Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 17: Mèo ngốc

Hứa Giản cảm thấy sau khi mình biến thành mèo thì tư duy của mình cũng dần như mèo, cứ thế ngây ngốc nhếch đuôi cho Tần Trầm nhìn.

Tự trách bản thân quá đắc ý, nhất thời quên mất hiện tại mình không mặc quần áo.

Tần Trầm không biết trong cơ thể Sữa Tươi là một chàng thành niên, cũng không cảm thấy nhìn mông mèo có gì to tát, cho nên cũng không nhận ra Hứa Giản đang xấu hổ đến mức muốn tìm cái quần để đội, từ từ thưởng thức bữa trưa của mình.

Nhìn Tần Trầm như không có chuyện gì xảy ra, Hứa Giản càng tức giận, xem thức ăn trong miệng như ngón tay người nào đó mà ngấu nghiến.

Rõ ràng là mình chủ động đưa tới cửa, nhưng mà bây giờ Hứa Giản lại giận dữ chỉ trích Tần Trầm ——

Lưu manh không biết xấu hổ, nhìn mông người ta không biết xấu hổ!

Tần Trầm bị gọi hồn cảm thấy tai hơi nóng lên, giơ tay xoa xoa vành tai mình, nghĩ thầm:

Vành tai nóng lên, chẳng lẽ có ai đang nhớ đến mình à?

Nếu để Hứa Giản biết Tần Trầm đang nghĩ gì, nhất định sẽ nhảy dựng lên meo meo với hắn:

Ai nhớ anh? Chưa bao giờ thấy ai tự luyến như anh!

......

Ngày mai Tần Trầm mới bắt đầu có cảnh quay, cho nên hắn còn nửa ngày để nghỉ ngơi, sau khi ăn cơm trưa xong, Tần Trầm ôm Hứa Giản đến phòng vệ sinh, chỉ vào bồn cầu rồi nói với cậu:

"Không mang theo chậu cát, mấy ngày nữa nhóc phải đi vệ sinh chỗ này biết chưa?"

Vừa dứt lời, Tần Trầm lại cảm thấy để một con mèo như Hứa Giản học cách sử dụng bồn cầu thì quá mức khó khăn, vì vậy giảm yêu cầu xuống:

"Không trên bồn cầu cũng được, ít nhất phải trong phòng vệ sinh, không thể đi vệ sinh bữa bãi."

Nhưng giải quyết vấn đề trên bồn cầu, Hứa Giản cầu còn không được, ngẩng đầu nhìn Tần Trầm: "Meo ~"

Cậu đã là người hai mươi bốn tuổi, đương nhiên biết không thể giải quyết vấn đề bừa bãi.

Cậu cũng cần liêm sỉ chứ bộ.

Nhưng mà Tần Trầm cũng không hi vọng Sữa Tươi thật sự có thể nghe hiểu lời của mình, trong lòng thầm tính toán nếu chẳng may cậu đi bừa bãi, hắn sẽ đi mua ngay một chậu cát đặt trong phòng khách sạn.

Đi đến một môi trường xa lạ, vốn dĩ Tần Trầm cho rằng Hứa Giản sẽ lo lắng bất an, kết quả thấy đối phương thoải mái nằm úp sấp trên ghế sô pha, không hề khó chịu tí nào.

Thậm chí còn ngồi thẳng lên giơ chân vỗ vỗ TV LCD, sau đó quay đầu nhìn mình:

"Meo ~"

Vừa nhìn động tác Hứa Giản vỗ vào ti vi, Tần Trầm đã biết cậu muốn xem ti vi.

Trải qua khoảng thời gian ở chung với nhau, hiện tại Tần Trầm đã có thể miễn cưỡng hiểu được đôi chút hành động của Hứa Giản.

Dù sao động tác bật người dậy giơ hai chân trước ôm mép ti vi, sau đó quay đầu nhìn mình rồi kêu meo meo, cũng khá dễ hiểu.

Giúp Hứa Giản bật ti vi lên, Tần Trầm chọn đại một bộ phim hoạt hình, sau đó cúi đầu nói với cục bông mới nhảy lên ghế sô pha:

"Hình như nhóc nghiện xem ti vi rồi ha? Nhóc xem có hiểu gì không?"

Tần Trầm biết một số người chủ cũng sẽ cho thú cưng xem ti vi, thế nhưng hầu hết là tình cờ, hắn mê mèo bao lâu nay, chưa từng thấy con mèo nào lại ôm khư khư ti vi, để con sen bật lên cho mình xem.

