Độc Dược Mê Dục

Quyển 1 - Chương 7: Nói chuyện với bạn học (h)

Bất Nhị Chu Trợ đi vào phòng học ở phía trước khi chuông báo giờ học vang lên, mỉm cười cùng các học sinh chúc nhau buổi sáng tốt lành, bất quá bàn trên của cậu ta là Lục Xuyên Hổ Phách không có phản ứng, cả người nằm sấp ở trên bàn học, bộ dáng không chút tinh thần cực kỳ lười biếng. Bất Nhị đi qua người cô, trên da trắng nõn giấu ở dưới cổ áo như ẩn như hiện có những vết hồng ngân tìиɧ ɖu͙©.

Thời điểm bắt đầu chú ý tới cô là ba lần phân cùng lớp, hai năm liên tục ngồi sau cô, thời điểm đáng chú ý nhất chính là đứng lên chung cảm giác thật thoải mái, thẳng đến trận đấu tennis lớp mười một, cuộc tranh tài kết thúc trong lúc vô ý cậu nhìn trộm đến một góc xa, có hai người hôn đến lửa nóng bốc ra.

Lục Xuyên Hổ Phách thanh thuần đáng yêu ngày thường lại có mặt không muốn người khác biết như vậy. Cả người cô bị người kia áp ở góc tường, tên kia tràn đầy du͙© vọиɠ hôn môi, bả vai tuyết trắng từ trong quần áo lộ ra, thân thể dính sát vào nhau dính sát vào nhau ma sát, chân mày khóe mắt phong tình vô hạn, giống như Yêu Tinh, cả người tản ra hấp dẫn. Bàn tay mềm mại như khỗng xương bị chàng trai lôi kéo áp ở giữa hai chân, không biết nói nhỏ cái gì bên tai cô mà cái tay kia chui vào trong quần thể thao, đổi lấy chàng trai càng mãnh liệt hôn môi, cổ áo bị kéo thấp, một bên tuyết trắng lộ ra, chàng trai một ngụm cắn nụ hoa đỏ tươi, bàn tay hắn cũng nhanh chóng đưa vào đũng váy của Lục Xuyên.

Một bàn tay cô gắt gao che miệng lại, giống như chiếc cổ dài nhỏ cao ngưỡng của thiên nga, động tác hai người càng ngày càng kịch liệt. Không biết đã nhìn bao lâu, ẩn ẩn có tiếng người nói chuyện truyền đến, Bất Nhị mới giựt mình rời mắt. Vào phòng thay quần áo cởi ra quần áo đã bị mồ hôi thấm đến ướt sũng, vặn vòi nước, cậu khó nhịn không hiểu và cũng không biết vì cái gì mà du͙© vọиɠ của bản thân lại ngẩng cao đầu, trong đầu cậu lúc đó tất cả đều là bộ dáng kiều mị của Lục Xuyên, phảng phất như cô đang đứng ở chỗ này, bàn tay nhỏ bé trắng noãn nắm lấy cực đại của bản thân, Bất Nhị từ từ nhắm hai mắt, hô hấp dồn dập, khí lực trên tay cũng càng lúc càng lớn, thẳng đến một trận kɧoáı ©ảʍ điện giật theo truyền khắp toàn thân, nam căn trong tay trướng lớn hơn rất nhiều, cậu hung hăng xoa bóp qυყ đầυ để phun ra niêm dịch, phun ra một cỗ dịch trắng, phảng phất như Lục Xuyên đang ngồi quỳ ở dưới hông cậu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đầy một mặt của cô, cô hé mở đôi môi đỏ mọng, cái lưỡi phấn hồng liếʍ láp tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà cậu bắn ra.

Nghĩ như vậy, rõ ràng dương v*t vừa bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, lại lần nữa ngẩng lên thật cao, Bất Nhị dựa vào ở trên tường, bất đắc dĩ cười khổ, lại cầm cực đại.

Một lần nữa, ở phòng tắm thật lâu, thẳng đến trận đấu kết thúc toàn bộ mới từ phòng tắm đi ra, đứng ở trên sân bóng, bắt tay với Lục Xuyên, người nọ cũng thay đổi một bộ quần áo khác, hoàn toàn nhìn không ra còn tưởng mình nhìn nhầm.

