “Hi công tử, điểm tâm đã chuẩn bị xong, mời ngài dùng bữa.”

Hi Trì nói: “Không cần, ta có việc phải xuất cung, thay ta chuyển cáo Hoàng Thượng một tiếng, có rảnh ta sẽ lại tìm hắn.”

Hai tiểu thái vội quỳ xuống: “Chuyện này…… Xin ngài chờ Hoàng thượng về hãy nói, Hi công tử, ngài cứ dùng điểm tâm đi ạ, đã chuẩn bị xong hết rồi.”

Hi Trì nhìn hai người kia có vẻ như đang sợ mình, có lẽ thực ra là sợ Chung Diệp hỏi tội.

Nếu bọn họ ngăn cản y rời đi, nói vậy hẳn phải có ẩn tình gì đó, Hi Trì không đến mức so đo với hai tiểu thái giám, đành gật đầu: “Thôi được.”

Mấy tiểu thái giám nhẹ thở phào, tình cờ nâng mắt nhìn thấy dung mạo Hi Trì, mặt bọn họ đều nóng lên, không dám nhìn kỹ thêm mấy lần.

Dung nhan phong hoa tuyệt đại, khuôn mặt và cánh tay như được băng tuyết khắc thành, đôi mắt hồ ly cong cong câu hồn đoạt phách, dáng người mảnh mai ưu nhã như trúc, tuyệt sắc như vậy khó trách Hoàng thượng mê luyến không rời.

Lúc trước Trịnh Như đưa Ngọc Tuyết luyến đồng của Thịnh Nguyệt tiến cung, bọn họ đã cảm thấy Ngọc Tuyết chính là nam nhân xinh đẹp nhất trên đời, nào biết đâu nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, Ngọc Tuyết còn không bì kịp một hai phần mười Hi Trì.

Bên chỗ Hi Trì gió êm sóng lặng, Tuyên Chính Điện lại nổi lên phong ba.

Đêm qua Sâm Vương cho rằng thế tử Chung Phác chỉ xung đột vặt vãnh với con cháu nhà khác, tâm tình ông ta lúc đó không tốt, ỷ vào thân phận hoàng thúc của mình nên không đến xem tình hình.

Chung Phác là người hoàng thất, mặc kệ người gây hấn là ai, chỉ cần biết gã là đường đệ của Hoàng thượng nhất định cũng phải cho gã vài phần mặt mũi. Nửa đêm Sâm Vương mới biết lần này Chung Phác đắc tội Hi Trì, cùng lúc biết được thân phận y.

Thế tử nhà Thành Vương, cháu ruột Phụ Quốc Công, nghĩa tử Vũ Vương.

Hi gia, Diêu gia, Thiết gia, có nhà nào trong ba nhà đó lại không phải là gia tộc hiển hách số một số hai ở Huyên triều?

Quan hệ giữa Hi gia và Diêu gia đã cắt đứt từ lâu, Sâm Vương vốn muốn mượn sức Diêu gia và Thiết gia, không ngờ giữa bọn họ vẫn còn Hi Trì ràng buộc, ngày hôm qua Vũ Vương và Diêu Thanh đều ở hiện trường, tên nghịch tử Chung Phác không lo làm chính sự thì thôi, đằng này chỉ một lần đã lập tức đắc tội cả ba nhà.

Sâm Vương quả thực muốn tự tay bóp chết đứa con này.

Cuối cùng nghe nói Hoàng thượng không hiểu tại sao cũng có mặt, sai ám vệ dưới trướng áp giải Chung Phác và đám hồ bằng cẩu hữu vào đại lao Hình Bộ, không có thánh chỉ tuyệt đối không cho ai gặp.

Hôm nay không có buổi tảo triều, trời chưa sáng Sâm Vương đã phải bôn ba một chuyến, gọi thêm mấy nhà quan viên có con cái cùng bị bắt tiến cung giải quyết.

Chung Diệp tuy là Hoàng đế trẻ tuổi, nhưng mấy năm nay đã cho đám người Sâm Vương ăn không ít mệt, bọn họ trăm triệu lần không dám xem hắn là đứa nhãi ranh.

