“Không một người nào trở lại.”
“Đám trẻ ư?”
Cậu lắc đầu, để cơ thể lún sâu vào trong ghế bành, nhắm mắt lại.
“Đừng tự trách. Đó không phải là lỗi của con.”
“Thầy có biết họ tổ chức ăn mừng thế nào sau cuộc tàn sát? Họ ăn mừng chiến thắng của họ như thể họ vừa giải thoát thế giới khỏi lũ quái vật gớm ghiếc.”
“Con người thường sợ những thứ mà họ không hiểu rõ.”
“Và bởi thế nên họ cần nghiến nát mọi thứ để họ có thể tiếp tục sống vui vẻ trong sự ngu dốt?”
Tom Riddle tỉnh giấc trong bóng tối của ký túc xá Slytherin, cảm thấy hơi khó thở sau giấc mơ của mình. Chộp lấy đũa phép từ dưới gối, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Đến lúc rồi.
Đã ghi nhớ tất cả về thời gian và lộ trình tuần tra của các giáo sư, Tom đi lên sảnh mà không gặp bất cứ khó khăn nào. Chỉ với ánh sáng yếu ớt từ đầu cây đũa phép soi đường, cậu thận trọng đi dọc hành lang dẫn đến nhà vệ sinh nữ. Cậu đã mất năm năm để tìm ra Phòng Chứa Bí Mật, nhưng cuối cùng điều đó là xứng đáng.
Cậu dừng lại trước lối vào của Phòng Chứa Bí Mật và nhìn chằm chằm vào biểu tượng của con rắn trong im lặng. Hít một hơi thật sâu, cậu khẽ rít lên bằng Xà ngữ và đợi cho lối vào mở ra.
Hình ảnh về việc sắp làm hiện rõ mồn một trong đầu cậu. Chuyện này sẽ khiến tất thảy biến đổi. Một khi nó được tiến hành, sẽ không thể nào quay lại.
Cậu gần như có thể nghe được tiếng nói của người hướng dẫn già của mình, cảnh báo cậu về nguy cơ làm thời gian hỗn loạn và yêu cầu cậu quay trở lại trước khi cậu tự hủy hoại cuộc sống của chính mình.
Tom gạt hình ảnh người hướng dẫn của mình ra khỏi tâm trí. Người đã dạy cậu cách yêu và cách sống cuộc sống khi đã chết, hay nói đúng hơn là khi không còn tồn tại. Cơn đau lại xuất hiện khi cậu suy nghĩ đến chuyện này, nhưng đồng thời nó cũng nhắc nhở cậu lý do tại sao cậu lại phải chịu đựng chuyện này.
Kiên định với niềm tin của mình, Tom nhìn chằm chằm hố đen không đáy trước mặt, rồi nhảy vào bóng tối vô tận, xuống căn phòng của tổ tiên mình.
Một người không có gì để mất sẽ trở thành kẻ thù nguy hiểm nhất, và chính xác thì cậu là như vậy. Cậu không ngại hủy hoại cuộc sống của chính mình – cậu đã không còn gì để mất.
Cậu vùi đầu vào tay mình. Cậu nhận thức được ánh mắt lo lắng của những thành viên khác trong Hội Phượng Hoàng đang hướng về phía mình. Họ miễn cưỡng đến gần cậu, như thể họ sợ hãi cậu, đó có lẽ là sự thật. Cậu sợ hãi chính mình.
Nhắm mắt lại. Tất cả những gì cậu nhìn thấy là lửa. Vụ hỏa hoạn đã cướp đi sinh mạng hai học trò của chính cậu, những người đã trông chờ sự bảo vệ nơi cậu. Cậu có thể nghe thấy tiếng hét của hai cô gái và người má của họ. Anh có thể nghe thấy tiếng vỗ tay, tiếng reo hò của những kẻ đã gϊếŧ họ – những kẻ đã thiêu sống họ.
Cánh cửa phòng Sở chỉ huy mở ra. Cơn gió lạnh ập vào khiến cậu rùng mình. Vì lạnh, hoặc vì sự hỗn loạn trong mình, cậu cảm thấy bản thân đang run rẩy. Người mới tới băng qua sảnh, tới chỗ cậu bằng những sải chân vội vàng.
“Tom? Con ổn chứ?” Giọng nói đầy lo lắng của người hướng dẫn vang lên.
Không!
“Con rất tức giận. Con muốn chúng phải trả giá. Con cảm thấy… sức mạnh. Con chưa từng cảm nhận được thứ sức mạnh này trước đây. Con cảm thấy như…”
“Tom!”
“Con biết. Con không nên mất kiểm soát như vậy.”
Sự tức giận của cậu ta đã gây ra cái chết của hơn hai mươi Muggle, nhưng chỉ đơn giản là cậu không kiểm soát được bản thân mình mà thôi.