Hứa Giản chăm chú không chớp mắt xem [Cảnh sát mèo đen], nghe Tần Trầm nói cũng chỉ meo một tiếng lấy lệ.

Từ khi biến thành mèo, hoạt động giải trí của Hứa Giản giảm đi rất nhiều, cậu không thể lên mạng như Tần Trầm, chỉ có thể xem ti vi gϊếŧ thời gian.

Nghe tiếng mèo kêu bi bô, Tần Trầm đưa tay vuôt lông Hứa Giản, cười khẽ:

"Nhóc vừa kêu, không biết còn tưởng nhóc nghe hiểu ba ba vừa nói gì, nên mới trả lời ba ba."

Nói tới đây, động tác vuốt lông mèo của Tần Trầm cũng từ từ dừng lại ——

Rất nhiều lúc Sữa Tươi phản ứng như nó nghe hiểu mình nói gì rồi đáp lại.

Ví dụ như vừa nãy ăn cơm trưa, Sữa Tươi nhe răng trợn mắt gào gừ với mình, rất giống thẹn quá hóa giận vì mình nhìn mông nó...

Nhìn chằm chằm Hứa Giản nằm úp sấp trên ghế sô pha vài giây, thấy đuôi cậu phe phẩy trên gối tựa, Tần Trầm lắc đầu cười cười, hẳn là mình tưởng tượng rồi.

Sữa Tươi chỉ thông minh và hiểu con người hơn mà thôi, vậy mà hắn còn nghiêm túc suy nghĩ khả năng cậu thành tinh.

Tần Trầm là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật*, không tin mấy thứ linh tinh.

*Chủ nghĩa duy vật là một hình thức của chủ nghĩa triết học nhất nguyên cho rằng vật chất là chất cơ bản trong tự nhiên, và tất cả mọi thứ, bao gồm cả trạng thái tinh thần và ý thức, là kết quả của sự tương tác vật chất.

Hứa Giản không biết Tần Trầm đã nghi ngờ cậu thành tinh, cậu đang đắm chìm trong [Cảnh sát mèo đen], nghĩ thầm ——

Một Chiếc Tai xấu xa vậy? Nhìn nó mà bực!

Một Chiếc Tai trong Cảnh sát mèo đen =))

......

Sáng sớm hôm sau, Hứa Giản đang ngủ say trong chăn bị Tần Trầm đào ra, cơ thể bỗng lơ lửng, mắt nhắm mắt mở nhìn Tần Trầm: "Meo?"

Hứa Giản: Anh làm gì vậy?

Tần Trầm hôn lên trán cậu một cái, cười nói: "Dậy đi làm nào."

Trong đôi mắt mèo tròn xoe của Hứa Giản tràn đầy nghi ngờ: "Meo meo?"

Anh đi làm thì liên quan gì đến con mèo bé tẹo này chứ? Mặc dù tôi cũng biết diễn, nhưng giờ tôi chỉ là con mèo thôi mà?

Nghĩ tới đây, Hứa Giản giơ móng vuốt chạm vào khuôn mặt gần trong gang tấc của Tần Trầm, nhưng lập tức thu chân lại, nghĩ thầm:

Cũng đâu có phát sốt, mới sáng đã nói sảng gì vậy?

Mà Tần Trầm cũng không giải thích nhiều với một con mèo, ôm cậu đi ra ngoài, Hứa Giản trơ mắt nhìn chiếc giường ấm áp càng ngày càng xa...

Trong góc khuất mà Tần Trầm không nhìn thấy, Hứa Giản đang khua chân với chiếc giường ——

Hẹn gặp lại, giấc ngủ ngon của tôi...

Sau khi ngồi trên xe đoàn phim, Hứa Giản mới biết được lý do từ cuộc nói chuyện giữa Tần Trầm và Tiểu Nam, Tần Trầm không yên lòng để cậu một mình trong khách sạn, cho nên muốn dẫn cậu đến phim trường.

Từ lâu Hứa Giản đã muốn tìm cơ hội xem Tần Trầm diễn xuất, nghe Tần Trầm nói vậy làm lòng cậu cũng nóng lên, bắt đầu mong đợi.

......

Động vật xuất hiện trong phim trường cũng không có gì lạ, một số phim truyền hình cũng cần mời diễn viên động vật nếu có trong kịch bản, nhưng rất hiếm khi diễn viên mang thú cưng đến phim trường.

