Độc Dược Mê Dục

Quyển 2 - Chương 74: Cặn bã hóa nữ chúa.

Môi lưỡi vong tình quấn quýt lấy nhau, Hạnh Thôn một tay nắm cằm Hổ Phách, môi hơi ra sức cọ xát , đầu lưỡi trơn trợt liếʍ qua mọi ngóc ngách của răng cô, với cái lưỡi thơm tho trong miệng cùng múa.

"A. . . . . . Hô. . . . . . Ừ. . . . . ." Hổ Phách bị tay của Hạnh Thôn ép đau. Hắn bá đạo giữ chặt đầu không cho cô nửa điểm lùi về phía sau. Cô gian nan nuốt nước bọt. Một phần nhỏ bị lưỡi hắn lướt qua, nước bọt theo khóe môi chảy xuống.

Mãi đến tận khi không khí bị tiêu hao hết, ngực cũng bắt đầu đau đớn, mắt choáng váng, hai người mới thở hổn hển rời xa đối phương.

"Rốt cuộc thì em cũng trở lại bên cạnh anh một lần nữa, Hổ Phách." Dùng trán mình áp lấy trán cô, Hạnh Thôn thâm tình nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, l*иg ngực phập phồng.

"A, Hạnh Thôn." Hổ phách duỗi một ngón tay đặt lên môi Hạnh Thôn, từ từ đẩy hắn ra, kéo giãn khoảng cách của hai người: "Anh cũng biết rõ, em đã có bạn trai. Hắn cũng rất tốt với em, em không tính cùng hắn chia tay." Trên mặt cô nở một nụ cười hư huyễn:" Vậy phải làm sao?"

". . . . . . Đây là em đang trả thù anh sao?" Hạnh Thôn ôm chặt Hổ Phách trong vòng tay, trong ánh mắt tia cuồng nhiệt lùi đi, dần dần trở nên sắc bén. Hắn nắm chặt lòng bàn tay, cơ bắp căng cứng. Bản chất dưới lớp ngụy trang ôn hòa dần dần bại lộ.

"Đúng vậy , đây là sự trả thù em giành cho anh. Anh tức giận à? Muốn đổi ý sao? Hạnh Thôn . . . . ." Ngón tay Hổ Phách vuốt ve môi Hạnh Thôn, nhẹ nhàng luồn qua môi dưới, thừa dịp hắn đang thở dốc chen vào trong miệng, ở bên trong làm càn trêu chọc cái lưỡi nóng bỏng. Người kiêu ngạo quen đứng trên đỉnh cao nhìn xuống như hắn, sẽ làm gì đây?

"Rất đau a!" Hổ phách than nhẹ một tiếng, vì Hạnh Thôn dần cắn chặt răng khiến cô nhanh chóng rút ngón tay của mình ra, trên đó đã in một dấu răng. Cô ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt trong suốt lại vô tội, lại như không chút nào để ý người lên giường với người đàn ông khác ngoài bạn trai là cô, người câu dẫn đàn ông cũng là cô.

Từ từ đem ngón tay đau đặt lên môi của mình, đầu lưỡi phấn hồng nhẹ nhàng liếʍ láp dấu răng, sau đó trực tiếp ngậm vào miệng.

Hai người lẳng lặng nhìn đối phương, không ai nhúc nhích.

"Ha ha. . . . . ." Hổ phách đột nhiên cười phá lên, càng cười càng lớn tiếng, nước mắt theo tiếng cười chảy ra. Một lúc sau, âm thanh mới dừng lại, nước mắt cũng ngưng lại. Cô đẩy Hạnh Thôn ra, cũng không mặc lại quần áo, để mặc đôi chân trần đi xuống giường. Hạnh Thôn bất động nhìn trần nhà trắng, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Xin lỗi, chỉ là trên đời này không có ai có thể đứng mãi một chỗ đợi anh." Hổ Phách đi tới bên cửa sổ, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa màu trắng chiếu vào người cô, thuần khiết như thiên sứ, lại vừa vặn soi rõ vài điểm trên cơ thể, toát lên vẻ yêu nữ mê hoặc người.

"Đối với tình yêu, bất kể là ai em cũng sẽ không thật lòng trao hết tâm can ra nữa. Giống như em chia trái tim mình thành vài mảnh, mỗi mảnh đặt trên một người. Cho dù một ngày bị ai phản bội, cũng sẽ không khiến cả tâm đều đau. Em có thể cảm nhận sự ấm áp của người khác, để chữa lành mảnh nhỏ đó, đem nó đến trao cho người kế tiếp. Em rất thông minh, đúng không?" Hổ Phách nghiêng đầu nhìn Hạnh Thôn cười.

Nụ cười đó lóe sáng khiến Hạnh Thôn cảm thấy đau mắt, trái tim cũng nhói lên. Rõ ràng là nụ cười quen thuộc, vì sao lại làm cho hắn cảm thấy xa lạ tới cực điểm?

"Em vẫn không chịu tha thứ cho anh."

"Không, em đã tha thứ cho anh, cũng không phải nói dối.

