Ăn xong nước miếng cô, liếʍ xong xương quai xanh, sau đó anh há to miệng, ngậm chặt nửa cái vυ' không muốn nhả ra. Bàn tay to chơi thân thể của cô, vυ' ở phía trên mềm mại chơi không đã, thâm cốc phía dưới càng sờ mó càng không đủ. Triệu Hoành chơi đã một hồi lâu mới lưu luyến phun ra đầṳ ѵú bị anh ăn đỏ bừng, rồi dùng chân đè Văn Đình nằm ở ghế sau không thể động đậy, anh đứng dậy, trên quần tây có thể thấy nổi lên một vật hình trụ rõ ràng. Triệu Hoành nhìn thân thể trần trụi của Văn Đình, kéo thắt lưng ra, qυყ đầυ đã đâm lên lưng quần rồi. Cởi bỏ quần tây, kéo qυầи ɭóŧ xuống, côn ŧᏂịŧ thô dài màu đen dương oai diễu võ nảy ra.
Văn Đình nghiêng mặt không dám nhìn Triệu Hoành, ánh mắt cô nhìn thấy côn ŧᏂịŧ nảy ra sợ tới mặt mũi trắng bệch. Nhìn côn ŧᏂịŧ xấu xí dữ tợn, phần đầu như trứng chim lớn, thân gậy vừa thô vừa dài, phía trên còn có từng sợi gân xanh nổi lên, càng thêm dữ tợn đáng sợ.
Triệu Hoành thấy cô nhìn côn ŧᏂịŧ của mình càng hưng phấn hơn “ Chờ một lát nữa nó sẽ làm em sướиɠ ngất trời, làm em mỗi ngày nhìn thấy ông đây liền muốn bị làm!" Văn Đình tái mặt trợn mắt cầu xin nói "Cầu anh, buông tha cho tôi đi."
Văn Đình thật sự bị dọa, nó lớn như vậy, sao có thể tiến vào, lớn như vậy cắm vào chắc chắn sẽ làm cô đau chết mất.