Đặc biệt là người mang thú cưng tới lại là Tần Trầm.

Nhìn thấy mèo trắng xinh đẹp trong l*иg ngực Tần Trầm, trên đầu mọi người đều xuất hiện dấu chấm hỏi ——

Chuyện gì đang diễn ra thế này?

Tất cả mọi người đều rất tò mò, nhưng lại ngại Tần Trầm khét tiếng 'lạnh lùng khó ở chung', cho nên không ai dám hỏi.

Phan Mẫn đến nói rõ tình huống với đạo diễn trước, đạo diễn trầm ngâm vài giây, cuối cùng nói:

"Dù sao cũng chỉ là một con mèo, không có gì quá đáng, chỉ cần không ảnh hưởng việc quay phim là được."

Được đạo diễn cho phép, Hứa Giản danh chính ngôn thuận ở lại trong phim trường.

Trong phim trường có rất nhiều nhân viên và diễn viên, lại thêm cả máy móc thiết bị quay phim, cho nên hiện trường rất lộn xộn.

Bây giờ không chỉ có Tần Trầm và đoàn phim quay tại địa điểm này, vì tránh cho Hứa Giản chạy mất, Tần Trầm mới nghĩ, hay là đeo dây xích cho cậu.

Trước khi Tần Trầm đi trang điểm và thay quần áo, Tiểu Nam muốn ôm mèo giúp hắn, kết quả Hứa Giản vừa thấy nàng đưa tay tới, lập tức nhảy xuống khỏi người Tần Trầm, sau đó nhanh nhẹn nhảy lên ghế tựa mà đoàn phim chuẩn bị cho Tần Trầm.

Ngoan ngoãn ngồi xổm trên ghế, Hứa Giản ngửa mặt nhìn Tần Trầm và Tiểu Nam:

"Meo ~"

Không cần ôm, cứ để tôi ngồi đây một mình là được.

Tần Trầm thì không tính, hai người đều là đàn ông con trai, Hứa Giản cảm thấy để Tần Trầm ôm cũng không thành vấn đề, nhưng Tiểu Nam thì khác.

Cho nên Hứa Giản không muốn để Tiểu Nam ôm.

Tiểu Nam sững sờ nhìn động tác liến thoắng của Giản, cô từ từ quay đầu nhìn sếp mình:

"Anh Trầm... Em lại bị Sữa Tươi ghét bỏ lần nữa à?"

Lần đầu tiên Tần •bị động vật xa lánh• Trầm nhìn thấy người khác bị ghét bỏ, không hiểu sao trong lòng lại hết sức sảng khoái, nghiêm túc gật đầu nói:

"Chắc vậy."

Tiểu Nam: "..."

Hứa Giản meo hai tiếng, ý cậu là:

Cũng không phải ghét bỏ gì hết, chỉ là cô nam quả nữ...... Cô mèo quả nữ, không hay cho lắm.

Phan Mẫn vừa quay lại sau khi nhận điện thoại xong, nghe Tiểu Nam nói, trân trân nhìn Hứa Giản một lúc lâu, ngay khi Hứa Giản sắp bị cô nhìn đến sởn gai ốc, Phan Mẫn quay đầu nói với Tần Trầm:

"Hình như Sữa Tươi chỉ thân thiết với mình cậu, có phải ông trời thấy cậu là một người cuồng lông bao nhiêu năm mà không sờ nổi một sợi lông mèo thực sự quá đáng thương, cho nên để nó đến an ủi cậu?"

Tần Trầm nghe vậy cũng nhìn sang Hứa Giản, khóe miệng cong lên, đáp: "Có lẽ vậy."

Hứa Giản âm thầm phản bác Phan Mẫn:

Vì an ủi Tần Trầm cho nên biến tôi thành mèo á? Vậy tôi đã làm gì sai chứ? Tại sao phải trừng phạt tôi thế này?

Nếu thật sự vì muốn Tần Trầm vui, vậy hẳn là nên biến Tần Trầm thành mèo mới đúng, như vậy hắn có thể tự vuốt lông mình mọi lúc mọi nơi.

Sau khi Tần Trầm đi đến phòng trang điểm thay quần áo, đám đông xung quanh mới dám đến xem mèo:

"Oa, mắt nó đẹp ghê, hoá ra là màu xanh lam."

