Editor: Bắp
"Người đâu?" Hổ Phách nhìn tin nhắn từ Tích Bộ gửi đến, hiện tại tình thế đội Băng Đế tennis không mấy lạc quan, lại còn nhớ gửi tin nhắn cho cô.
"Phía sau anh" Tiếp theo âm thanh truyền tin nhắn thành công, Tích Bộ quay đầu lại, nhìn về phía Hổ Phách đang ngồi ở đằng xa, còn cầm điện thoại hướng hắn lắc lắc tay.
"Lại đây." Đại thiếu gia không nhiều lời, trực tiếp ra lệnh.
"Quá nguy hiểm, em ngồi đây nhìn là được rồi." Dù sao thì hắn cũng không thể bước ra ngoài và kéo cô qua đó.
Câu lạc bộ của hắn đang thua một bàn trên sân tennis, và Tích Bộ quay lại để theo dõi trận đấu, còn Hổ Phách thì ngồi đó chờ một người quan trọng sắp xuất hiện.
Hạnh Thôn, người đang chú ý đến Tích Bộ, dĩ nhiên nhận thấy Tích Bộ đột ngột quay đầu, nhìn về hướng đằng xa và hơi nheo mắt lại.
“Thực Điền, thay tôi đi.” Hạnh Thôn ra hiệu cho Thực Điền, đứng dậy khỏi ghế nhường vị trí cho Thực Điền và rời đi với chiếc áo khoác mà anh trân trọng nhất.
"Hừ!" Chú ý tới Hạnh Thôn rời đi, Tích Bộ cảm xúc không rõ hừ một tiếng, quay đầu vừa nhìn, Lục Xuyên Hổ Phách quả nhiên không ngồi ở chỗ cũ, "Hướng Nhật, giao cho ngươi."
Chú ý nhận thấy Hạnh Thôn hướng cô nhìn bên này và bước ra khỏi sân tennis, Lục Xuyên cũng đứng dậy và rời khỏi vị trí của mình. Vẫn còn quá sớm và một số người còn chưa đến, nếu trên sân xảy ra chuyện lúc này mọi chuyện sẽ rắc rối tới đâu.
Vì lẽ đó Hạnh Thôn ở khuôn viên Băng Đế tìm thấy Lục Xuyên, Hổ Phách không một chút nào bất ngờ, nhìn thấy cô ngồi trên chiếc ghế bên cạnh dải cây xanh cao, như thể đặc biệt chờ đợi anh.
"Đến xem anh thi đấu sao?" Hạnh Thôn dịu dàng cười, "Thân thể không sao rồi chứ?" Có chút ám muội nhìn Hổ Phách.
Hai đầu tai của Hổ Phách đỏ lên khi anh nói đến. Vài ngày trước, bị Hạnh Thôn chơi đùa xuống không được giường, nếu không phải do thân thể đặc biệt, sao có khả năng không có chuyện gì?
“Mới không phải vì anh” Hổ phách nghiêng đầu đi “Có ổn không nếu Đội trưởng ra ngoài mà không xem đội mình thi đấu?”
“Đó chỉ là trận đấu tập” Hạnh Thôn nhướng mày với cánh tay của mình "Em đến với ai? Bình thường nên còn đang lên lớp chứ?”
"Đương nhiên là đến vì bổn đại gia." Tích Bộ tay cắm ở trong túi quần đi tới, mang theo khí thế hiên ngang của hắn nhìn Hổ Phách: “Em chạy đến chỗ này làm cái gì? Anh đưa em đến là để xem so tài.”
"Anh tha cho em đi, xem các anh chơi bóng em cảm thấy kiến thức khoa học đều bị lật đổ rồi." Hổ Phách bất đắc dĩ đỡ chán, mỗi lần nhìn bọn họ chơi bóng đều muốn ghi lại rồi giao cho Lão sư vật lý thảo luận về sự kết thúc của khoa học.
“Hổ Phách và Tích Bộ quen biết nhau?” Nụ cười của Hạnh Thôn tràn ngập hắc khí, vươn tay ra và nắm lấy tay Hổ Phách
Tích Bộ cũng nhướng mày, vòng tay qua vai Hổ Phách để ôm cô vào lòng, đương nhiên Hạnh Thôn không để hắn ta làm theo ý mình, và hắn cũng nắm lấy tay Hổ Phách.
"Hai người có thể buông tha cho em được không? Em thực sự không phải bóng tennis và em không thể chịu đựng được lực mạnh như vậy." Một chút mất kiểm soát, Tích Bộ cùng Hạnh Thôn trêи tay sức mạnh hơi không khống chế được, làm cho Hổ Phách có một chút đau đớn.
Nhìn xung quanh, mọi người ra sân tennis xem trận đấu, chỗ hiện tại yên vắng, Hổ Phách cố sức thoát khỏi tay hai người bọn hắn.
“Không muốn nghe em giới thiệu sao?” Hổ Phách lùi lại hai bước nhỏ nhường chỗ cho 2 bọn họ không gian.
“Anh cũng muốn biết, mối quan hệ giữa em và Hạnh Thôn là gì?” Mặc dù hắn biết tất cả những gì hắn nên biết, nhưng hắn muốn xem cô nói gì.