Từ đó về sau, Bất Nhị luôn không tự chủ được mà nhìn trộm Hổ Phách, cũng đã quan hệ hơn một người bạn gái, chính là thời điểm phóng thích chôn sâu trong thân thể bạn gái lại xuất hiện Lục Xuyên quyến rũ trước mắt. Yêu đương với cậu đều không duy trì được quá ba tháng, hai người liền nhanh chóng nói chia tay.

Thẳng đến lúc gần kết thúc năm lớp mười một, cậu để ý thấy Lục Xuyên không còn xuất hiện tại đấu trường tennis, xem ra Lục Xuyên cùng tên đó đã chia tay.

Nhưng cậu vẫn còn do dự, không biết mình thích hay chỉ ham muốn Lục Xuyên, nếu chỉ vì ham muốn thân thể của cô thì sau khi có được thì chuyện gì sẽ xảy ra? Mối quan hệ kiểu này có lẽ sẽ không tồn tại được lâu, và nếu cậu hấp tấp mở lời một mối quan hệ, nó sẽ chỉ làm tăng thêm những rắc rối phiền não. Trong khoảng thời gian này, người em khóa dưới đã hỏi cậu về Lục Xuyên Hổ Phách, cậu bỏ qua sự khó chịu trong lòng và mỉm cười nói với hắn, để hắn biết sẽ không có cơ hội. Cho dù đó là từ bạn trai cũ của Hổ Phách hay các cô gái trong lớp thảo luận về những ngôi sao được yêu thích, thì bạn trai nhỏ tuổi không phải là mẫu người Hổ Phách thích.

Quả nhiên không bao lâu sau trên người Lục Xuyên lại thường xuyên xuất hiện những vết hồng ngân ái muội, cô bị nhóm bạn gái nhỏ giọng trêu ghẹo đến đỏ mặt, trong câu lạc bộ tennis thì tiểu học đệ càng ngày càng trầm mặc, có mấy lần đánh tennis tựa như đang trút giận, nhất là ở cuộc tranh tài kém chút nữa là khiến đối thủ bị thương.

Mà sau khi người bạn trai kia của Lục Xuyên biến mất, Bất Nhị đã hạ quyết tâm muốn thổ lộ với Lục Xuyên. Càng ngày càng mộng xuân thường xuyên, khiến cậu phần nào biết rõ phía là nên làm gì, lo lắng chỉ là điều dư thừa không cần thiết lúc này, bất quá thì cô sẽ không đồng ý, cũng coi như là mình đã nói ra tình cảm trong lòng, tránh để trong bụng mà bí bách muốn chết.

Nhưng vẫn là không nghĩ tới, cậu lại cư nhiên bị Việt Tiền đi trước một bước rồi. Nhất định là Việt Tiền đã làm cái gì đó, rõ ràng mấy ngày hôm trước thời điểm cậu gặp mặt Lục Xuyên thì Lục Xuyên vẫn chỉ xem cậu là học đệ đáng yêu, trong mắt không có nửa điểm ái muội.

Trên lớp thể dục, vì thân thể không được khỏe mà xin phép thầy Hướng được ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi, Bất Nhị cố gắng hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện sớm rồi đi tới, trên tay cậu còn cầm theo cốc nước, cũng dựa vào gốc cây mà ngồi xuống.

” Này. Lục Xuyên, cậu đã quan hệ với Việt Tiền sao?” Bất Nhị mỉm cười hỏi, hai mắt khép hờ hơi hơi hé mở, đồng tử mà xanh nước biển giống như biển sâu.

”Hả? Không có.” Hổ Phách có chút mơ hồ chối cãi, không biết Bất Nhị này làm sao có thể đột nhiên hỏi cái này làm gì, dù sao cậu ta cũng coi như là quan hệ bạn bè khá tốt ở trong lớp “Tôi đâu quan hệ với ai, không phải chúng ta học cùng trường sao? Tôi cùng Long Mã làm sao có khả năng đó, ha ha ha...”

”À...Vậy... Trên người Lục Xuyên là do ai làm?” Bất Nhị đột nhiên vươn tay, giữ chặt lấy cổ áo Hổ Phách kéo xuống dưới, đầu ngón tay thon dài lạnh lẽo đặt ở tại xương quai xanh của Hổ Phách rồi vuốt phẳng xuống dưới “chắc Lục Xuyên không biết, hôm nay Việt Tiền từ sáng sớm đã nói cho mọi người ở câu lạc bộ tennis rằng tối hôm qua đã qua đêm với Lục Xuyên rồi. Không thể là nói dối được đâu, Lục Xuyên.

