“ Long Mã… đừng… Thật khó chịu…” Cảm thấy gần đây Long Mã càng ngày càng quá đáng, nhất là ở trên phương diện này, không không không, phải nói là trong loại chuyện này chính mình cũng chưa từng cự tuyệt thành công một ai thì đúng hơn.
Long Mã cũng được, Bất Nhị cũng được, Bình Đẳng Viện cũng được, dù lúc nào cũng mang ý cưỡng bức, nhưng mà chính thân thể của cô cho dù là bị cưỡng bức, cũng rất nhanh ẩm ướt, từ bên trong đạt tới kɧoáı ©ảʍ, vì thế mà dù là một chút sức lực để cự tuyệt cũng không có.
“Không muốn…” Đã rất lâu không đυ.ng vào chị, hôm nào buổi tối ở phía dưới cũng phát đau, rõ ràng buổi sáng còn đứng lên lén lút giặt drap giường thật sự là đủ.. Cúi người hôn lên đôi môi dày ướŧ áŧ, liếʍ qua môi dưới vẫn còn in dấu răng của chị, đầu lưỡi mềm mại thăm dò trong miệng dây dưa, bàn tay to cầm lấy nhũ phong tròn trịa mà xoa nắn.
Hổ Phách bị ép chặt trên sàn nhà không thể cựa quậy, tay vươn ra như muốn níu lấy, lại bị Long Mã cầm chặt, mười ngón tay đan vào nhau, giống như cá nằm trên thớt mặc cho người ta xẻ thịt.
Chân ngọc bị bàn tay to kéo ra, côn th*t to dài nhẹ nhàng mà vui vẻ rút ra cắm vào trong hoa huy*t non mềm mà ẩm ướt, mông đung đưa mãnh liệt, va vào vật thô bạo kia, qυყ đầυ to lớn đầy nếp nhăn Thổi qua tới bức tường thịt. Hổ Phách nâng eo lên, dâʍ đãиɠ kêu lên thành tiếng. Cái mông dãy dụa cùng phối hợp với Long Mã rút vào đưa ra như muốn đem cả cây gậy th*t nuốt vào sâu hơn.
côn th*t to lớn đâm vào hoa huy*t khiến cho hoa huy*t đỏ hồng xinh đẹp chảy ra chất lỏng mật dịch, gậy th*t màu tím ngắt ở cửa miệng huyệt vừa ra vừa vào, mật dịch theo gậy th*t cường tráng cứ thế mà chảy ra đến ướt đẫm bộ phận đang giao hợp của hai người, động tác ra vào làm cho hai viên tinh nang của côn th*t đung đưa mạnh khiến mật dịch văng tung tóe khắp nơi.
Ánh mắt mông lung quyến rũ, chỉ có thể thừa nhận sự xâm phạm đến tận chỗ sâu nhất, gậy th*t rút ra hơn nửa, chỉ để lại phần chóp đỉnh phía bên ngoài hoa huy*t, nhẹ nhàng xoay tròn rồi đột ngột cắm thật mạnh đến tận nơi sâu nhất, chỉ hận không thể nhét hai viên tinh nang vào. Mỗi lần xâm nhập thật sâu vào, ở phía bên trong nóng bỏng của chị chọc vài cái mới rút ra, khiến chị phát ra tiếng kêu yêu kiều mềm mại. Thân thể trắng nõn thừa nhận lửa nóng, căng thẳng nâng mông tròn lên đón nhận gậy th*t đang rút ra, đâm vào.
Không biết kí©ɧ ŧìиɧ bao lâu, cảm giác eo bị nâng lên, theo phản xạ không ngừng kẹp chặt eo người đàn ông, tiểu huyệt bị xuyên qua hoàn toàn, qυყ đầυ lớn thẳng tắp chọc vào tận tử ©υиɠ,điểm nhạy cảm bên trong không ngừng bị dày xéo, khiến cả người Hổ Phách co quắp lại nghênh đón cao trào.
“ A… Lại còn tiết ra…. Long Mã… Thật là giỏi… Thật thoải mái…” hoa huy*t gấp rút co lại, sít sao xoắn lấy gậy th*t bên trong. Long Mã vô tình rút ra, rồi lại phá vỡ hoa huy*t khít khao đánh phá tiến vào bên trong, trùng trùng tập tại ở hoa tâm.
“Sâu quá… Không được…Dừng lại…Tha cho chị đi…”
Bị tiếng khóc van xin làm cho thỏa mãn, Long Mã không ngừng ngậm nhũ hoa, hạ thân bắt đầu ngang ngược tiến vào rút ra, sức lực lớn đến mức đem Hổ Phách đẩy về phía sau, toàn thân xương cốt đều bị va chạm đến rã rời vậy, tiểu huyệt không còn sức để kẹp chặt, cảm nhận được Long Mã đang hưng phấn tới cực điểm, điên cuồng đâm chọc. hoa huy*t ướt đẫm không ngừng bị xuyên qua, cuối cùng đến cao trào mãnh liệt, Hổ Phách khóc đến run rẩy cả người, hoa huy*t bên trong chảy ra lượng lớn mật dịch, vẫn không ngừng đâm qυყ đầυ vào bên trong, khiến cho Long Mã phát ra âm thanh thoải mái, nhanh chóng ở giai đoạn cao triều đêm côn th*t vào trong hoa huy*t nhỏ hẹp.
