Editor: Bắp
Khi Tích Bộ Cảnh Ngô nhận được cuộc gọi từ Hướng Nhật, sự cáu kỉnh của hắn ta gần như lên đến đỉnh điểm, nếu như nói Việt Tiền Long Nhã đột nhiên xuất hiện ở Băng Đế nửa điểm không liên quan đến Lục Xuyên Hổ Phách, hắn thề có thể ăn luôn quả bóng tennis.
Cau mày trở lại sân quần vợt, Y Tuyết đứng bên cạnh Việt Tiền Long Nhã nói chuyện đến sôi nổi, không biết cô ta đến cùng đang muốn làm cái gì?
"Tuy rằng như vậy, thế nhưng hôm nay là Băng Đế cùng Lập Hải so tài, Việt Tiền cậu khả năng phải thất vọng rồi." Tuy rằng nhìn rất phong lưu không đứng đắn, nhưng Hướng Nhật rất đáng tin cậy.
"Có sao đâu? Việc này sẽ cải thiện được sức mạnh của câu lạc bộ, đấu cùng với Long Nhã sẽ tăng thêm thực lực cho đội” Y Tuyết ngoẹo cổ nhìn Hướng Nhật, cô sẽ cho câu lạc bộ này hồi ức khó quên.
Nguyên lai chỉ có cô coi mỗi người trong câu lạc bộ này là bạn bè, nhưng không một ai ra đứng nói giúp cho cô. Y Tuyết trong mắt lộ ra sự tàn nhẫn, các ngươi đã vô tình như vậy thì đừng có trách cô.
Y Tuyết một mực oán hận, không quan tâm đến bản thân, ở cùng với những người từng là “bạn bè”, đến cùng có mấy phần thật lòng?
"Vì thế nên chấp nhận lời khiêu chiến của Long Nhã chứ Hướng Nhật? Cùng Đại học Lập Hải thi đấu hoàn toàn có thể đổi thời gian khác, đối thủ lợi hại nhất đang ra khiêu chiến, câu lạc bộ tennis Băng Đế không dám nhận sao?" Y Tuyết đứng bên cạnh Long Nhã, đối với câu lạc bộ tennis mà mình quản lý phát ra kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Ngươi nữ nhân này!" Hoàn Tĩnh hai mắt gần như đỏ hoe, "Xem thường Đại học Lập Hải chúng ta sao? Có bản lĩnh đi đánh bại chúng ta trước!" Trước mặt nhiều người như vậy, sao cô ta dám so sánh Lập Hải chỉ với một người? Đại học Lập Hải không tồn tại sao?
"Tôi không có ý này" Đại học Lập Hải là trường cô ấy sắp chuyển đến, tự nhiên không thể đắc tội, "Cũng không có xem thường câu lạc bộ tennis Lập Hải, chỉ có điều Long Nhã so với các người ở đây thì bất luận người nào đều mạnh, cái này là sự thật"
Việt Tiền Long Nhã không nói gì, cầm vợt dùng khung vợt chọn hai quả bóng, thích thú nhìn Y Tuyết và Hướng Nhật.
Hướng Nhật nhìn ánh mắt Y Tuyết giống như đang nhìn một đứa thiểu năng.
Đối với một cô gái không có dự định kết bạn, Hướng Nhật luôn là một người rất lịch thiệp, và hắn sẵn sàng tạo ấn tượng tốt trong ấn tượng của người khác. Cho nên đối với Y Tuyết, cho dù không thích lắm, nhưng hắn cũng đã từng giúp cô rất nhiều, tất nhiên phần lớn là dựa vào thái độ khuôn mặt.
Hắn cảm thấy rằng mặc dù Y Tuyết không thông minh cho lắm, nhưng cô ta cũng không nên là một người ngu ngốc như vậy. Người biết thưởng thức nhìn thoáng qua đã biết cô tìm Việt Tiền Long Nhã tới, dù thế nào hắn cũng không thích, đem người ngoài khiêu chiến với câu lạc bộ quần vợt của chính trường cô, cô nhất định sẽ không thể ở lại Đại học Băng Đế này.
Cô ta đã sẵn sàng để rời khỏi Băng Đế? Cho nên hành động không sợ hãi. Bởi vì Tích Bộ đã chia tay cô ta, từ yêu nên cô sinh hận sao?
Liễu Sinh giữ Hoàn Tĩnh đang chuẩn bị nhảy xuống sân vận động, và Thực Điền mặt càng đen hơn.
"Có vẻ như trận đấu tập lần này đã kết thúc, cậu không phiền nếu chúng ta đi trước chứ? Hướng Nhật." Liễu Sinh nhắm mắt và nói với Hướng Nhật, "Vì quản lý của cậu đã tìm được đối thủ tốt hơn."
"Xin lỗi, Liễu Sinh có thể chờ đợi Tích Bộ trở về không? Hơn nữa tôi thấy Đội trưởng của các cậu cũng chưa trở lại." Hướng Nhật hoài nghi việc rời đi của 2 người bọn họ rồi từ khi nào bên trong bắt đầu so tài?
"Nếu như vậy vậy chúng ta nên chờ một chút đi." Nói xong mang người lùi tới bên sân bóng, phân rõ không muốn dính líu chuyện trước mắt.
Khi vừa dứt câu, một đạo bóng màu vàng bay tới, góc độ vô cùng nhanh như tránh được người, và bay về phía quả bóng Việt Tiền Long Nhã đang đánh bóng lên.
Việt Tiền Long Nhã cũng đã trải qua nhiều trận đấu, không biết đã gặp bao nhiều lần đòn tấn công bất ngờ như vậy, rồi với một cú đánh trái tay, hàng rào thép gai phía sau gây ra một tiếng động lớn.
