Oan Hồn Không Tan

Chương 33

Bên trong phòng tắm căn bản không hề có người, nhưng vòi hoa sen kia lại tự động mở. Điều này chẳng phải là hết sức kỳ lạ hay sao?

Tiểu Vy chậm chạp tiến đến gần chiếc vòi hoa sen rồi tiện tay khoá nó lại, khi thấy nước không còn chảy nữa thì mới yên tâm quay người rời đi.

Ra đến phòng khách, Tiểu Vy vội ngả lưng xuống chiếc ghế sofa êm ái, đôi mắt vô thức nhìn chiếc kim đồng hồ treo tường đang nhích từng chút một.

Thời gian cũng chẳng còn sớm, cảnh vật xung quanh đều đã bao trùm bởi một màu đen huyền bí, chỉ có chiếc đèn đặt cạnh đó là còn sáng, nhưng ánh sáng yếu ớt mà nó mang lại không thể nào soi sáng toàn bộ mọi thứ.

Cô uể oải lăn qua, lăn lại, đột nhiên cảm thấy dường như mình đã đèn lên vật gì đó, Tiểu Vy liền lập tức ngồi dậy kiểm tra.

Đưa tay lục lọi dưới tấm niệm ngồi một hồi lâu, cuối cùng cô cũng tìm thấy thứ mà mình vừa đè trúng. Cầm trên tay ngắm nhìn giây lát, chợt nhận ra đây chẳng phải là máy quay của Thanh Tùng hay sao?

Tại sao nó lại nằm ở đây? Không lẽ là cậu ấy bỏ quên?

Trước đó Tiểu Vy còn nghĩ Thanh Tùng chắc hẳn sẽ không để quên bất cứ thứ gì ở đây, thật không ngờ vật có giá trị như vậy mà cậu ta cũng có thể để quên cho được.

Nhắc đến Thanh Tùng là cô lại nghĩ ngay đến chuyện đêm qua, lửa giận trong lòng phút chốc được khơi dậy, Tiểu Vy tỏ rõ thái độ bực tức, đặt máy quay lên trên bàn một cách thô bạo như trút bỏ phần nào cơn giận dữ đang nhen nhóm trong lòng.

Nhưng rồi cơn giận cũng mau chóng qua đi, Tiểu Vy liếc nhìn chiếc máy quay đặt trên bàn rồi thầm nghĩ:

“Liệu đoạn video đó có còn được lưu ở trong máy hay không?”

Sau khi đấu tranh nội tâm, cuối cùng cô vẫn là lựa chọn việc cầm chiếc máy quay lên để kiểm tra. Lúc trước có nhìn sơ qua cách Thanh Tùng khởi động máy, nên thao tác của cô khá thuần thục, chỉ mất vài giây là đã mở được đoạn video được lưu ở trong máy, thật may là nó chưa bị xoá đi.

Ánh sáng từ màn hình máy quay hắt lên gương mặt có vài đường nét thanh tú, Tiểu Vy tập chung xem đoạn video đêm qua. Ngoại trừ phân đoạn cuối quay lại biểu hiện của cô giống như người bị mộng du ra thì không có điều gì bất thường.

Xem đi, xem lại khá nhiều lần nhưng chẳng hề phát hiện ra điểm kỳ lạ, Tiểu Vy dự định sẽ từ bỏ hành động vô nghĩa này, đột nhiên trong đầu lại nảy ra một ý nghĩ, nếu tua nhanh đoạn video đó thì sẽ như thế nào?

Nghĩ là làm, cô bắt đầu tua nhanh đoạn video, quả nhiên là ngay sau đó cô đã phát hiện ra bên trong khung hình ngoài mình và Thanh Tùng ra thì còn xuất hiện thêm một việt trắng tựa như gương mặt người, nói là tựa như vì ngay đến cả bản thân cô cũng không dám chắc đó có phải mặt người hay không.

Bởi vì trong điều kiện quay thiếu ánh sáng, cùng với việc máy quay chỉ quay lại chớp nhoáng nên hình ảnh đó trông khá mơ hồ.

Nhưng không vì thế mà cô chấp nhận từ bỏ, Tiểu Vy tiếp tục phóng to màn hình lên nhiều lần, viết trắng mờ ảo kia ngày càng được phơi bày ra trước mắt.

Sau khi hình ảnh đã được phóng to đến mức tối đa, tuy chất lượng hình ảnh tương đối kém, nhưng cũng phần nào giúp cô nhìn thấy rõ vệt trắng kia.

Tiểu Vy nheo mắt, ghé mặt sát vào màn hình để nhìn, đột nhiên bên trong khung hình xuất hiện gương mặt biến dạng của một người phụ nữ, sự việc xảy ra quá đỗi bất ngờ, vì thế cô đã bị doạ cho một phen thất kinh bạt vía, trực tiếp đánh rơi máy quay xuống dưới đất.

