“Long Mã... Sao em lại tới đây...” Hổ Phách ấp úng nói, trong đầu oanh một tiếng giống như nổ tung, Long nhã ở sau lưng lại vẫn chỉ sợ thiên hạ không loạn đem đầu mình tới, đặt cằm trên vai cô, nghiêng đầu cười nhìn em trai mình đang đứng ở bên ngoài.
“Chị à, hôm nay có thể đi xem một trận tenis của em không?” Long Mã không có chút rảnh rỗi nào mà đặt lực chú ý tới Long nhã, sự việc là như này? Cậu tối hôm qua một đêm không ngủ, Long Nhã lại một đêm không có trở về, cho nên đối với tình cảnh ở trước mắt cái này cậu đều đã có chuẩn bị tâm lý rồi.
“Có khả năng là không được đâu vợ bé nhỏ à, Hổ Phách đã mệt mỏi cả đêm rồi mà, “ Long Nhã cười đến phóng đãng, bàn tay ái muội ở trong áo của Hổ Phách mà làm loạn, vuốt ve những loang lổ điểm điểm vết tích, “Bây giờ em nên ở nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn.”
Hổ Phách xấu hổ giận dữ đem bàn tay không an phận của Long Nhã tránh ra, ánh mắt không dám nhìn tới Long Mã, trong lòng bất ổn, bộ dạng không biết nên nói gì với Long Mã mới phải:“Long Mã, chị...”
“Không sao hết, “ Tay Long Mã bỏ vào trong túi quần, vẫn là một bộ khảng khái, không thể nhìn ra cảm xúc, cậu dơ tay kéo áp vành nón xuống thấp, “Nếu như vậy thì chị cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, buổi sáng ngày mai em tới đón chị cùng đến trường học, có thể chứ?”
“Được, Long Mã, chị...” Hổ Phách mở miệng muốn nói lại không ra lời, hàng lông đẹp gắt gao nhăn lại, trong mắt là bối rối cùng thống khổ.
Vốn định xoay người đi ngay, Long Mã nhìn thấy bộ dạng này của cô, thở dài, bước lên hai bước kéo Hổ Phách vào lòng mà gắt gao ôm lấy, thuận thế đấy bả vai, hung hăng đưa Long Nhã tránh xa cô ra.
“Không cần khó xử, chị à. Bất luận phát sinh chuyện gì, chỉ cần chị đi theo trái tim mình là được, không cần khổ sở, cái khác em sẽ thay chị giải quyết thật tốt, không cần cảm thấy có lỗi, cũng không cần bởi vì em mà day dứt. Em thích chị, không bận tâm chị sẽ biến thành bộ dáng gì, em sẽ vẫn thích chị.” Nghiêng mặt, tại khoea môi của Hổ Phách in xuống một nụ hôn.
“Long Mã...” Hổ Phách chỉ cảm thấy cái mũi lên men, nước mắt không nghe lời liền chảy ra, nhẹ nhàng rơi vào khuôn mặt của cả hai người, tựa như hai người đang cùng nhau khóc vậy.
“Em đã nói không cần khổ sở rồi mà, chị!” Long Mã trên mặt cũng vương nước mắt, lại nhếch miệng nở nụ cười, dùng ngón cái thay hổ phách lau lệ trên mặt, “Nghỉ ngơi cho thật tốt đi, chờ sáng mai em tới đón chị, em đi trước luyện bóng, chị đừng khóc nữa nha.”
Long Mã càng nói càng ép Hổ Phách vào trong ngực vỗ vỗ mái tóc cô, lúc này Hổ phách mới phát hiện, cậu thiếu niên này so với chính mình nhỏ hơn ba tuổi, kỳ thật so với trong tưởng tượng của mình càng tin cậy, cậu có vòm ngực ấm áp, bả vai rộng lớn, cánh tay chắc khoẻ, và là một người chân ái trong lòng của cô.
Long Mã đem Hổ Phách đẩy vào trong nhà, “chị cũng muốn nghỉ ngơi cho thật tốt mà đúng không, không nên suy nghĩ bậy bạ, em đi trước.” Đi ra vài bước, lại quay đầu nhìn về hướng cũ nhìn Hổ Phách vẫy tay chào tạm biệt.
