Độc Dược Mê Dục

Quyển 2 - Chương 92: Bù đắp

Editor: Bắp

Trong trí tưởng tượng của Y Tuyết, Hạnh Thôn Mĩ Toa Tử luôn nghe theo lời cô ấy có vẻ hơi khác so với hiện tại, nhưng với sự quan sát nhạy bén của cô, cô đã tìm ra lý do. Mĩ Toa Tử thực sự nghĩ rằng cô đang thích Lục Xuyên Thấu? Thật là nực cười.

"... Vậy đó, Thấu bây giờ rất khó chịu với chị, Mĩ Toa Tử, chị có thể thấy rằng em rất thích cậu ấy, em có thể giúp chị không?" Đơn giản rõ ràng, cô tóm tắt tình cảnh hiện giờ của cô với Mĩ Toa Tử "Trong tương lai, Mĩ Toa Tử có thể qua nhà Lục Xuyên chơi với chị. Chị sẽ giúp em, tạo thêm cơ hội để hai em có thể thân thiết với nhau hơn. Em thật xinh đẹp và dễ thương. Chị nghĩ Thấu sẽ thích em sớm, em sẽ đến và giúp chị một lần khi lúc đó đến chứ? "

"Có thực sự ổn không? Em có thể đến nhà Lục Xuyên với chị được không ?" Mĩ Toa Tử hào hứng nắm tay Y Tuyết, Thấu luôn phớt lờ cô ở trường. Cô không thể rình rập vì sĩ diện của mình, nhưng nếu cô có thể đến nhà Lục Xuyên và để Thấu thấy cô khác với ở trường, liệu cậu ấy có thể thích mình không?

“Tất nhiên rồi,” Y Tuyết cười nhẹ “có điều Mĩ Toa Tử, mặc dù em đang yêu nhưng em không thể bỏ qua gia đình của mình, em biết không? Lần trước chị đã nhìn thấy chị gái của Lục Xuyên Thấu trong trường Băng Đế. Hổ Phách đã bị lôi cuốn bởi Hạnh Thôn Tinh Thị. Chị nghĩ nếu Thấu ở với em, cô ta có thể sẽ nói những lời lẽ xấu xa với Hạnh Thôn. Có phải vì lý do này mà Thấu đã từ chối mối quan hệ với em trong suốt thời gian qua?”

Y Tuyết giả vờ thản nhiên nói: "Vì chị gái của mình có thể cũng thích anh trai em, nên dù có thích em, cậu ấy cũng không thể lộ ra ngoài. Ai nha, chị đang nghĩ gì thế này? Đây không phải là phim truyền hình, chị vừa lung tung thôi, em đừng coi trọng nó, Mĩ Toa Tử.”

“Không,” Hạnh Thôn Mĩ Toa Tử nói một cách ngây thơ, như thể cô ấy đang nhớ đến cái gì đó, “Em nghĩ những gì chị nói rất đúng.” Mặc dù Thấu trước đây tỏ ra thờ ơ với cô, nhưng cậu ấy chưa bao giờ nói chuyện khó nghe với cô, kể từ khi chị Lục Xuyên Hổ Phách liên lạc lại với anh trai cô, thái độ của Thấu đối với cô ngày càng ác liệt hơn.

"Không có cách nào, dù sao Thấu với chị gái mình rất thân thiết, trừ khi chị gái cậu ấy sẽ không bao giờ ở với anh trai Mĩ Toa Tử, nếu không Thấu sẽ không đồng ý với em vì chị gái." Thật sự là một cô gái ngốc, cô chỉ nghiêm túc nói vài câu, Y Tuyết cười nham hiểm, để xem bây giờ Lục Xuyên Hổ Phách tiếp cận Hạnh Thôn Tinh Thị như thế nào!

Mĩ Toa Tử âm thầm cắn môi khi nghe những gì Y Tuyết nói. Dù sao quan hệ giữa chị Lục Xuyên và anh trai cô cũng không tốt chút nào, để cho bọn họ hòa giải không bằng phá hỏng hoàn toàn.

Sau giờ tan học trong lớp học không người, Bất Nhị Chu Trợ ướt đẫm mồ hôi đẩy Hổ Phách dựa vào tủ quần áo và hôn một cách mãnh liệt. Cô bám vào tay hắn, vừa sợ bị người khác bắt gặp mà muốn đẩy hắn ra, vừa không nhẫn nại được du͙© vọиɠ mà muốn kéo hắn lại gần.

Môi và lưỡi đan xen vào nhau, hắn thở gấp và thở ra luồng khí nóng đang chảy qua lại giữa hai người, Bất Nhị trông gầy yếu nhưng đôi tay vô cùng mạnh mẽ ôm chặt eo Hổ Phách, nhưng hắn lại cẩn thận để không làm cô bị thương.