Cậu vẫn nhớ ngày ấy, rất rõ ràng – ngày mà toàn bộ cuộc sống của cậu bị thay đổi.
Ngay từ khi còn là một đứa trẻ, cậu đã biết mình khác biệt. Cậu biết mình đặc biệt, mặc dù cậu không nhận ra mình đặc biệt thế nào cho đến khi vào Hogwarts.
Không, không phải pháp thuật trong cậu làm cậu đặc biệt. Cậu mạnh hơn hầu hết phù thủy, đó là sự thật, nhưng chỉ điều đó không tạo ra sự oán hận sâu sắc mà cậu có khi bị bỏ lại trong một cô nhi viện Muggle – nó sẽ không làm cậu treo cổ con thỏ của Billy, nó cũng không khiến cậu hài lòng như vậy khi chứng kiến nỗi sợ hãi trong mắt của đám trẻ mồ côi khác khi chúng nhìn cậu.
Sự thù hận đã đến một cách tự nhiên – lâu như Tom vẫn nhớ. Cậu không hiểu tại sao lúc đó cậu lại cảm thấy như vậy, cũng không cần phải hiểu điều đó. Tất cả đã thay đổi vào ngày cậu tới Hogwarts, khi cậu biết pháp thuật có thể khai mở tâm trí của một con người.
Khả năng đọc được suy nghĩ và tâm trí của con người cuốn hút Tom, và thư viện của Hogwarts có đủ tài liệu về nghệ thuật Chiết Tâm Trí Thuật để cậu có thể tự tìm hiểu khi rảnh rỗi. Cậu chưa từng mong đợi rằng bằng cách học được cách điều khiển tâm trí của một người, cậu cũng sẽ lấy lại được những ký ức đã bị khóa chặt trong tâm trí kể từ ngày cậu được sinh ra.
Ngay sau khi học Chiết Tâm Trí Thuật, Tom bắt đầu ngủ mơ. Mới đầu, chúng rất mơ hồ, chỉ để lại cảm giác đau đớn vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc trong l*иg ngực Tom. Nhưng khi cậu nắm vững được những kỹ thuật của Chiết Tâm Trí Thuật, những giấc mơ cũng bắt đầu trở nên rõ ràng và chi tiết hơn. Cậu mơ về một thế giới bị chiến tranh tàn phá, mơ thấy hàng triệu người chết. Mặc dù cậu không thể hiện ra bên ngoài, nhưng những giấc mơ đó đã làm cậu rất băn khoăn – cậu biết rõ một sự thật rằng, đó không phải là những giấc mơ bình thường.
Và cậu đã đúng. Chuyện đó đã xảy ra vào đêm trước khi kết thúc năm học đầu tiên của cậu. Rào cản giữa tâm trí và những ký ức bị vùi lấp cuối cùng cũng vỡ vụn. Cậu đang ngủ, nhưng ngay giây sau đó, cậu cảm thấy như đầu mình sắp nổ tung. Ký ức của toàn bộ cuộc sống trước đó tràn về trong tâm trí. Cậu choàng tỉnh, hét lên, đôi mắt mở to vì sợ hãi và kinh hoàng. Thậm chí đến tận lúc này, cậu vẫn cảm thấy không sao tin được là sau đó mình vẫn bình thường.
Toàn bộ cuộc sống của cậu đã thay đổi từ sau khi đó. Cùng một lúc, mọi thứ đột ngột trở lên rõ ràng và hỗn loạn. Cuối cùng, cậu đã hiểu được lòng căm hận của mình đến từ đâu. Cuối cùng, cậu đã lấy lại được những ký ức cùng với cảm xúc đi kèm chúng.
Vượt thời gian. Cậu đã vi phạm mọi quy luật pháp thuật và đưa linh hồn của mình quay ngược thời gian. Cậu hòa nhập với bản thân lúc trẻ và thành công lưu giữ ký ức của mình, đúng như cậu hy vọng. Ý tưởng thay đổi lịch sử hoàn toàn chỉ là lý thuyết. Không một người nào có pháp thuật đủ mạnh mẽ để chịu đựng được quá trình đó, hoặc là không ai đủ tuyệt vọng để thử nó. Nhưng Tom đã làm, và cậu đã thành công trong lần suýt tự tử của mình. Với kiến thức về tương lai đã được khôi phục, lúc này cậu có thể tự do thay đổi tương lai.
Bằng cách nào đó, ý tưởng đưa linh hồn của một người quay ngược thời gian không khiến cậu coi đó là một hành động điên rồ. Tom sẵn sàng xé nát linh hồn của chính mình nếu điều đó có thể ngăn cản một tương lai như thế không bao giờ xảy ra.