“Aizz, xem ra anh không thể chỉ coi Long Mã như một đối thủ ở trên sân tenis nữa, mà phải là đối thủ cực mạnh mới đúng, “ Long Nhã vòng hai tay trước ngực dựa bên cạnh cửa, không thể nhìn ra được một luồng cảm giác vừa mới trào dâng trong lòng anh đối vừa mới trước mặt là gì, “Bất quá cậu ấy nói rất đúng, Hổ Phách cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi cho thất tốt, những chuyện khác, cứ để đàn ông bọn anh tự giải quyết cũng sẽ ổn thoả thôi. Anh cũng đi trước đây, có chút việc cần phải làm.”
Nói xong anh cúi cuống hôn trên má Hổ Phách một cái, sau đó bỏ tay vào túi quần rời đi.
Hổ Phách nhìn bóng lưng tiêu sái khuất dần của Long Nhã đi mất mới đóng cửa lại, trở lại phòng khách cả người tê liệt ngã xuống ở trên ghế sofa. Tuy nhiên chuyện này xảy ra cũbg đã trong dự đoán của cô, bởi vì sớm hay muộn thì nó nhất định cũng sẽ phát sinh, đúng là chuyện ập lên đầu, Hổ Phách ảo não không biết nên làm thế nào mới phải.
Cô chỉ đơn giản là một nữ phụ muốn giúp mình tự tiến lên, nhưng cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, không có khả năng tính toán - không biết sử dụng âm mưu hay chiến lược, đến lúc sự tình đã bắt đầu không khống chế được, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi, không hề có biện pháp nào.
**************
“Chơi cầu với bức tường một mình không thấy quá nhàm chán sao, thế nào, muốn cùng anh đấu một trận không em trai?” Long Nhã đi tới phía sau lưng Long Mã, anh cầm bieng tenis lên nhìn Long Mã như đang phát tiết sau đó vung tay lên, hướng phía vách tường hung hăng vụt bóng, rõ ràng đi không phải lực lượng hình đường, bức tường bị đánh bóng hiện ra kẽ nứt.
LongNnhã trong đầu kỳ thật cũng rất rồi loạn, bởi vì trong ấn tượng của anh, Long Mã vẫn luôn là cậu nhóc đi theo sau anh đồng thời luôn là cậu bé thích gây sự, tại nhà Việt Tiền này vài ngày, anh chợt nhận ra là Việt Tiền Long Nhã từ khi sinh ra đến nay trong trí nhớ khó có được ôn tồn.
Cho nên biết khi biết chuyện giữa Long Mã và Hổ Phách, anh không tránh khỏi khó xử. Sau khi phát hiện bản thân mình yêu cùng một cô gái với em trai, dù cãi nhau ầm ĩ nhưng vẫn cần chiếu cố và chăm sóc như một người em trai, anh thật sự là một cái chớp mắt cũng không biết nên chớp như thế nào.
Nhưng là... buông tha, Việt Tiền Long Nhã tuyệt đối hẳn không cam tâm.
Anh dướng dưới tàng cây đứng đã lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Không đợi Long Mã trả lời, Long Nhã cầm lấy đồ dự phòng trong túi, đứng đối diện với Long Mã trên sân bóng, đem vợt ở trong tay nhìn nhìn, nói: “Quả nhiên không phải vợt của mình thì đúng là cầm có chút không thuận tay, bất quá vì là làm đối của em, cho nên như vậy là đủ rồi, cho em phát bóng trước đấy, hay là lại sợ?”
Long Mã thân thủ bắt lấy quả bóng tennis trên tường đang theo độ nẩy quay trở về phía cậu, không nói lời nào mà tiếp nhận trận đấu tennis.
Một hồi đánh bóng từ buổi sáng đánh tới khi mặt trời ngã về tây.
Hai người đều đã như là từ trong nước lao xuất lai một dạng, tứ ngẩng bát xiêng nằm ở trong sân bóng.
“Hô hô như thế nào? Em trai, nghĩ muốn thắng anh e? Vẫn còn phải cố gắng nhiều.” Long Nhã nghiêng người nhìn Long Mã đang nằm soài trên mặt đấy, quả cầu nhỏ lẳng lặng nằm ở bên cạnh vợt bóng, cuối cùng kết quả cầu vẫn chỉ kém một điểm. Long Nhã nói thật nhẹ nhàng, đúng là chính anh cũng thật sự đã rõ ràng, hiện tại đã không thể tùy tiện chơi đùa với người em trai này như trước đây nữa, hẳn nếu như không phải toàn lực ứng phó thì cũng rất có khả năng sẽ thua trận.
Thật sự đã lớn dần, bất luận là ở tennis, hay là tại phương diện khác.