“ Không…Không được...ra mất…Long Mã… Đừng bắn”
“Không muốn bắn thì để cho em tiêp tục làm chị đi? Nhưng mà em không chịu được nữa, lần sau lại tiếp tục đi, nếu cái miệng nhỏ phía dưới không chứa được…Như vậy thì cứ để cái miệng nhỏ phía trên ăn tiếp tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà em bắn ra đi. Tiếp tục hung hăng làm mấy chục cái liên tiếp như vũ bão nữa, rút cây gậy ra còn dính đầy mật dịch, đem đến trước mặt Hổ Phách, dùng qυყ đầυ cậy miệng Hổ Phách, chọc thật sâu vào trong cổ họng, còn ở trong cái miệng nhỏ nhắn khuấy đảo vài cái. Nhìn chị mở to mắt rồi đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn thật sâu vào trong cổ họng. Cảm nhận được động tác nuốt xuống tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong, làm siết chặt lấy qυყ đầυ đem lại kɧoáı ©ảʍ không lời, miệng cô không nuốt kịp mà chảy ra vài giọt nước trắng đυ.c mờ. Lúc Long Mã rút cây gậy th*t ra vẫn còn lưu luyến khuôn mặt tràn đầy tìиɧ ɖu͙© mà bắn đầy lên mặt Hổ Phách.
Nhìn chị bị mình làm vấy bẩn, vô lực nằm bệt xuống sàn nhà, hai chân dạng ra thật lớn, không ngừng chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ do chính chị tự tiết ra. Trên mặt là do mình bắn ra, còn theo thực quản tiến vào trong thân thể của chị, trong ngoài toàn bộ là của chính mình, thật là làm cho người ta hưng phấn.
“Thật muốn bỏ chị vào trong hành lý rồi mang đi theo …” Long Mã nằm ở trên sàn, ôm chặt lấy Hổ Phách để cô dựa vào khuỷu tay mình, thấp giọng nói.
“Sao vậy?” Lâu lắm rồi mới thấy sau khi làm xong còn hưng phần như này, xem ra có chút gì đó không đúng.
“Em phải đi sang Mỹ để thi đấu, dù lần trước đạt hạng nhất có thể không tham gia vòng sơ loại, nhưng là trận bán kết cùng chung kết phải thi đấu, thủ tục đăng ký cũng đã làm rồi, phải đi ít nhất là nửa tháng, mà em không muốn cách xa chị” Cậu nắm chặt lấy tay Hổ Phách như thể sợ cô có thể biến mất bất cứ lúc nào vậy.
Thật không thể yên tâm được, tên Long Nhã kia vẫn còn dây dưa với chị không dứt, mặc dù chị không nói gì, nhưng là anh em dưới một mái nhà, sao cậu lại có thể không biết anh ấy đã làm những gì chứ. Hai người đánh banh càng ngày càng bạo lực, bị ông già hung hăng dạy dỗ một lúc, bấtu đó bắt cậu đi tranh giải đợt này, nói là đã hẹn trước với người ở bên đó, còn có ở nước Mỹ yên tĩnh cũng tốt nữa chứ. Hừ
Nhưng mà Long Nhã vẫn đang ở Nhật Bản, anh nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, chỉ sợ chị sẽ lại bị anh ấy mê hoặc.
“Long Mã, khi nào em mới quay lại Nhật vậy? Tham gia vào câu lạc bộ chuyên nghiệp, đi khắp thế giới tham gia tranh giải, sớm hay muộn cũng sẽ phải rời xa chị.” Hổ Phách tự nói với lòng mình, chậm nhất là sang năm, Long Mã sẽ rời khỏi đây.
“ Trước khi gặp chị, cả tâm trí của em đều là quần vợt, dù sau này có chị rồi thì em vẫn không thể bỏ nó được. Nó đã trở thành một phần của em rồi, không có quần vợt, Việt Tiền Long Mã sẽ không còn là mình nữa. Nên,chị sẽ rời xa em sao?” Long Mã ôm thật chặt Hổ Phách vào trong ngực, đáy mắt lộ vẻ hốt hoảng, chỉ sợ nghe phải câu trả lời không như mong đợi.
Trong thư viện thật yên tĩnh, Long Mã nghe được âm thanh trong l*иg ngực mình.
“Chị ấy à, không thích những kẻ không có chí hướng, chỉ biết vây quanh đám con gái, nên Long Mã à, em có hoài bão lớn như vậy, vì nó mà không ngừng cố gắng, khiến cho chị thật sự rất vui, tại sao chị lại phải rời xa em chứ? Hãy làm những gì mà em muốn làm đi, chị tin tưởng có một ngày, Long Mã sẽ đứng trên bục vinh quang cầm giải.”
“ Cám ơn chị, Hổ Phách”. Long Mã ôm chặt lấy Hổ Phách, vui mừng khôn xiết che giấu bất an trong lòng. Chị rạng ngời như vậy sẽ bị rất nhiều người để ý tới, sẽ có rất nhiều người thích chị, em đi lâu như vậy sẽ rất cô đơn tịch mịch, liệu chị có chờ em không?”
***
Lúc từ thư viện về nhà, trời đã tối rồi.
Tắm rửa xong đi ra, cầm lên ném lên giường chiếc điện thoại trong tay, liền thấy trên màn hình có tin nhắn mới từ một dãy số lạ gửi tới, cô liền mở ra nhìn xem.
“Lục Xuyên, có thể gặp mặt một lần không? Thứ bảy tôi chờ chị ở hàng bánh ngọt Tử Đằng”
Ký tên: Hạnh Thôn Tinh Thị.