“Lục Cẩn Ngôn, anh là một tên ác ma.” Cô nghiến chặt răng, cơ bắp cả người đều căng cứng như một hòn đá vậy.
Cô có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh một cách rõ ràng, nỗi sợ hãi lan tỏa ra khắp tứ chi của cô.
Đó là một thứ khổng lồ và cũng ngang tàng, hung tợn như anh vậy, suýt chút nữa đã lấy mất nửa cái mạng của cô.
Anh không phải là gay à?
Tại sao lại có phản ứng với phụ nữ chứ?
Chẳng lẽ anh thật sự ăn cả nam lẫn nữ à?
Đôi môi mỏng quyến rũ của anh nở ra một nụ cười lạnh lùng và mang theo vẻ nham hiểm tà ác: “Chẳng phải cô thích mùi vị của địa ngục sao?”
Anh nói xong bèn đột nhiên đứng thẳng người lại.
Cô nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay.
Sự đau đớn kết hợp với một phản ứng sinh lý bản năng quấn lấy từng tế bào của cô.
Cô cắn chặt môi và không hề nhúc nhích, cô không để cho bản thân phát ra tiếng nào, hoàn toàn giống như một món vật không hề có sự sống vậy.
Đây là một sự phản kháng thầm lặng.
Nếu như cô không thể ngăn được sự xâm phạm thì cô sẽ dùng cách của bản thân để chống lại anh.
Lục Cẩn Ngôn cảm thấy có một ngọn lửa đang dâng lên ở trong lòng, động tác cũng trở nên hung hăng hơn.
Cô còn ngang tàng và cứng đầu hơn anh nghĩ nhiều.
“Hoa Hiểu Bồng, nghĩa vụ đầu tiên của cô là gì?”
Cô không nói lời nào mà nắm chặt nắm đấm của mình.
“Nói!” Anh hung hăng đánh xuống khiến cả người cô đều run rẩy.
“Hầu hạ anh.” Cô buộc phải nói ra ba chữ từ trong kẽ răng.
“Rất tốt! Điều thứ hai, không được để cho những người phụ nữ tôm tép đến làm phiền tôi.” Giọng nói của anh rất trầm thấp giống như một con dã thú đang gầm gừ vậy.
Cô sững sờ trong chốc lát, một tia kinh ngạc hiện lên trên gương mặt đang ướt đẫm mồ hôi.
Cô nghĩ rằng anh nổi giận vì cô đã làm bóng đèn ngắt ngang hai người, lúc này cô mới nhận ra thì ra anh đang tức giận vì cô không hoàn thành nghĩa vụ của mình!
“Chẳng phải đàn ông thường mong rằng vợ mình sẽ phóng khoáng, để cho họ ăn chơi vui sướиɠ, trái ôm phải ấp với những người phụ nữ khác sao?”
“Tôi chán ghét phụ nữ!” Anh cắn vào vành tai của cô một cái nhưng sức lực không lớn, giống như đang nhắc nhở cô nhớ kỹ vậy.
Ở trên thế giới này không hề có người phụ nữ vào có thể lọt vào đôi mắt của anh, ngoại trừ người phụ nữ trong quán bar kia có thể khiến anh nảy sinh vài tia hứng thú……
Ngón tay thon dài của anh vuốt ve tấm lưng trơn láng của Hoa Hiểu Bồng.
Lưng của cô rất đẹp, trắng nõn ngọc ngà không có một chút tỳ vết nào.
Trên vai của người phụ nữ kia có một hình vẽ hoa mai, anh không thể nhìn thấy đó là thứ gì một cách rõ ràng dưới ánh trăng mờ ảo, đó có lẽ là một hình xăm, có lẽ là một vết bớt hoặc cũng có thể là thứ gì đó khác.
Đây là ký hiệu duy nhất của cô ấy.
Anh phải tìm được cô ấy cho dù cô ấy có ở bất cứ nơi nào!
Hoa Hiểu Bồng thầm thở dài trong lòng.
Những lời nói của anh khi đến tai cô xem như cũng đã gián tiếp thừa nhận tính hướng của bản thân anh.
Anh chán ghét phụ nữ, anh không hề ăn cả nam lẫn nữ, anh chỉ thích đàn ông!
Cho dù phụ nữ có đẹp có tốt và xuất sắc hơn nữa thì cũng là mối phiền phức trong mắt gay mà thôi.
“Tôi đã nhớ rồi, cắt hết mấy mối tình đào hoa của anh.”
Ánh mắt của Lục Cẩn Ngôn lóe sáng lên một cái, bên khóe miệng có vài nét lạnh lùng.
Anh đã phóng thích rất nhiều lần.
Mặc dù người phụ nữ này không có chỗ nào tốt, nhưng mà có một điều anh không thể phủ nhận rằng cô có một khả năng mà những người phụ nữ khác đều không có: Kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của anh.
Khi anh đã thỏa mãn thì Hoa Hiểu Bồng đã ngất đi rồi.
Vốn dĩ cô đã cố gắng hết sức để duy trì sự tỉnh táo, thế nhưng dưới sự tấn công quá nhiều lần này, cuối cùng cô vẫn không thể chịu đựng nổi.
Khi Lục Cẩn Ngôn lật người cô lại thì nhìn thấy vết máu trong lòng bàn tay của cô.
Móng tay của cô vẫn cắm sâu vào trong da thịt.
Cô không hề cầu xin anh dừng lại, không hề khuất phục anh và càng không hề phản ứng lại với anh dù chỉ là một tiếng!
Đây là một con mèo hoang bướng bỉnh!