“Được rồi, Hạnh Thôn Tinh Thị, bạn trai em trong 2 năm cấp 2 trung học cơ sở. Tích Bộ Cảnh Ngô bạn trai ở cùng em 2 năm cấp 3 trung học phổ thông.” Nói xong, Hổ Phách lùi lại thêm một bước.
"Em lùi lại làm cái gì? Anh lại không ăn thịt em." Tích Bộ trừng Hổ Phách một cái. "Em đã hứa với anh đến xem trận đấu rồi, không được nuốt lời”
"Nhưng tôi còn có chuyện muốn nói với Hổ Phách, Tích Bộ cậu có thể rời đi trước được không?" Hạnh Thôn vẫn lễ phép mỉm cười, quay đầu nhìn Hổ Phách, "Được không? Hổ Phách."
“Tất nhiên là tôi phải rời đi, nhưng cô ấy sẽ đi cùng tôi.” Tích Bộ lạnh lùng nói với Hạnh Thôn, không buông tha.
Cả hai người đều rất khó chịu nhìn nhau.
Đối với Tích Bộ, Hạnh Thôn Tinh Thị đã từng có được tình cảm đầu tiên và thuần khiết nhất của Hổ Phách, vào những ngày trước khi hắn không kịp đến bên cô.
Đối với Hạnh Thôn, Tích Bộ đã chứng kiến những ngày Hổ Phách lột xác, từ một thiếu nữ ngây ngô hồn nhiên biến thành một người phụ nữ rung động lòng người, những ngày mà hắn nhớ nhung và không thể ở bên cô.
Thật ghen tị, hai người đứng trên đỉnh lần đầu tiên được nếm trải điều này.
“Ặc, các anh thật sự không trở lại trận đấu sao?” Hổ Phách liếʍ môi sau khi ước lượng thời gian.
“Em đang mong chờ điều gì đúng không?” Tích Bộ nhìn thấu nhất cử nhất động nhỏ của Hổ Phách, dựa theo tính cách Hổ Phách cùng đà điểu Châu Phi giống nhau, biết hắn cùng so tài với Đại học Lập Hải, hẳn sẽ tìm cách từ chối đến, nhưng lại là đồng ý, hắn luôn có cảm thấy một chút gì đó không ổn.
"Hả? Anh đang mong chờ cái gì?" Bị Tích Bộ vạch trần cô liền giả ngu, ngược lại Tích Bộ đối với cô không có cách nào trả lời.
"Hừ! Đi đi, cậu đi theo tôi" Tích Bộ nhìn Hạnh Thôn một cái, sau đó quay đầu rời đi. Băng Đế hiện tại có thể khiến Lục Xuyên nhớ tới, hẳn là Y Tuyết đi.
Tích Bộ dần dần rời đi, trả lời điện thoại ở ngã rẽ, nhìn lại Hổ Phách và Hạnh Thôn, rồi rời đi với tốc độ nhanh hơn.
“Chúng ta cũng đi thôi, Tinh Thị.” Ác ý từ tận đáy lòng cô sôi trào, càng lúc càng lớn và bùng nổ theo một tiếng vỗ tay từ sân đấu.
"Tích Bộ rất đặc biệt với em sao? Hai người cũng đã chia tay. Anh cảm thấy rằng em gần gũi với hắn ta hơn anh. Anh thật ghen tị." Hạnh Thôn đứng lặng.
"Ừm ... có lẽ vì so với chuyện đó, em không muốn nhớ lại mối tình đầu vụng dại. Liên tưởng đến Tích Bộ rất dễ dàng và em đã không trách nhau khi chia tay, nên dù có chia tay đi chăng nữa." Cô nhớ những lúc đó, “em vẫn có thể cười và gặp lại nhau như một người bạn cũ lâu năm”
“Không phải để đổ lỗi hay trả thù, Tinh Thị” Hổ Phách cười: “Em chỉ nói với anh ấy những cảm xúc chân thật nhất trong trái tim em, bởi vì lừa dối hay trốn tránh đều không có tác dụng. Vì vậy, thái độ đối với anh và Tích Bộ đương nhiên rất khác nhau. Rốt cuộc, anh mới là người em đã yêu hết mình và hận bằng tất cả sức lực của mình.”
Hạnh Thôn cúi đầu xuống, Hổ Phách không biết anh đang nghĩ gì và không có ý định cắt ngang suy nghĩ của anh. Cô hướng đến sân tennis nơi một tiếng hét lớn nổ ra đi đến.
Những tiếng kêu vang vọng khắp sân tennis và Hạnh Thôn vẫn đang cảm ngộ những lời cô nói, không nghĩ đến có thể làm cho Tích Bộ ra sân, là ai tự nhiên không cần nói cũng biết.
Chắc chắn rồi, Hổ Phách đang nhoài người trên lan can và Tích Bộ ra dấu búng tay khiến cả sân im lặng. Đối diện với anh là Việt Tiền Long Nhã đang nở nụ cười xấu xa. Điểm khác biệt so với trận trước là Y Tuyết Mộng Anh đang ngồi trên ghế trọng tài.
Trò hay cuối cùng đã bắt đầu.