Cậu đi dọc những đường ống thiếu ánh sáng của Phòng Chứa Bí Mật. Không mất nhiều thời gian trước khi cậu đến được với cánh cửa với những biểu tượng con rắn không chút nghi ngờ là dẫn đến trung tâm căn phòng. Phía sau cánh cửa là con Tử Xà đang chờ đợi sự xuất hiện của người thừa kế Slytherin kể từ thời sáng lập.
Tom vươn tay và sờ dọc theo những đường nét của con rắn. Cậu nhắm mắt lại và tự động viên bản thân. Cậu sẽ không chùn bước vào lúc này, cậu đã dành hết tâm trí cho thời khắc này từ rất lâu trước đó.
Cậu đứng giữa chiến trường, tấn công bất cứ ai tiến tới theo cách của mình. Cậu đã gϊếŧ họ trước khi họ có cơ hội bỏ chạy. Nhìn họ ngã xuống mang đến cho cậu một kɧoáı ©ảʍ khó có thể diễn tả bằng lời.
Sức mạnh. Cậu có thể cảm nhận được sức mạnh từ bên trong mình tiếp thêm sức mạnh cho mỗi bước di chuyển của cậu. Cậu phải trả thù! Cậu sẽ báo thù cho tất cả những gì đã bị lấy đi khỏi cậu bởi đám Muggle bẩn thỉu, vô dụng kia.
Ngay sau đó, khi kẻ thù cuối cùng của cậu ngã xuống, Tom hạ cây đũa phép và thất thần đi về phía bên kia của chiến trường.
Cậu có thể nhìn thấy những nhóm Muggle rải rác đang rút lui, nhưng cậu đã để chúng đi. Ngọn lửa không thể kiểm soát trong cậu đã tắt lịm, và cậu đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Trận chiến đã kết thúc. Họ đã giành chiến thắng, lần đầu tiên sau nhiều tháng. Nhưng cậu đã thua, cậu đã đánh mất thứ cuối cùng có thể giúp cậu giữ được sự bình tĩnh trước mọi sự tàn ác xung quanh.
Ba bóng người mặc áo choàng đang đứng cách đó không xa. Nằm trên mặt đất trước mặt họ là sự vô hồn của vị pháp sư được kính trọng nhất. Họ lặng lẽ tạm biệt khi cậu tới gần, để cho cậu một khoảng không gian riêng tư khi cậu quỳ xuống bên cạnh vị pháp sư duy nhất mà cậu từng gọi là Người hướng dẫn.
Cậu nửa ngờ nửa không khi nhìn thấy đôi mắt xanh biếc lấp lánh đang nhìn lại mình, nói cho cậu biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Nhưng những lấp lánh kia đã biến mất, không còn gì cả, chẳng còn gì hết.
Cậu quỳ ở đó rất lâu. Cậu muốn hét lên, để yêu cầu người hướng dẫn của mình tỉnh dậy. Nhưng ông vẫn nằm im ở đó.
Từ từ, cậu nhấc tay lên và đặt nó lên trán người thầy của mình. Nhìn lần cuối vào đôi mắt xanh trống rỗng, vô hồn sẽ mãi mãi thiêu đốt cậu. Tom nhẹ nhàng khép mắt người hướng dẫn của mình lại.
Người hướng dẫn của cậu, người bạn thân yêu của cậu, và là điều gần gũi nhất mà cậu từng có từ một người cha, đã không còn nữa. Và một lần nữa, cậu chỉ có một mình.
Cậu cho tay vào trong túi. Cậu có thể cảm nhận được sợi dây xích vàng lạnh lẽo đang xoắn lấy ngón tay mình. Ở cuối chuỗi là hy vọng cuối cùng của thế giới phù thùy, dưới dạng một chiếc đồng hồ nhỏ bé.
Cậu lại nhìn vào khuôn mặt bình thản của người thầy, “Con biết thầy sẽ không bao giờ đồng ý, Albus, nhưng con biết thầy có thể hiểu.” Cậu nói khẽ, “Thế giới phù thủy đang chết dần, và không có gì có thể thay đổi được điều đó. Con không thể để nó xảy ra.” Cậu nắm chặt chiếc Xoay Thời Gian đầy mê hoặc trong lòng bàn tay, “Con xin lỗi, Albus, vì những gì con sắp làm.”
Những ký ức về tương lai khủng khϊếp đó làm gợi lại nỗi đau khi nhớ về người thầy của mình, cùng với cơn thịnh nộ quen thuộc dành cho đám Muggle. Cậu biết rõ mình có thể làm gì với cơn thịnh nộ này, và sự thù hận có thể làm gì với cậu. Cậu biết mình đang lần theo một lằn ranh rất nguy hiểm. Nếu cậu gục ngã, nếu cậu để cơn thịnh nộ đang cảm thấy kiểm soát mình, cậu sẽ không còn là chính mình nữa. Với sức mạnh cậu đang điều khiển bây giờ, cậu biết mình sẽ trở thành một con quái vật tồi tệ hơn nhiều với những kẻ bắt nạt tàn nhẫn mà cậu từng là một trong số đó trước khi cậu lấy lại được ký ức của mình, không biết gì ngoài sự giận dữ, không muốn gì khác ngoài việc trả thù.