Con cháu nhà mình gây chuyện, Sâm Vương buộc phải đứng ra tự xử lý, không thể để tên Đế vương tàn nhẫn như Chung Diệp nhúng tay lo liệu. Ông ta và Trần Quang đã một bó tuổi, râu tóc đều hoa râm, là trưởng bối của Chung Diệp, mấy vị quan khác cũng không trẻ hơn là bao, sáng sớm mặt trời vừa mọc đã phải quỳ ngoài Tuyên Chính Điện một canh giờ, quỳ đến đầu gối sắp nát.

Chờ đến khi Trịnh Như xuất hiện, Sâm Vương đã khó lòng quỳ thẳng, mở miệng hỏi: “Trịnh công công, bây giờ Hoàng Thượng có rảnh không?”

Trịnh Như cười nói: “Sâm Vương điện hạ, ngài là hoàng thúc, sao lại quỳ cùng các vị đại nhân thế này? Mau mau đứng lên, ngài làm vậy không phải Hoàng thượng sẽ thương tâm sao.”

Sâm Vương nói: “Hoàng Thượng không chịu gặp thần, thần tuyệt đối không đứng dậy.”

Trịnh Như duỗi tay nhường đường: “Ngài vào đi thôi, Hoàng Thượng đang chờ bên trong.”

Bởi vì phải quỳ suốt một canh giờ, Sâm Vương đứng lên còn lảo đảo mấy cái suýt ngã, cố ý ghé sát vào Trịnh Như: “Trịnh công công, khuyển tử nhà ta ổn không?”

Trịnh Như cảm thấy buồn cười, rơi vào tay Hoàng đế, lại còn đắc tội người Hoàng thượng đang theo đuổi, Sâm Vương thế tử có thể ổn chỗ nào, không bị lột da đã là may lắm rồi.

“Nô tài không biết.” Trịnh Như nói, “Chuyện này nô tài không quản được. Hai năm trước Hoàng thượng từng vì chuyện tương tự mà phê bình ngài và chư vị đại thần, vừa khéo người năm đó bọn họ đắc tội cũng là Hi công tử. Các ngài không nghe lời Hoàng thượng, không thể dạy dỗ con cái cho tốt, phạm cùng một lỗi hai lần lại rơi vào tay Hoàng thượng, ngài cảm thấy bây giờ tâm tình Hoàng thượng thế nào?”

Sắc mặt Sâm Vương càng khó nhìn hơn.

Trịnh Như nhỏ giọng: “Tâm trạng Hoàng thượng không tốt, chư vị đại nhân nên cẩn trọng.”

Sâm Vương nói: “Khuyển tử bất hiếu, bổn vương vô cùng đau đớn, nếu lát nữa Hoàng thượng mất hứng hy vọng công công hỗ trợ giải vây.”

Trịnh Như cười một tiếng: “Nô tài chỉ là phận tôi tớ, cởi chuông cần người buộc chuông, nếu Sâm Vương điện hạ muốn giải quyết chuyện này, phải đi cầu một người khác mới có tác dụng.”

Đôi mắt vẩn đυ.c của Sâm Vương nâng lên: Một người khác? Hi gia hay Thiết gia? Chẳng lẽ là Vũ Vương?

Trịnh Như nói: “Nhất định phải là Hi công tử, những người khác đều không được.”

Mọi người cùng đi vào, vừa đứng lên không lâu, nhìn thấy Chung Diệp lại phải lập tức quỳ xuống, lúc này lại tiếp tục quỳ nửa canh giờ nghe Hoàng đế mỉa mai nói mát.

Không ai dám lên tiếng, Sâm Vương bị thái độ của Chung Diệp dọa sợ chết khϊếp, cuối cùng vẫn là Trần Quang to gan mở miệng: “Lúc trước thần không nghe Hoàng thượng dạy bảo, không quản thúc con cái trong nhà. Hoàng thượng trăm công ngàn việc, không nên vì chuyện này mà tức giận, hy vọng Người có thể thả tội tử ra, chờ về nhà thần nhất định nghiêm khắc trông giữ dạy bảo.”

