Ngày hôm sau, bàn tay của Tần Nông không cử động được, mặc dù có cử động thì cũng sẽ cảm thấy đau. Lục Cẩn Niên không để cô động đậy nên đã đưa quần áo cho cô. Tần Nông mặc một chiếc váy ngủ bằng sa tanh, nhưng chiếc váy ngủ hôm nay có vẻ mỏng hơn và trong suốt hơn.
Với chiếc váy ngủ ấy cặρ √υ' trên ngực cô có thể nhìn thấy một cách mơ hồ, và cô chỉ cần hơi cử động thì núʍ ѵú có thể nhô ra như thể chúng được phơi bày hoàn toàn. Đây là để thuận tiện cho anh rể chăm sóc và chơi đùa.
Nghĩ đến trải nghiệm dâʍ ɭσạи ngày hôm qua thậm chí là tối hôm qua, Tần Nông liền cảm thấy xấu hổ. Tuy rằng chơi đùa có chút ham muốn cùng với không được thỏa mãn thì thật ra cũng khá tuyệt, nhưng Tần Nông vẫn không thể hiểu được tại sao Lục Cẩn Niên vẫn luôn một mực khẳng định không muốn làʍ t̠ìиɦ với cô? Cô thực sự không thể hiểu nổi sự ham muốn tìиɧ ɖu͙© của Đại Ma Vương.
Tần Nông đứng trước gương, khuôn mặt ửng hồng nhìn mình, tự hỏi chiếc váy ngủ dâʍ đãиɠ như vậy thật sự thuộc về chị gái mình sao? Chị à, người vốn hiền lành ít nói, không nên ăn mặc hở hang như vậy.
"Cái váy ngủ này có thật là của chị tôi không?" Tần Nông hỏi anh rể, tỏ vẻ nghi ngờ.
Lục Cẩn Niên đứng ở cửa phòng tắm, liếc nhìn cô, không trả lời câu hỏi, anh nói: "Đến rửa mặt."
Tần Nông không nói gì thêm, chậm rãi tiến đến để anh rể có thể đánh răng rửa mặt cho cô. Lục Cẩn Niên nheo mắt, nhìn cô từ trên xuống dưới rồi lạnh lùng nói: "Tôi không chơi với trẻ con."
Tần Nông mặt càng đỏ hơn, bĩu môi không muốn nói chuyện với hắn, Lục Cẩn Niên cầm lấy bàn chải đánh răng điện đưa vào miệng cô, nghe thấy âm thanh rung động, hắn đột nhiên nói: "Nguyên lý hoạt động của cái này giống như trứng rung."
Nhìn thấy vẻ ửng hồng trên mặt Tần Nông nhanh chóng truyền đến mang tai, hắn nhếch khóe miệng hài lòng nói: "Lần sau có thể thử xem."
A a a chị ơi, chị kiếm chồng kiểu gì vậy, đồ biếи ŧɦái!
May mắn thay, hôm qua Lục Cẩn Niên cũng biết anh chơi với cô quá nhiều nên không có ý làm khổ cô, anh giúp cô tắm rửa với sự phục vụ chu đáo, rồi hai người đi đến nhà hàng ở tầng dưới của khách sạn.
Khi cho ăn, anh rể không để cô ngồi trên đùi mà chỉ ngồi đối mặt với một chiếc ghế, hôm nay động tác thành thạo hơn một chút nhưng Tần Nông vẫn ăn cẩn thận vì sợ lại có cháo lại rơi vào người.
Chưa kịp ăn mấy miếng thì điện thoại của chị gái gọi đến, Tần Nông nhìn thấy tên của người gọi, trong lòng đột nhiên căng thẳng như bị cưỡиɠ ɧϊếp trên giường, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh rể, nhưng anh rể vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nói, húp một ngụm cháo rồi đưa tay cầm điện thoại lại gần hỏi: "Chỉ là một cuộc điện thoại thôi, sao em lại căng thẳng vậy? Nói một xíu rồi kêu cô ấy tắt máy là được."
Người đàn ông rất xấu hổ hỏi cô vì sao lại căng thẳng, tất cả là đều tại anh ở lên giường làm quá đáng như thế thì anh không cảm thấy có lỗi sao? !
Cũng may là chị chỉ gọi điện bình thường chứ không gọi video nên không thấy Tần Nông ăn mặc hở hang quá vào lúc này.
"Tiểu Nông, tay em bị sao vậy, đau thế nào?" Chị gái lo lắng hỏi Tần Nông ở đầu dây bên kia.
Tần Nông có chút kinh ngạc, không muốn nói cho chị gái biết chuyện bị thương nên đã nói trước với anh rể. Nhưng chị gái ở nước ngoài xa xôi vẫn biết chuyện, thật là kinh ngạc, nên cô không khỏi hỏi: "Làm sao chị biết được vậy?"
"Chị đã nhìn thấy trang cá nhân của Mặc Thù á. Tình trạng thế nào, có nghiêm trọng không? Chỉ bị thương một bàn tay? Có nơi nào khác không?" Lại là Mặc Thù, loại bạn này chuyên kéo chân bạn thân, quên đi! khịt mũi!
"Không, chỉ một tay thôi ạ." Tần Nông nói dối chị: “Anh rể đã đưa em về nhà chăm sóc, chị đừng lo."
"Vậy là tốt rồi nhớ quay lại cảm ơn anh rể đấy."
Tần Nông nghĩ thầm: "Không cần cảm tạ đâu ạ, anh rể đã lấy thân làm phần thưởng để chăm sóc cô."
Chỉ nghĩ đến đây, Lục Cẩn Niên đã kéo ghế để khoảng cách giữa hai người gần hơn, sau đó múc cháo đưa qua, ra hiệu cho cô vừa ăn vừa cầm điện thoại.
Tần Nông vừa ăn cháo vừa nói chuyện với chị gái, đột nhiên cảm thấy hai chân bị đẩy ra, cúi đầu nhìn thì thấy một bên chân của anh rể đang chen vào giữa hai chân của mình nên cô không khỏi cảm thấy khó chịu. Chiếc váy ngủ đã bị biến dạng và tách ra hai bên, chỉ để lộ hoa huyệt mềm mại không lông giữa hai chân, và vì ngồi quá gần nên đầu gối của anh rể chỉ ép vào hoa huyệt của cô.
Trái tim Tần Nông run lên, cảm giác dâʍ đãиɠ bị chế ngự lại lập tức dâng trào, cô vô thức đem hai chân tách ra xa hơn, hoa huyệt sưng tấy mẫn cảm chạm vào lớp vải hơi thô ráp của quần tây liền cảm thấy tê dại, cảm giác tự nhiên nảy sinh.
Cô nheo mắt, cắn chặt môi dưới, tỏ vẻ cáu kỉnh, nhìn thấy ánh mắt của Lục Cẩn Niên tối sầm lại. Anh đưa một thìa cháo khác đến miệng Tần Nông, ra hiệu cô mở miệng. Đồng thời, đầu gối anh cũng ấn mạnh vào đùi cô.
Chà, cô ấy không thể không phát ra một tiếng rêи ɾỉ đầy quyến rũ.
Và âm thanh này tình cờ được nghe thấy bởi chị, chị gái vội hỏi Tần Nông: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì đâu, em chỉ bị bỏng do cháo thôi. Tần Nông nói dối chị gái trong điện thoại, không nhịn được vặn eo, dâʍ đãиɠ để cho hoa huyệt cọ gần hơn vào đầu gối anh rể. Hiện tại Tần Nông cảm thấy vô cùng thoải mái.