Nhưng cậu còn lựa chọn nào khác sao? Một vài năm nữa, Chúa Tể Hắc Ám Grindewald hiện tại sẽ sụp đổ, và hơn hai mươi năm hòa bình sẽ theo sau đó. Thế giới phù thủy sẽ trở nên yên bình đến nỗi thời gian trôi qua, họ sẽ không còn nhớ đến nỗi đau mà Grindewald mang lại cho họ. Họ sẽ quen với hòa bình đến mức không ai nhận ra mối đe dọa đang dần xuất hiện, không phải từ bên trong mà là từ bên ngoài thế giới của họ. Qua một vài năm, rào cản giữa thế giới phù thủy và thế giới Muggle sẽ bắt đầu rạn nứt. Đám Muggle, không có sự trợ giúp của pháp thuật, sẽ tiếp tục phát triển công nghệ của họ để cải thiện cuộc sống. Đồng thời, họ sẽ khám phá ra những nguồn sức mạnh có thể sánh ngang với sự hiểu biết. Với sự hỗ trợ của các công nghệ yêu thích và lũ Máu Bùn, họ sẽ tìm ra câu trả lời. Cuối cùng đám Muggle sẽ khám phá ra thế giới phù thủy.
Sẽ có một khoảng thời gian hoảng loạn ở cả hai thế giới. Phần lớn những Muggle sẽ từ chối thừa nhận rằng có một thế giới mà họ đã bị che mắt trong nhiều thế kỷ. Họ sẽ coi pháp sư và phù thủy là những mối đe dọa, tất cả đều có sức mạnh để tiêu diệt họ. Không lâu sau, một cuộc chiến giữa hai thế giới sẽ nổ ra.
Cuộc chiến sẽ kéo dài và đau thương. Nhưng cuối cùng, đám Muggle sẽ chiến thắng, đông người hơn và có nhiều kinh nghiệm chiến tranh hơn.
Cuối cùng, thế giới phù thủy sẽ biến mất. Pháp sư và phù thủy sẽ bị xóa sổ. Hogwarts sẽ sụp đổ, và chẳng bao lâu nữa, cùng với điều đó là cả thế giới phù thủy.
Tom không thể để điều đó xảy ra, không phải lần thứ hai. Cậu sẽ làm tất cả để cảnh báo thế giới phù thủy về mối đe dọa sắp tới. Sẽ có những hy sinh trong quá trình này, đúng vậy, nhưng cậu không thể để ý đến bản thân mình. Cậu đã bị suy sụp bởi chiến tranh, bởi những gì cậu đã thấy và đã mất. Sự đồng cảm của cậu đã bị sự căm ghét Muggle chiếm lấy từ lâu.
Cậu đã có cho mình một nhóm người phục tùng ở Slytherin, và giờ đã đến lúc đẩy kế hoạch của cậu lên một tầm cao mới.
Cánh cửa dẫn đến gian phòng chính được mở ra theo lệnh của cậu và cậu nghiêm trang bước vào. Khi đến gần bức tượng của tổ tiên, cậu có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập loạn nhịp. Cậu nhìn lên khuôn mặt khắc khổ của Salazar Slytherin một cách kiên định. Khi cậu nói, giọng cậu vang lên rõ ràng khắp gian phòng.
“Tiết lộ cho tôi, Slytherin, người vĩ đại nhất trong bốn Nhà.”
Đôi môi cậu nhếch lên thành một nụ cười không chút hài hước khi một con Tử Xà khổng lồ đáp lại lời hiệu triệu của cậu. Nó sẽ không xảy ra nữa đâu. Tương lai đó sẽ không xảy ra lần nữa. Cậu sẽ đảm bảo điều đó, ngay cả khi nó có nghĩa là cậu đánh mất linh hồn.
Vài lời lảm nhảm:
Có thể giải thích tuyến nội dung thế này: Tom trưởng thành một cách bình thường, sau đó gia nhập Hội Phượng Hoàng. Trong quá trình này, Dumbledore trở thành người hướng dẫn quan trọng với cậu. Sau đó thế giới pháp thuật và thế giới Muggle xảy ra chiến tranh, thế giới pháp thuật thất bại, sau khi Dumbledore hy sinh, Tom thông qua Xoay Thời Gian trở lại quá khứ, mở cửa Phòng Chứa Bí Mật, tiếp tục câu chuyện.
o0o Hoàn o0o