"Không muốn… Bất Nhị ... nơi này không được... Ô...sẽ bị người khác nhìn thấy ..." Hổ Phách cố gắng duy trì tia lý trí cuối cùng, mặc dù đây là một lớp học đọc sách, nơi hầu như không có ai sẽ đến, thế nhưng lỡ như có người thấy thì sao?

“Đừng sợ,” Bất Nhị lui chiếc lưỡi trơn tuột khỏi miệng Hổ Phách, sợi chỉ bạc mỏng manh kéo dài giữa môi hai người, rồi quay mặt sang một bên cuốn sợi bạc vào miệng, nhẹ nhàng liếʍ láp khóe môHổ Phách lưu lại đôi môi sưng đỏ, "Tớ sẽ không làm nữa, tớ chỉ muốn hôn cậu."

Áp trán vào trán, mũi cọ xát lên xuống, hơi thở dồn dập, cả hai nhìn chằm chằm vào nhau, Hổ Phách cảm thấy màu xanh biển trong mắt Bất Nhị gần như nhấn chìm cô và cô ôm cổ Bất Nhị, chủ động hôn.

Những ngón tay mảnh mai luồn vào mái tóc nâu của Bất Nhị, cảm nhận mồ hôi ướt đẫm. Hai người hôn nhau say đắm và chăm chú. Hổ Phách không nhận thấy một tia sáng sau lưng cô và kết thúc nụ hôn, Bất Nhị ôm cô vào vòng tay anh, khẽ mở mắt nhìn bóng người sau bức tường, nhếch lên khóe miệng, quay đầu hôn lên trán của Hổ Phách.

"Sao mấy ngày nay cậu luôn không vui? Tớ rất lo lắng cho cậu, đã hứa với tớ, đừng ôm thứ gì trong lòng, tớ luôn nghe lời cậu tất cả." Chậm rãi vuốt ve mái tóc mềm mại của Hổ Phách, đè lên vai anh.

Hổ Phách dựa đầu vào vai Bất Nhị một cách ngoan ngoãn, nhận lấy hơi ấm từ hắn "Tớ luôn cảm thấy mối quan hệ hiện tại của chúng ta đã đủ phiền và tớ không biết phải nói với cậu những điều khác như thế nào. Và nói với người khác về những điều đó tớ luôn cảm thấy xấu hổ. "

"Hóa ra, Hổ Phách, tớ vẫn không đủ xứng đáng để cậu nói ra những thứ giấu trong lòng. Có chút đau lòng. Rõ ràng có thể để tớ ôm cậu một cách thân mật như vậy, nhưng không thể nghe những tâm sự?”Giọng Bất Nhị hơi buồn và trái tim của Hổ Phách như quặn lại.

Hóa ra sách nói đúng, thích một người là một điều vô cùng nguy hiểm, trái tim bạn sẽ không còn thuộc về bạn nữa, bạn sẽ luôn dõi theo những cung bậc cảm xúc thăng trầm của người ấy, vui mừng vì niềm vui của người ấy, buồn bã vì nỗi buồn của người ấy. Chỉ là dây dưa quá nhiều người, cô lại chỉ có một trái tim nhỏ bé, thật sự có thể nắm giữ sao?

"Xin lỗi, tớ chỉ không biết nói như thế nào, không, tớ thậm chí không thể nói những điều này như Khánh Tử và những người bạn rất tốt của họ. Cậu phải thừa nhận rằng trước đây, chúng ta thực sự không quen thuộc lắm. Cậu phải cho tớ thời gian.” Đôi môi của Hổ Phách mở ra và khép lại nhẹ nhàng trên dái tai anh.

“Tớ biết, tớ biết. Có thể vừa mới bắt đầu và bây giờ trở nên như thế này, tớ đã cảm thấy rất vui." Thế nhưng, còn chưa thỏa mãn, nếu như cô có thể chỉ là duy nhất của hắn thì tốt hơn rồi.

Hai người lặng lẽ ở lại một lúc, trước khi đi thay quần áo, Hổ Phách ngồi bên cửa sổ nhìn mặt trời dần lặn về phía tây.

Bùm bùm bùm, Hổ Phách quay đầu lại.

“Tôi có thể nói chuyện với chị không? Tiền bối Lục Xuyên.” Với hai bím tóc, cô gái mạnh mẽ trừng mắt nhìn cô và đằng sau là một cô gái buộc tóc dài thành đuôi ngựa rụt rè kéo chiếc váy của cô bạn phía trước.

"Đừng như vậy, Tiểu Bằng, chúng ta đi thôi."

Hổ Phách nhớ lại trong đầu và phát hiện ra hai cô bé hậu bối này trông rất quen thuộc, Tiểu Phản Điền Bằng Hương và Khi Anh Nãi là những người hâm mộ trung thành của Việt Tiền Long Mã.

"Tất nhiên là được. Em có gì muốn nói với chị? Tiểu Bằng." Đối với cô gái dễ thương, Hổ Phách luôn nở một nụ cười của riêng mình.

"Tiền bối, làm ơn rời khỏi Long Mã, chị không xứng với Long Mã chút nào!"