Lục Xuyên lấy tay gạt ra bàn tay của Bất Nhị: “Tôi cảm thấy không cần phải nói loại sự tình này với Bất Nhị làm gì.” Cau mày đứng dậy, kéo nhẹ làm váy đứng lên, xoay người hướng mấy người bạn học nữ của mình đi tới. Bất Nhị híp mắt nhìn theo bóng lưng Hổ Phách, đưa ngón tay đến bên môi, vươn lưỡi liếʍ một cái.

Tầng học cũ kỹ trên tầng cao nhất là nơi có vị trí hẻo lánh nhất, sang năm sẽ khởi công tháo dỡ để làm mới lại, bình thường sẽ không có người lui tới đây, tháp nước cao in rõ hình ảnh ánh trăng rơi xuống trong đó, nguyên nhân dường như là để che mắt người ngoài. Nơi này chính là trụ sở nghỉ ngơi bí mật giữa trưa của Việt Tiền, tháp nước cao lớn cùng góc tường che chắn, hình thành một không gian nhỏ hẹp, sẽ không có người phát hiện ra nơi này. Trụ sở bí mật của cậu lại có người thứ hai.

Hổ Phách ngồi dưới đất, váy bị vén đến bên hông, qυầи ɭóŧ màu trắng bị cởi đến mắt cá chân, một bàn tay che miệng để ngăn cản muốn thốt ra rêи ɾỉ, một bàn tay đặt tại đỉnh đầu thiếu niên, theo động tác Long Mã mà nắm chặt lại nới ra.

Cả đầu Việt Tiền đều chôn ở khu tam giác thần bí của Hổ Phách, giống như con chó con le đầu lưỡi liếʍ láp hoa huy*t non mềm của Hổ Phách.

Đầu lưỡi linh hoạt đảo qua âʍ ѵậŧ phấn hồng, tách ra cánh hoa đang khép chặt, như đã tìm được miệng nhỏ ướt sũng, cậu hung hăng đâm chọc vào rồi khuấy đảo vài vòng, chóp mũi chạm vào âʍ ѵậŧ không ngừng ma sát, khiến cho hoa huy*t run run chảy ra càng nhiều d*m thủy, tiểu huyệt co rút lại càng lúc càng nhanh, cậu cười khẽ cắn âʍ ѵậŧ, ở gian phòng rách nát này tiền bối rất nhanh ôm miệng phát ra tiếng kêu rên dồn dập, đại lượng d*m thủy trong hoa huyệt trafo ra càng nhiều, cơ bắp bắp đùi cũng run run.

Thẳng đến lúc thân thể tiền bối toàn bộ nhuyễn xuống dưới, cậu mới theo giữa hai chân tiền bối ngẩng đầu lên, chỉ thấy tiền bối buông tay, sắc mặt ửng hồng, bầu ngực cao ngất hô hấp phập phồng.

Đã qua mấy ngày, nhiệt tình Long Mã không giảm trái lại còn tăng, cảm giác có thể ở trong sân trường này một chỗ gặp cậu là lập tức bị cậu kéo đến một địa phương giấu kín nào đó rồi dây dưa một phen thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

” Nơi này của tiền bối thật ngọt.” Long Mã cầm khăn ướt lau sạch sẽ tiểu huyệt ướt sũng thay cho Hổ Phách, sau đó kéo lên qυầи ɭóŧ: “Tôi đã nghĩ sẽ cắm vào ngay lập tức cơ đấy.” Lưu luyến kéo làn váy của Hổ Phách lên.

”Đừng ồn, buổi chiều vẫn còn có một khóa nữa đấy.” Đẩy ra thiếu niên đang dựa vào người mình, Hổ Phách tự kéo quần áo mình lên.

” Nhưng là thật sự rất khó chịu nha tiền bối.” Hạ bộ Long Mã đã dựng đứng lên, cách qua lớp quần ma sát trên đùi Hổ Phách: “Giúp tôi được không?” Mang theo ủy khuất cậu bắt đầu trò làm nũng, vụиɠ ŧяộʍ cầm lấy tay Hổ Phách kéo qua, toàn tâm toàn ý cọ xát thứ thô to trong lòng bàn tay mềm mại của cô.