Chung Diệp thoải mái ngồi trên chủ vị, bàn long trên hoàng bào giương nanh múa vuốt uy phong khí phách, cười lạnh một tiếng: “Ồ? Trần khanh, trẫm là quân phụ của trăm vạn con dân Huyên triều, ngươi già rồi hồ đồ không phạt được con dại, trẫm thân là quân phụ phải thay ngươi quản giáo một phen. Chuyện này không cần nghị luận nữa, lui hết ra đi.”

Sâm Vương vừa về đến nhà, người bên Hình Bộ đã truyền tin đến nói là ám vệ của Hoàng đế dùng tư hình, toàn bộ gân tay của một đám cậu ấm đều bị rút hết.

Hôm nay mới là ngày đầu tiên……

Nằm trong tay Hoàng thượng nhiều thêm mấy ngày, Sâm Vương chỉ sợ con trai mình đến mạng cũng không còn. Chung Diệp là kẻ lục thân không nhận, hoàn toàn không quan tâm Chung Phác thật sự là đường đệ hắn.

Trên tay Sâm Vương dường như cảm nhận được từng trận đau đớn, thế tử của ông ta không thể chết trong tay Chung Diệp, vô luận thế nào cũng phải cứu người ra cho bằng được.

Sâm Vương vội sai người chuẩn bị kiệu, lập tức đi sang phủ Thành Vương.

Bên này Hi Trì đã dùng xong điểm tâm, hai tiểu thái giám không biết dùng lý do gì để giữ y lại nữa, nhưng nói thế nào vẫn không cho y về nhà: “Hi công tử, bây giờ trong Ngự Hoa Viên đang có trăm hoa nở rộ khoe sắc, hay ngài đi một vòng tản bộ đi.”

Hi Trì bật cười: “Bên ngoài rất nóng, ta không muốn đi dạo.”

“Trong Kim Hoa Điện có bồn hoa lan gọi là ‘liên biện lan*’, ngài có muốn đi ngắm một chút không?”

(Liên biện lan – 莲瓣兰: giống hoa lan có cánh vân sọc như cánh sen)“Hiện tại không phải là thời tiết tốt cho hoa nở. Ngươi không cần cố tình gợi ý nữa, ta không đi đâu cả, ngồi yên ở đây nghỉ ngơi là được rồi, lui ra đi.”

Thấy Hi Trì thông tình đạt lý như vậy, lúc này tiểu thái giám mới yên tâm: “Tuân lệnh.”

Bọn họ vừa ra ngoài đã trông thấy mấy bóng người từ bên ngoài trở về, hai thái giám vội quỳ xuống: “Hoàng Thượng.”

Chung Diệp hỏi: “Hi công tử ở bên trong?”

Một trong hai người gật đầu: “Thưa phải, sáng nay Hi công tử dùng chút cháo, vẫn luôn ở bên trong chờ Hoàng Thượng trở về.”

Chung Diệp tiến vào thấy Hi trì đang cầm một quyển sách lên đọc, hắn vòng ra sau rút quyển sách trên tay y ra: “Đang xem cái gì? 《 Hoa Dương Quốc Ký* 》? Hay không?”

(*Hoa Dương Quốc Ký 华阳国志 hay Hoa Dương Quốc Chí là một quyển địa chí của tác giả Thường Cừ viết từ thời Đông Tấn (khoảng 348-354 SCN) ghi chép lại lịch sử, địa lý, các nhân vật nổi danh của khu vực Tây Nam Trung Quốc cổ đại )

Hi Trì ngước mắt: “Nghĩa huynh đã xử lý công vụ xong rồi?”

Chung Diệp lắc đầu: “Không có, chuyện này cần có đệ hiệp trợ. Đệ biết Hi Tu Viễn rời kinh để làm gì không?”

Hi Trì nghe hắn tỉ mỉ thuật lại sự tình ở Hộ Bộ và Tổng đốc Việt Giang cấu kết phản quân một lần, sau đó hỏi: “Nghĩa huynh muốn ta giúp chuyện gì? Nếu làm được nhất định ta sẽ làm.”