Một ngọn lửa tức giận khác thường dâng lên trong lòng anh, trong đó còn mang theo một cảm giác thất bại không thể giải thích được.
Chưa từng có người nào dám chống đối anh, càng không có ai dám không chịu khuất phục anh.
Cô là người duy nhất!
Anh hung tợn liếc mắt nhìn cô một cái và bước vào phòng tắm rửa sạch dấu vết mà cô để lại.
Dù sao thì cô cũng là một người phụ nữ dơ bẩn!
Khi Hoa Hiểu Bổng tỉnh lại thì cô vẫn còn nằm trên chiếc bàn thủy tinh lạnh như băng.
Lục Cẩn Ngôn đã đi mất.
Cơ thể của cô rất đau, xương cốt đều rã rời.
Chắc chắn cô sẽ bị người đàn ông này gϊếŧ chết vào một ngày nào đó!
Khi anh khoác quần áo vào thì trông rất cao quý với bộ đồ gọn gàng, nhưng khi cởi đồ ra thì anh lại là một con thú hoang đáng sợ.
Khi kết hợp hai điều này lại thì đó chính là mặt người dạ thú.
Sau khi tắm xong thì cô nằm trên ghế sô pha.
Cô không thể tiếp tục sống dựa vào nhà họ Lục như một con sâu gạo như vậy được, cô phải tìm công việc và tự mình kiếm tiền.
Đến giờ cơm tối, bà Lục đã trở về.
Cô biết ở trong gia đình này, cho dù cô muốn tự lực cánh sinh thì cũng cần phải xin phép và được cho phép.
“Thưa mẹ, cả ngày con đều ngây ngốc ở trong nhà, cảm thấy rất chán. con muốn ra ngoài tìm công việc.”
Bà Lục âm u liếc mắt nhìn cô một cái: “Cô đang học cái gì?”
“Thiết kế trang sức ạ.” Cô nhỏ tiếng nói.
Cô vừa mới tốt nghiệp đại học nên vẫn chưa tìm được một công việc chính thức, hai tháng nay đều làm việc vặt ở bên ngoài.
“Người vợ của nhà họ Lục không thể đi làm công cho người ngoài, cô nộp hồ sơ vào trang sức JVLear, có thể được nhận hay không thì phải xem thử năng lực của cô thôi.” Bà Lục nói một cách thờ ơ.
Để cho cô ra ngoài làm việc cũng tốt, cả ngày cứ đi qua đi lại trước mặt bà ta trông thật chướng mắt.
“Cảm ơn mẹ.” Hoa Hiểu Bồng cười lên giống như một chú chim bị giam cầm được thả tự do một lần nữa, cả người đều thả lỏng hẳn đi.
JVLear không phải công ty trực thuộc của tập đoàn Lục Thị mà là thuộc về tập đoàn Đế Tước.
Nó được thành lập bởi Lục Cẩn Ngôn khi anh còn học trung học, đến nay đã phát triển thành một tập đoàn tổng hợp đa quốc gia, nằm trong top năm trăm công ty hàng đầu của thế giới.
Lục Cẩn Ngôn là một nhân vật huyền thoại trong giới kinh doanh và tài chính, Hoa Nhĩ Nhai từng nhận xét anh chính là thiên tài CEO trẻ tuổi nhất trong lịch sử.
Hoa Hiểu Bồng không hiểu về những tên gọi và cũng không hiểu rõ về lịch sử của anh.
Anh chỉ là một tên mặt người dạ thú ở trong mắt cô mà thôi.
Buổi phỏng vấn có năm vòng, cô đã thực hiện một cách rất thuận lợi và được nhận vào làm trợ lý của nhà thiết kế.
Lục Cẩn Ngôn ba ngày sau mới trở về, khi anh mở cửa ra thì cô đang nhảy nhót trong phòng một cách vui vẻ.
“Cô vào JVLear làm gì?” Vẻ mặt của anh trông vô cùng nghiêm nghị và còn mang theo vài nét u ám.
Anh vừa bước vào cửa thì mẹ anh đã nói chuyện này cho anh biết rồi.
“Tôi chỉ muốn có một công việc, tôi chưa từng nghĩ đến sẽ vào JVLear nhưng mẹ nói rằng tôi không thể đến làm việc ở công ty của người khác. Không có người nào biết thân phận của tôi, tôi cũng chắc chắn sẽ không nói ra, tôi chỉ muốn dựa vào sự cố gắng của bản thân để kiếm một chút tiền mà thôi.”
Vài tia cầu xin hiện lên ở trong mắt cô, anh là CEO, nếu như anh từ chối thì cô đã bị đuổi đi trước khi kịp đi làm rồi.
“Cô đang chê tiền tiêu vặt mà nhà họ Lục đưa cho cô không đủ dùng à?” Bên khóe miệng của anh nở ra một nụ cười chế nhạo.
Từ ngày đầu tiên thì anh đã biết cô chính là một người phụ nữ chỉ biết đến tiền.
“Tôi chỉ muốn có được một chút danh dự cho mình mà thôi.” Cô không sợ chết mà nói ngược lại, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, không hề chịu phục cũng không kiêu ngạo.
Anh bật cười, ánh mắt dò xét như lưỡi dao sắc bén mà nhìn cô từ đầu đến chân: “Nếu như cô muốn danh dự của mình thì không nên gả vào đây.”
“Người đặt ra mối hôn nhân này là nhà họ Lục, không phải nhà họ Hoa!” Giọng điệu của cô không nhanh không chậm, rõ ràng và mạnh mẽ mà nhắc nhở anh nhận ra sự thật này.
Cô không hề trèo cao, từ trước đến giờ cũng chưa từng muốn trèo cao.