Takemichi chạy khắp nơi quen biết Touya để hỏi nhưng ngặt nỗi là không ai biết cả. Điều đấy cũng không có gì là lạ vì thằng bạn thân hơn 13 năm còn chẳng nhớ nỗi họ tên đầy đủ của y mà.
Takemichi không dám hỏi đồng nghiệp của Touya vì sợ họ sẽ kể chuyện này với cậu ấy, đến lúc đó chỉ có nước đội quần gặp nhau thôi ༎ຶ‿༎ຶ
Đừng hỏi tại sao Takemichi không hỏi những bạn học cũ. Do những năm đó Takemichi cứ lầm lì, ngại giao tiếp, chỉ nói chuyện với Touya nên quan hệ của cậu với mấy người bạn cũ không thân lắm. Thậm chí những lần họp lớp vào mỗi năm Takemichi toàn trốn thôi. Vì vậy cậu đã loại khả năng này đầu tiên.
Takemichi đành phải hỏi mấy đứa tham gia "Kế hoạch giải cứu Vua ma thú" thôi.
...
[Họ của Touya-san á? Em không biết nữa.]-Senju vì khi đó quá lo cho Takemichi nên không để ý lắm đến tên của Touya.
...
[A! Em biết này! Họ của anh ấy hình như là... Cái gì mà Taka...yashide?]-Baji
- "Khoan đã Baji. Ai nói cho em biết họ của Touya?"-Takemichi day trán, làm ơn đừng là những gì cậu đang nghĩ đi.
[Em đọc được tên anh ấy trên bản kế hoạch đó!]
- "Thôi được rồi. Anh cảm ơn, cúp máy đây."-Takemichi tắt điện thoại, đập đầu vào cái cây trong công viên.
Cái họ mà Baji nói, vừa nghe đã biết sai. Dù môn Quốc ngữ của Baji đã được cải thiện nhưng vẫn sẽ không tránh được việc đọc sai những từ khó.
...
- "Taiju à. Phiền cậu tí được khôn--"
[Nay quán đông, tôi không rảnh. Cúp đây!]-Taiju nói to kèm theo đó là một số âm thanh hỗn tạp ồn ào.
Takemichi có thói quen bật loa ngoài, vì giọng của Taiju mà mém nữa ném điện thoại đi. Nhưng may cậu kịp dừng lại bởi đây là cái điện thoại cuối cùng, cậu hết sạch tiền rồi ಥ_ಥ.
...
[Hể? Họ của người tên Touya á? Anh ta là ai vậy? Tôi có quen biết sao--]
"Tút tút"
Chưa để Hanma nói hết câu Takemichi đã dập máy. Đến cả người còn không nhớ nổi mặt thì cần gì hỏi vế sau. Thằng này nên bỏ ngay cái thói thấy ai thú vị mới nhớ mặt ấy đi.
...
- "A! Phải rồi! Sao mình không gọi Kisaki cho nhanh nhỉ!"-Takemichi hớn hở ấn vào cái tên trên danh bạ.
[Số máy quý khách vừa gọi sẽ không bao giờ liên lạc được vì hai người không cùng đẳng cấp với nhau. Xin vui lòng đừng gọi vào số này nữa, tổng đài mỏi mồm rồi.]1
- "........"-Takemichi lập tức á khẩu.
...
Mikey đang đọc manga, ăn bánh gạo thì điện thoại đổ chuông. Nhìn lướt qua tên trên đó khiến tim Mikey đập mạnh liên hồi. Nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc rồi bắt máy với giọng điệu thường ngày chứ thật chất tim anh như muốn bắn ra ngoài rồi.
- "Takemichi-san. Có chuyện gì mà anh gọi cho em vậy?"
[Mikey-kun! Làm phiền em rồi nhưng cho anh hỏi. Em có biết họ của Touya không?]
- "À dạ không ạ."-Mikey hơi hụt hẫng.
[Vậy làm phiền em rồi.]
"Tút tút"
Mikey nhìn cái điện thoại, mặt đỏ bừng hết cả, ôm chặt lấy cái chăn cũ lăn lộn trên ghế sofa.
- "Mình bị gì vậy nè! Đã nói là cư xử bình thường, tại sao lại sử dụng kính ngữ! Aaa! Xấu hổ quá! ⁄(⁄ ⁄>⁄ ⁄