“Cùng trẫm bám chặt lấy Trần Quang và Sâm Vương là được.” Chung Diệp nói, “Hai đứa con trai nhà bọn họ ra ngoài xằng bậy hẳn là do ở nhà bị phụ huynh chiều sinh hư. Bây giờ con trai đang ở trong tay trẫm, chắc chắn phải nghĩ trăm phương ngàn kế giải cứu ra, chỉ cần bọn họ đau đầu bên này sẽ không còn tâm trí lo cho phía Việt Giang. Không có thế lực ở Kinh thành cản trở, Hi Tu Viễn sẽ hành sự dễ dàng hơn một ít.”

Hi Trì hỏi: “Nghĩa huynh muốn ta hỗ trợ thế nào?”

Chung Diệp nói: “Lại gần đây, để trẫm nói nhỏ cho đệ.”

Hi Trì tiến sát lại gần một chút, giọng nói nam nhân vang lên trầm thấp thuần hậu, tê tê dại dại bên tai.

Sau khi nói xong, Chung Diệp duỗi tay nắm vành tai Hi Trì: “Trước giờ vi huynh không phát hiện ra vành tai hiền đệ mịn màng như vậy, nhéo đặc biệt thoải mái.”

Hi Trì đè cổ tay hắn lại: “Nghĩa huynh, huynh không thể khinh bạc ta như vậy được.”

“Vì sao lại không thể? Hôm qua vi huynh còn hôn đệ, chẳng lẽ đệ quên hết rồi?”

Hiện tại Hi Trì vẫn chưa xác định rõ ràng quan hệ giữa hai người, y chưa bao giờ yêu, bây giờ mới thoáng cảm nhận được, nhưng lại không thể nói rõ cho Chung Diệp.

Chung Diệp khẽ cười một tiếng, kéo y vào lòng mình: “Trẫm không có ý gì khác, đệ đừng nghĩ nhiều.”

Hi Trì nhắm mắt: “Ta không nghĩ gì nhiều cả.”

“Thế thì tốt, bây giờ ta nếm thử vành tai đệ được không?” Giọng của Chung Diệp cực kỳ mê hoặc nhân tâm, “Chỉ nhấm nháp một chút, nhẹ lắm, không sao cả đúng không?”

Hi Trì không muốn nói nữa.

Chung Diệp ôm y từ đằng sau, nhìn suối tóc đen như mực sau cổ Hi Trì, nhẹ nhàng vén tóc qua một bên, cần cổ trong suốt lộ ra, màu sắc tựa như núi tuyết dưới ánh mặt trời chính ngọ, trắng đến lóa mắt. Vành tai lại hơi hồng hồng khiến người ta có ham muốn được day cắn.

Chung Diệp thì thầm: “Không sao cả đúng không? Vi huynh muốn nhấm nháp một chút, Tiểu Hi, đệ đừng cử động.”

Ngữ khí của Chung Diệp dịu dàng đến tan chảy, nói nhỏ bên tai tựa như người yêu trên giường nỉ non dỗ dành, làm người ta khó lòng cự tuyệt.

Vành tai cảm thấy vừa ướt nóng vừa mềm mại, cũng cảm giác được chút đau đớn do hàm răng cứng nghiền lên.

Ngón tay Hi Trì nắm góc áo Chung Diệp, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.

Một lát sau Chung Diệp buông ra.

Hắn yêu chiếc cổ thon dài tựa thiên nga của Hi Trì, còn có xương quai xanh mảnh mai tinh xảo.

Nhưng trước mắt vẫn chưa phải thời điểm thích hợp

Nếu người này có thể tùy ý để hắn hôn môi ân ái thì tốt quá, thời thời khắc khắc, một đời một kiếp.

————————————————

Xin thứ lỗi nếu mất mood nhưng đkm đột nhiên trong đầu tôi vang lên câu hứa hẹn quen thuộc “Anh để thế thôi chứ không đút vào đâu”, ai cứu tôi với…