” Ai bảo cậu dám trêu chọc tôi? Đáng đời.” Miệng nói vậy nhưng là Hổ Phách vẫn là đỏ mặt kéo khóa quần thiếu niên ra, lấy ra du͙© vọиɠ nóng cháy, cầm lấy côn th*t đang đứng lên căng trướng, qυყ đầυ phun ra chất nhầy trong suốt, đem bàn tay của cô biến thành trắng mịn không chịu nổi.

” Thật thoải mái... Tiền bối...” Thiếu niên ưỡn động vòng eo, khiến du͙© vọиɠ rút ra cắm vào ở lòng bàn tay tiền bối, cậu quay đầu đi tìm đến hôn môi Hổ Phách, đầu lưỡi vói vào miệng Hổ Phách, đầu lưỡi mềm mại triền ở cùng nhau, phát ra tiếng nước chậc chậc.

”Aaa... Muốn tới... Tiền bối... Nắm chặt” Hổ Phách theo bản năng nắm chặt tay lại, lại nghĩ tới thứ này mà bắn lên ở trên quần áo sẽ rất phiền toái, vì vậy cô vươn ra ngón tay đè lại lỗ nhỏ để tránh phun trào.

”Aaa... Tiền bối... Buông tay ra...”

Hổ Phách nhớ tới lần đầu tiên của hai người, vô luận bản thân cầu xin tha thứ như thế nào, thiếu niên vẫn là ác liệt bắn vào trong bản thân tràn đầy một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙, hiện tại đúng là thời điểm để trả thù, nghĩ vậy cô liền đè nén lỗ nhỏ khiến cậu không thể bắn ra được.

Khí lực của cô quá yếu ớt không thể địch nổi Long Mã, Long Mã một tay kéo tay của Hổ Phách ra: “Tiền bối đúng là độc ác mà, cư nhiên lại làm chuyện quá đáng như vậy.” Cậu đứng lên, dục long hùng dũng oai vệ trước mắt Hổ Phách,: “Nên làm sao để trừng phạt tiền bối đây?” Thiếu niên ra vẻ buồn rầu nói: “À đúng rồi, Liền trừng phạt tiền bối bằng cách uống hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ tôi bắn ra.”

Hổ Phách vừa định nói cự tuyệt lại bị thiếu niên tìm đúng cơ hội đem cực đại sáp vào trong miệng cô, cô mở to hai mắt, trước mắt chính là một mảnh nồng đậm rừng rậm đen và du͙© vọиɠ thô to từ bên trong thăm dò đến, thẳng đến sáp nhập vào trong miệng mình, trong miệng tràn đầy mùi tinh nam tính.

Ngay từ đầu Long Mã đã đem thô to miễn cưỡng nhét vào miệng tiền bối, không dám cắm quá sâu, nhưng là miệng của miệng tơ lụa xúc cảm, còn có từ trên nhìn xuống thấy hình ảnh khuôn mặt trắng nõn của tiền bối đang hàm chứa du͙© vọиɠ bản thân, cánh môi đỏ tươi, côn th*t màu hồng thô to tiến vào ở bên trong, gây cho cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ khôn kể. Lực đạo dần dần không khống chế được mà cắm đến càng ngày càng sâu, lay động chiếc cằm của Hổ Phách, thẳng đến lúc côn th*t trướng đại Long Mã mới kêu rên, ở trong miệng của Hổ Phách mà bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đậm đặc. Của cậu bắn ra vừa nóng lại nhiều, Hổ Phách nuốt xuống một ít nhưng là miệng cô vẫn không thể chứa nổi, cô bắt đầu lui về phía sau, một cỗ cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại bắn lên trên mặt cô.

Rốt cục Long Mã đã bắn hết, dùng qυყ đầυ xoa đều khắp mặt Hổ Phách, mới vừa lòng đem nam căn kéo về, kéo lên khóa quần.

”Ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi có ngon không tiền bối?” Nhớ tới tiền bối đã từng quan hệ với bạn trai, không những thế còn chính là tên khốn kiếp Long Nhã kia, anh ta cũng đã từng làm như vậy đối với tiền bối, nghĩ đến đây cậu liền ghen tị: “Về sau chỉ cho phép tiền bối ăn của tôi, bất luận là phía trên hay phía dưới.”