Những lời của anh, em cảm thấy rất hài lòng. Được anh ôm ấp, tim em cũng đập nhanh hơn." Hổ Phách hơi ngẩng đầu lên: "Chỉ là, em đã không còn biện pháp để chỉ thích duy nhất một người nữa."

"Em đã thay đổi, không còn là cô gái trong ký ức của anh nữa. Anh muốn đổi ý sao?"

Hắn vốn dĩ đã được toại nguyện, được đôi mắt trong suốt ấy nhìn kỹ mình, nhưng trong thâm tâm hắn lại như bị một cỗ bi thương to lớn nhấn chìm. Nụ cười của cô ngọt ngào đến vậy, không có một tia mịt mù nào, nhưng hắn không thể nhìn thấu tâm tư cô, không thể tìm thấy sự hạnh phúc trong nụ cười của thiếu nữ mà hắn yêu.

"Nói gì đi chứ" Hổ phách trở lại trên giường, đặt Hạnh Thôn ở dưới thân, đưa tay vỗ nhẹ mặt hắn: " Hạnh Thôn, anh yêu em không?" Dứt lời cô cúi đầu xuống, áp bờ môi lạnh lẽo của mình lên môi hắn, lặng lẽ cọ xát.

Mặc cho đôi môi mềm mại di chuyển trên gương mặt mình, Hạnh Thôn chỉ lẳng lặng nằm, không có bất kỳ phản ứng nào.

"A, thật vô vị! Quả nhiên anh hối hận rồi? Vậy những lời anh nói với em, quên đi. Em về nhà đây. Khi nào anh hoàn hồn, nhớ đi đường cẩn thận. Sau này.... đừng gặp lại nhau nữa." Hổ Phách rời khỏi người Hạnh Thôn nhặt lấy quần áo của chính mình, mặc lại từng cái một. Đi đến bên cửa nhặt lên túi xách vừa vào cửa đã bị ném sang một bên.

"Tạm biệt, Hạnh Thôn." Âm thanh mở cửa vang lên, cô liền muốn kéo cửa ra ngoài.

Bỗng trong chớp mắt, cô bị ném trở lại giường. Chiếc giường vì bị áp lực quá lớn mà phát ra tiếng. Không cho cô kịp lấy lại tinh thần, Hạnh Thôn đã trút một loạt nụ hôn xuống, quần áo vừa mặc lên cũng bị lột hết, một loạt hành động không có bất kỳ ôn nhu nào. Giống như là hắn đang phát tiết mọi cảm xúc ngột ngạt trong lòng, không chút nào không chế sức mạnh, trên làn da mềm mại lưu lại dấu vết.

"A. . . . . . Chờ một chút. . . . . . Hạnh Thôn . . . . ." Hổ Phách nỗ lực khước từ Hạnh Thôn dường như mất đi lý trí.

Tiếng kêu đó như là đã kéo lại lý trí của hắn, Hạnh Thôn nhìn cô nở nụ cười ôn nhu giống như trong quá khứ, nhưng trong con ngươi đã nhuốm màu đỏ tươi.

"Anh yêu em sao? Hạnh Thôn . . . . ." Hổ Phách vừa đợi Hạnh Thôn trả lời, vừa không quy củ dùng đâu gối trêu đùa ma sát nơi mẫn cảm nhất của nam nhân.

"Anh yêu em. . . Rất yêu. . ." Hạnh Thôn thở hổn hển, đôi môi nóng bỏng lưu lại trên thân thể Hổ Phách những dấu ấn:" Không có cách nào dừng yêu em...." Bất luận cô đã thay đổi thế nào, hắn cũng không thể khiếnđược trái tim mình yêu thêm ai ngoài cô.

Đầu lưỡi liếʍ láp đôi nhũ phong trắng, yêu thích ngậm lấy đầṳ ѵú đỏ bừng, Hạnh Thôn phóng thích cảm xúc muốn bạo phát, động tác trở nên thô bạo, dồn dập cởϊ qυầи áo của chính mình. Giây phút da thịt trần trụi dán vào nhau, hạnh phúc ấm áp đó khiến hắn thở ra.

Du͙© vọиɠ vừa mất đi lại một lần nữa bị tiểu yêu tinh nhen nhóm trở lại, thậm chí so với trước đó còn mãnh liệt hơn. Hạnh Thôn bắt lấy cặρ √υ' đầy đặn ra sức bóp nắn, hơi thở bá đạo không cho cô từ chối.

"A. . . . . . Hạnh Thôn . . . . ." Hổ Phách thở gấp ưỡn ngực lên, cô cảm nhận rõ ngọn lửa trong người Hạnh Thôn đã lan sang mình. Ngón tay hắn chầm chậm lướt xuống miệng huyệt, liên tiếp đâm vào rút ra, mỗi lần đều đè lại chỗ sâu nhất của huyệt thịt. Từng làn từng làn mật dịch trào ra, dâʍ ŧᏂủy̠ lướt qua khe mông chảy xuống giường, ướt đẫm cả một vùng.

Hổ Phách lại nổi lên khát vọng bị người khác đυ.ng vào, bị ai đó giữ lấy, đem cô vò nát, bất kể đó là ai