“Anh nói này em trai, chẳng lẽ đời này em chỉ tính toán sẽ chỉ yêu một lần thôi sao? Em đã chỉ lo chơi quần vợt thôi? Kỳ thật trên thế giới có rất nhiều rất nhiều cô gái đáng yêu xinh đẹp thanh thuần còn cả khêu gợi đang chờ em đấy.”
Long Mã không hề để ý tới anh, từ trên mặt đất đứng lên, kéo T-shirt xoa xoa mồ hôi trên mặt, nhặt bóng tennis đi tới bên sân nơi đặt túi tennis với ý định muốn quay trở về.
Long Nhã cầm vợt bóng của anh đi tới, đem vợt bóng bàn ném trả lại cho Long Mã, “Xem ra em thật sự tính toán cả đời chỉ yêu một lần, chuyện này thật sự phiền não rồi, trước tiên mời anh đi ăn một chút gì đi, anh đang rất đói bụng vì tiếp em đánh bóng lâu như vậy.” Long Nhã ôm lấy vai Long Mã, sau đó lôi Long Mã đi.
Hai người đến chỗ một nhà hàng mì ramen, hai người chọn góc không có ai mà ngồi xuống. Ông chủ quán bưng lên hai chén mì to, Long Mã không nói một lời nào mà bắt đầu ăn.
“Anh nói, về chuyện của Hổ Phách, thật sự muốn cùng với anh sao? Em trai nhỏ. Em có biết không, ngoài chúng ta, bên cạnh Hổ Phách còn có nhiều người đàn ông khác.”
Long Mã dừng chiếc đũa, cậu đương nhiên biết. Cô gái mà mình yêu thích trên người mỗi một chỗ làn da hắn đều đã rõ ràng, những cái nào không thuộc về mình, cậu đều biết rất rõ ràng.
“Hổ Phách lại là cái dạng này, sao lại ngốc đến mức không biết như thế nào đi cự tuyệt người khác, cực kỳ dễ dàng liền thỏa hiệp, đối với em cũng là như thế này, đại khái đối những người khác cũng sẽ như vậy. Anh nhìn ra được, lòng của cô ấy vẫn dao động bất định, bây giờ còn không có triệt để thuộc về ai hết. Đúng rồi, lúc bọn anh vừa mới bắt đầu yêu nhau, vẫn thường có kẻ mang danh nghĩa là bạn trai.trước gửi bưu phẩm đến cho cô ấy.” Long Nhã nham hiểm dùng thuyết âm mưu để đưa em trai vào nội dung mình muốn.
“Là Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng, em biết trước kia chị với hắn từng qua lại, bây giờ hắn vẫn còn quấn lấy chị ấy.” Long Mã nhớ tới màn hôn môi của hai người lúc đó, chiếc đũa trong tay nhanh chóng bị cậu uốn đến cong.
“Ai nha, quả là kẻ cực kỳ phiền toái. Cho nên em xem, đàn ông bên cạnh Hổ Phách đều không phải đơn giản, nếu như cố gắng đợi tới khi Hổ Phách tự mình quyết định, không biết sẽ bị cô ấy hành hạ tới khi nào, cho nên, không bằng chúng ta trước liên thủ, đem những người khác giải quyết hết, còn lại hai chúng ta sẽ tranh đấu nghiêm túc.”
“Anh thật sự thích chị sao?” Long Mã hoài nghi nhìn Long Nhã.
“Đương nhiên, chẳng thế thì anh phải dùng nhiều như vậy tâm tư sao? Tuy nhiên phát hiện có hơi chậm, nhưng là anh là thật tâm thích Hổ Phách, cũng như em thôi.”
“Liền tính như vậy, ta emcũng không có khả năng buông tay.” Long Mã nhớ tới những cái này nhìn chị cùng Long Nhã cùng một chỗ âu yếm trong khi chính mình chỉ có thể ở một bên nhìn ngày, đã chịu đủ.
“Thực ra, anh cũng vậy. Cho nên chúng ta chẳng phải là anh em sao, nên người trong lòng cũng giống nhau. Cũng bởi vì chúng ta là anh em, so với những người khác, chúng ta càng thân mật, cho nên, anh mới đề xuất chuyện này với em. Như thế nào? Cứ cẩn thận suy xét một phen đi.”
Ăn xong mì Long Nhã cùng sau lưng Long Mã trở về nhà, tâm tình nhìn qua cũng không tệ lắm. Tuy là Long Mã không có chính diện đáp ứng, nhưng là anh biết Long Mã đã xuôi rồi. Nói đến việc hai anh em nhà Việt Tiền đều cùng thích một cô gái, thật sự là khó làm, cũng chỉ có thể trước như vậy rồi tính sau.