"Đây là mèo của thầy Tần nuôi sao? Thật đáng yêu."

"Không ngờ thầy Tần Trầm thích mèo."

"..."

Dần dần càng ngày càng nhiều người đến xem, ngay cả phó đạo diễn cũng chạy tới chen chúc trong đám người nhìn Hứa Giản, lúc gần đi còn gật gù nói:

"Trông thì đẹp thật, chỉ là hơi gầy một tẹo."

Nghe đạo diễn nói, Hứa Giản theo bản năng giơ móng vuốt sờ sờ bụng của mình, tròn mắt nghi ngờ ——

Gầy á? Sao cậu có cảm giác mình mập lên nhỉ?

Nhờ Tần Trầm cố gắng chăm bẵm, thân hình Hứa Giản tròn trịa lên trông thấy, mới có nửa tháng cậu đã lên hơn một kí rồi.

Có lần cậu ăn sáu con cá khô một lúc, rồi sờ sờ bụng của mình, phát sầu thầm nghĩ:

Theo tình hình tăng cân như bây giờ, sau này cậu biến về thành người, cậu sẽ không thành một anh chàng bụ bẫm chứ? Vậy bốn múi bụng của cậu thì sao?

Thế nhưng Hứa Giản chỉ xoắn xuýt vài giây, sau đó cậu nghĩ lại ——

Mình còn có thể biến thành người hay không còn chưa biết, bây giờ đã nghĩ sau khi biến thành người thế nào thì đúng là lo xa.

Tự thuyết phục bản thân xong xuôi, Hứa Giản đưa chân vào trong túi, sờ con cá khô thứ bảy trong ngày của mình.

"Trông lông nó mềm quá đi, tôi có thể sờ nó một chút không?"

Trong khi Hứa Giản đang ngẩn ngơ, một giọng nữ dịu dàng kéo suy nghĩ cậu quay lại.

Nhìn cô gái ngồi xổm trước mặt mình, Hứa Giản chỉ cảm thấy cô ta khá quen mắt, nhưng nhất thời chưa nhớ nổi cô ta tên gì.

Hứa Giản không nhận ra, nhưng Tiểu Nam bên cạnh lại biết cô ta —— Đàm Tiếu, vai nữ thứ trong bộ phim này.

Nghe Đàm Tiếu nói, Tiểu Nam sượng cười:

"Được chứ, nhưng mà Sữa Tươi sợ người lạ, ngoại trừ anh Trầm ra, nó không cho bất cứ chạm vào mình, ngay cả tôi muốn ôm một chút cũng bị nó từ chối."

Nghe vậy, Đàm Tiếu khẽ mỉm cười, nóng lòng giơ tay muốn thử, mở miệng nói:

"Không sao, tôi chỉ sờ một chút..."

Nhưng mà tay Đàm Tiếu mới vừa đưa ra, Hứa Giản đã hành động giống như Tiểu Nam thầm nghĩ, quay đầu tránh khỏi tay cô ta.

Hứa Giản: "Meo ~"

Không cho sờ.

Hứa Giản thầm tính nhẩm, bên cạnh cậu bây giờ có khoảng bảy, tám người, coi như cho mỗi người sờ một chút thì gộp lại cũng tận mấy lần, đoàn phim đông người thế này, nếu thấy cậu để Đàm Tiếu sờ soạng, những người khác cũng lại đây tham gia trò vui thì làm sao?

Thế thì sau mười mấy ngày cậu ở Tân thành, lỡ như bị trụi lông đến mức chú cũng không nhìn ra cậu thì sao?

Không đúng, cậu biến thành mèo, vốn bây giờ chú đã không nhận ra cậu rồi...

Đàm Tiếu bị cự tuyệt, sững sờ vài giây lại lập tức bật cười: "Hoá ra là không cho chạm thật."

Trong lòng mấy người còn lại cũng hơi hụt hẫng, khó khăn lắm trong đoàn phim mới có mèo, thế mà chỉ có thể nhìn không thể sờ.

Quá đáng tiếc.

E rằng bởi vì Hứa Giản là mèo của Tần Trầm, có hào quang của ảnh đế Tần Trầm vây quanh, cho nên tất cả mọi người cũng có ít nhiều tò mò về cậu, muốn xem mèo của ảnh đế thế nào.

Sau đó nhìn thấy Hứa Giản rồi, hầu hết đều không khỏi cảm thán —— đúng là mèo đẹp.

