Lấy Phải Tổng Tài Xấu Xí

Chương 4: Cậu Ba Cố Trong Truyền Thuyết

Cô sợ đến không dám nhúc nhích, là chú An sai người dẫn cô vào.

Cô ngồi ở trước bàn ăn đã được chuẩn bị rất tinh tế, còn đốt nến, giống như bữa tối dưới nến.

Nhưng cô một chút hứng thú cũng không có.

Nghĩ đến những tin đồn liên quan đến cậu ba Cố.

Tuổi đã cao, có sở thích đặc biệt, tính cách cổ quái, hơn nữa là tướng mạo xấu xí.

Con trai anh cả của anh ta còn lớn hơn cô, nhưng anh ta đến bây giờ vẫn một mình, người ta nói rằng phương diện của anh ta không được!

Đêm nay, cô phải cởi sạch, nếu anh ta không muốn mình, có thể tin đồn là không giả.

Cô vất vả mới thoát khỏi cậu ba Cố, không nghĩ tới sau khi đối phó phóng viên lại đào hố ngược lại mình.

Cô khóc không ra nước mắt.

Ngay lúc cô vô cùng lo lắng, thì truyền đến giọng của chú An.

"Cậu chủ, xin mời vào."

Cậu ba Cố về đến rồi!

Cô sợ đến vội vàng đứng lên, đầu gối chợt va vào bàn, đau khiến cô hít vào một ngụm khí lạnh.

Cố Hàn Châu vừa bước vào liền nhìn thấy cô khom người, dáng vẻ cung kính.

Anh nhíu mày, giọng trầm khàn nói: "Em làm gì vậy?"

Cô vội vã vội ngẩng đầu, đập vào mắt... Là một khuôn mặt vô cùng khủng bố.

Nửa gương mặt như từng bị bỏng, trông vô cùng xấu xí.

Đôi mắt giống như báo săn mang theo sự tàn bạo, nhìn chằm chằm cô như đang thưởng thức con mồi.

Anh ta trẻ hơn cô tưởng tượng, nhưng lại ghê hơn trong tưởng tượng!

Cô a một tiếng, bị dọa lui về sau, cuối cùng đặt mông ngã ở trên mặt đất.

Cố Hàn Châu nhíu mày, định đi lên đỡ nhưng cô lại như là con thỏ kích động, tránh khỏi tay anh.

"Anh.. anh đừng đυ.ng vào tôi."

"Em sợ tôi?" Anh ngồi thẳng lên, từ trên cao nhìn xuống cô.

Hơi thở anh quá mạnh mẽ, ép cô không thở nổi.

Cô nhắm hai mắt, không dám nhìn dáng vẻ của anh, sợ lại một lần nữa bị đánh vào thị giác.

Cô muốn lắc đầu nói với trái lương tâm là mình không sợ, nhưng bây giờ không làm được.

Cô run rẩy, một chữ cũng không nói ra được thành lời.

Lúc này rõ ràng là mùa hè chói chang, buổi tối khô ráo, nhưng cô lại cảm thấy rất lạnh, giống như rơi hầm băng.

Sắc mặt Cố Hàn Châu tối lại, có chút buồn bực kéo cổ áo.

Cô sợ mình cũng rất bình thường, anh cũng đã đoán trước, nhưng... Nhìn dáng vẻ cô lúc này run rẩy, chống cự mình tới gần, khiến cho anh rất không thoải mái.

Nếu như... không thể nào tiếp nhận được anh, thì người vợ này cũng không cần cưới vào nhà.

"Đưa cô ấy về."

Cố Hàn Châu ném cà vạt, lạnh giọng nói.

Chú An ở bên cạnh yên lặng thở dài một hơi, xem ra cô gái này cũng giống như những người phụ nữ trước kia, đều chỉ nhìn người ở vẻ bề ngoài.

Ông đi lên, nói: "Cô Hứa, tôi đưa cô về. Đính hôn của cô và cậu chủ xem như là hết hiệu lực, nhưng chúng tôi vẫn sẽ giúp đỡ nhà họ Hứa. Cậu chủ là người nói một không nói hai, cô cứ yên tâm."

Hứa Ý Noãn nghe vậy liền mở to hai mắt, không nghĩ tới hạnh phúc lại đến đột ngột như vậy.

Cô có thể bảo vệ được cơ thể thuần khiết của mình, đồng thời còn lấy được đầu tư?

Cô vội vã từ dưới đất bò dậy, từ chối ý tốt của chú An, nhanh chân chạy ra ngoài.

Nơi này âm u, cô sợ...

Chú An nhìn bóng lưng của cô mà lắc đầu.

Sau đó ông đến thư phòng, gõ cửa.

"Cô ấy đi rồi?"

Bên trong truyền ra giọng của Cố Hàn Châu.

"Vâng, cậu chủ." Chú An bất đắc dĩ nói.

Khó khăn lắm cậu chủ mới cảm thấy thích một người, nhưng đối phương không có phúc khí, cứ như vậy bỏ qua.

Đành mong cậu chủ có thể gặp được người tốt hơn!

Bên trong thư phòng không đáp lại, vô cùng im lặng.

Sáng sớm hôm sau, chú An mở cửa, không ngờ có một người ngủ ở ngoài cửa, là Hứa Ý Noãn rời đi tối hôm qua!