Anh ta vẫn còn cầm hai quả bóng trong tay, nhưng rất ít người ở bên cạnh sân có thị lực tốt có thể đã nhìn rõ. Anh ta đánh ngược quả bóng tennis đang bay, xoay cổ tay linh hoạt và đập tiếp hai quả bóng đang chơi một lần nữa.
Theo hướng bóng tennis bay tới, Tích Bộ đứng trên mép sân ném vợt trên tay cho một thành viên bên cạnh, thay vì vội vàng giải quyết các vấn đề trên sân, anh lại đi thẳng đến chỗ một vài người Đại học Lập Hải.
"Xin lỗi Thực Điền, hôm nay là bản đại gia chiêu đãi không tốt, nếu như không vội trở về Kanagawa, lát nữa câu lạc bộ Băng Đế mời khách, cùng nhau ăn cơm đi."
"Quá phận, Tích Bộ!" Quản lý câu lạc bộ của hắn ta bên ngoài tìm người đến khiêu chiến câu lạc bộ chính mình, Tích Bộ này có quản lý thật mất mặt. “Hạnh Thôn đâu? Các ngươi đã đi đâu?
"Bản đại gia coi như ngươi đáp ứng rồi, không ngại chờ thêm chút nữa chứ? Hạnh Thôn sẽ đến đây sớm thôi." Dù sao Lục Xuyên Hổ Phách tuyệt đối sẽ không đi, Hạnh Thôn cũng không lý do không tới. Nói xong cũng không chờ Thực Điền trả lời, đi tới bên người Hướng Nhật.
Hướng Nhật đẩy cái kính mắt thở ra một hơi, chuyện tìm được tình yêu mới và gạt bỏ hạnh phúc trước tình cũ rất rắc rối, cứ để Tích Bộ Cảnh Ngô tự giải quyết.
"Y Tuyết, tôi nói rồi chứ? Cô cũng không thể thay mặt câu lạc bộ tennis đưa ra bất kỳ quyết định nào” Tích Bộ nhìn Y Tuyết, trêи mặt không nhìn ra cảm xúc, "Đã lâu không gặp, Việt Tiền. Sao lại tới đây? Cậu muốn khiêu chiến câu lạc bộ tennis Băng Đế sao?"
“Ừ… Tôi nghĩ đã … Tích Bộ … Không sai chứ? Có chút không nhớ tới lý do tới đây, tôi chỉ là được người nhờ đến, không hiểu sao ra tình huống này? Sao nào? Tôi không ngại đấu với nhiều người.” Long Nhã cười nói, liếc mắt nhìn Y Tuyết. Vợt trong tay anh lật úp, hai quả bóng tennis rơi xuống vợt không nảy nữa.
"Nếu cậu đã nói thế, vậy thì đấu một trận đi." Tích Bộ cởϊ áσ khoác "Y Tuyết, cô đi tìm trọng tài đến đi" cầm lấy cây vợt do Hứa gia đưa tới.
Việt Tiền Long Nhã, Hổ Phách bây giờ cùng hai huynh đệ Việt Tiền không tránh khỏi có quan hệ, chỉ là không biết Việt Tiền Long Nhã này xuất hiện, rốt cuộc là bởi vì ai trong hai người phụ nữ này? Tốt nhất là với tính cách lăng nhăng của tên Long Nhã này coi trọng Y Tuyết, như vậy là có thể thuận lợi đem hắn từ bên người Hổ Phách đá đi rồi.
“Anh không cần tìm trọng tài, dù sao tôi sẽ sớm rời đi Băng Đế, anh không cần đuổi tôi đi” Y Tuyết hơi nghểnh đầu, "Long Nhã là tôi tìm tới, cuộc so tài này để tôi đảm nhiệm trọng tài."
Nói xong cũng cô leo lên ghế của trọng tài, "Nhanh lên một chút bắt đầu đi."
Giọng điệu đương nhiên này khiến Tích Bộ cau mày, Long Nhã cũng không phản ứng nhiều, "Phát bóng?"
"Không cần, người tới là khách, bản đại gia cho cậu phát bóng trước."
Nhìn thấy Tích Bộ ra sân, các học sinh Băng Đế xung quanh hét lên, bầu không khí trên sân phút chốc bùng nổ, Hổ Phách lúc này mới quay trở lại sân đấu.
Phảng phất tâm ý tương thông, Long Nhã quay đầu một chút ngay ở trong đám người tìm được bóng dáng của cô, cười đến càng rực rỡ, cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếʍ liếʍ môi, đầu lưỡi hồng nhuận liếʍ láp đôi môi đỏ tươi. Trong nháy mắt, một ánh mắt khác mang theo hàn ý quét đến trêи người nàng, nàng lập tức khôi phục bộ dáng ta thật biết điều đi xem so tài, đưa tay hướng về Tích Bộ vẫy vẫy.
Y Tuyết nhìn theo ánh mắt Tích Bộ thấy được Hổ Phách trong đống người cổ vũ, hai người tầm mắt đối đầu, Y Tuyết lành lạnh trong ánh mắt đằng đằng sát khí, Hổ Phách lại khẽ cười với cô, vừa vặn phía sau Hạnh Thôn đi tới đứng ở bên cạnh nàng, Y Tuyết tức giận trong lòng càng lớn hơn, thậm chí ngay cả Hạnh Thôn còn thản nhiên cầm điện thoại gọi cho ai đó, xem ra sau khi kết thúc thi đấu cần cùng Mĩ Toa Tử liên lạc một chút.