Hứa Giản nhìn mọi người vây quanh mình không ngừng khen đáng yêu, ưa nhìn, muốn ôm, cậu bỗng cảm thấy mình giống như con khỉ trong sở thú mặc người đánh giá.

Khoảng nửa tiếng sau, đám người ngắm nghía Hứa Giản cũng đã đổi mấy lượt, cuối cùng Tần Trầm cũng ra khỏi phòng trang điểm.

Không biết ai vô tình nhìn thấy Tần Trầm đang đi tới, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: "Thầy Tần tới rồi."

Đám người líu ra líu ríu vây quanh Hứa Giản bỗng im bặt, sau đó nhanh chóng giải tán.

Tầm nhìn của Hứa Giản lập tức mở rộng, cậu mờ mịt chớp mắt mấy cái, còn chưa kịp phản ứng lại đã không thấy ai nữa.

Đám người vừa giải tán, Tiểu Nam cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói với người đang đi tới:

"Anh Trầm xem này, tất cả mọi người đều rất thích mèo của anh, cũng may em liều mạng bảo vệ, cho nên Sữa Tươi mới không mất một sợi lông nào."

Nghe Tiểu Nam nói, Hứa Giản quay đầu lại, dáng người thon dài săn chắc của Tần Trầm bỗng nhiên đập vào mắt cậu ——

Tần Trầm thay một bộ âu phục màu lam đậm, khoác lên người chiếc áo khoác dài cùng màu, sơ mi gài đến nút trên cùng, cà vạt cùng tông màu được thắt cẩn thận tỉ mỉ, khuy măng sét đơn giản trên tay áo loé lên vụn sáng theo từng bước chân hắn.

Do tạo hình nhân vật, tóc trên trán Tần Trầm được vén lên, lộ ra vầng trán no đủ của hắn, trên mũi còn điểm thêm gọng kính tinh tế...

Thấy Tần Trầm mím chặt môi đi về phía mình, Hứa Giản nhìn đến nỗi xuất thần, trong đầu toàn mấy từ:

Nhã nhặn bại hoại, nam thần cấm dục, quyến rũ chết người...

Tần Trầm đến gần nhìn vẻ mặt dại ra của Hứa Giản, khom lưng, tay trái chống đầu gối, tay phải búng tay ngay bên lỗ tai cậu:

"Mèo háo sắc, hoàn hồn lại."

Tiếng cười trêu chọc của Tần Trầm vang lên bên tai Hứa Giản, Hứa Giản đang tròn mắt nhìn hắn mà giật cả mình.

Hai cái tai mèo run lên, Hứa Giản lấy lại tinh thần chớp mắt ngửa đầu nhìn hắn: "Meo meo?"

Mèo háo sắc? Mèo háo sắc đâu cơ?

Hứa Giản không hề nhận ra mình chính là mèo háo sắc trong miệng Tần Trầm.

Tiểu Nam che miệng cười: "Sữa Tươi nhìn anh đến nỗi phát ngốc, chỉ thiếu điều chảy nước miếng."

Hứa Giản bỗng nhiên quay đầu nhìn Tiểu Nam, gào gừ: "Meo méoo~, meo..."

Tôi không hề, cô đừng có mà nói bậy nói bạ!

Tiểu Nam hiểu sai ý của Hứa Giản, vừa cười nói:

"Xem đi, Sữa Tươi nhìn thấy anh Trầm đã lập tức phấn chấn lại, vừa nãy mọi người dụ dỗ thế nào nó cũng không kêu một tiếng, cực kỳ không nể mặt, lạnh lùng hết chỗ nói."

Phan Mẫn đang xem điện thoại di động cũng không ngẩng đầu lên, xen mồm: "Điểm này Sữa Tươi cũng giống chủ nó."

Tần Trầm cũng có tính xấu này, lúc nào cũng ra vẻ không thèm để ý đến ai.

Tần Trầm hài lòng xoa xoa đầu Hứa Giản, vui vẻ nói:

"Mèo của tôi, tất nhiên phải giống tôi."

Hứa Giản: "..."

Hình như bây giờ cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch?

Cậu không có nhìn Tần Trầm đến mức chảy nước miếng mà!

Thật đó!

Tác giả có lời muốn nói:

Giản Giản vừa lau nước miếng vừa nói: Em không có chảy nước miếng.

Tần hốt shit: Được được được, em nói không có là không có [đưa giấy ăn].