Tiểu Vy vội ngồi nhích ra xa, giữ một khoảng cách tương đối an toàn với chiếc máy quay, trên gương mặt vẫn còn hiện hữu nét hoang mang tột độ.

Chưa kịp định thần sau vụ việc vừa rồi, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, làm cho cô được thêm một phen sửng sốt, trái tim đập loạn trong l*иg ngực giống như vừa mới chạy nước rút.

Tiểu Vy hoang mang nhìn về hướng cánh cửa, người bên ngoài dường như không có đủ kiên nhẫn chờ đợi, liên tục dùng tay nhấn chuông, thanh âm nhức tai khiến cô càng trở nên căng thẳng.

“Là ai vậy?” Tiểu Vy vội đứng dậy hỏi, nhất thời nghĩ đó là Thanh Tùng, nhưng để cho an toàn, cô vẫn đứng cách vị trí cánh cửa khá xa.

Sau câu hỏi, tiếng chuông cửa đột ngột im bặt, một lát sau, trong khi cô vừa mới thả lỏng được tâm trạng, âm thanh đó lại tiếp trục vang lên, lần này tiếng chuông cửa dồn dập và không có dấu hiệu dừng lại.

Tiểu Vy bỗng lo lắng đứng ngồi không yên, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn cứ thôi thúc cô tiến lên phía trước để kiểm tra xem rốt cuộc người đang không ngừng bấm chuông là ai.

Tiểu Vy dần dần di chuyển lại gần cánh cửa, cô ngây thơ nghĩ giữ khoảng cách như vậy thì chắc sẽ không có gì nguy hiểm.

Đứng đối diện với cánh cửa, cô hít một hơi thật sâu rồi rụt rè lặp lại câu hỏi vừa rồi:

“Là ai vậy?”

Đợi mãi vẫn chẳng có lời hồi đáp, càng lúc mọi chuyện diễn ra càng trở nên kỳ quái, Tiểu Vy chỉ đành đánh liều nhìn ra bên ngoài qua ô mắt mèo có sẵn trên cánh cửa.

Thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là mái tóc đen dài của phụ nữ, do ô mắt mèo khá nhỏ và hẹp nên không thể nào nhìn bao quát dáng người.

Vẫn chưa kịp định hình lại, thì đột nhiên bóng đèn ở dãy hành lang xảy ra chút sự cố, toàn bộ ánh đèn đều đồng loạt vụt tắt, bóng tối trong nháy mắt đã nuốt trọn người phụ nữ đang đứng bên ngoài kia.

Mọi thứ phút chốc trở nên yên tĩnh lạ thường, hình ảnh duy nhất cô nhìn thấy ngay lúc này chỉ là một màn đen kịt chẳng có điểm dừng, tiếng chuông cửa cũng không còn nghe thấy, tất cả dường như đều quay trở về thời điểm ban đầu, lúc chưa có người phụ nữ kia xuất hiện.

Nhưng cô chẳng thể nào thích nghi được bầu không khí yên tĩnh này, trái lại nó còn khiến cho cô thêm phần bất an, lo lắng, cảm giác phía sau màn đêm kia là một thứ gì đó vô cùng đáng sợ đang chờ đợi mình.

Giây sau toàn bộ ánh đèn bên ngoài hành lang vụt sáng, bóng dáng người phụ nữ ban nãy còn đứng trước cửa căn hộ của cô tự nhiên biến mất.

Tiểu Vy vẫn không tin nổi chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi một người trưởng thành lại có thể rời đi nhanh chóng như vậy. Cô kiên nhẫn nhìn quanh dãy hành lang vắng lặng chẳng có lấy một bóng người.

Trong khi bản thân vẫn đang mải miết tìm kiếm người phụ nữ kia, bất thình lình trước ô mắt mèo xuất hiện một gương mặt biến dạng, máu thịt lẫn lộn trông vô cùng kinh tởm.

Nhất thời cô bị chính hình ảnh này doạ cho ngã lùi ra đằng sau, ngồi yên vị trên mặt đất, đồng tử mở to kinh hãi nhìn về phía cánh cửa, cứ nghĩ tạm thời mình sẽ được an toàn vì cửa đã được đóng chắc chắn.

Nhưng rồi đột nhiên tay nắm cửa rung lắc dữ dội, người bên ngoài đang cố tìm cách để có thể vào được bên trong, đúng lúc này Tiểu Vy chợt phát hiện ra mình đã quên cài chốt khoá trống trộm, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô liều mạng lao đến dùng một tay giữ chặt lấy cánh cửa, tay còn lại cố gắng cài chốt an toàn lại.

Nước mắt không biết đã rơi từ lúc nào, tâm trí cô bây giờ ngập tràn sự sợ hãi, hoảng loạn, ngoài việc dùng thân mình làm vật cản ra thì cô bẳng biết làm gì hơn.

Tiểu Vy cắn chặt môi ngăn cho bản thân không phát ra tiếng khóc, đến khi nghe ngóng bên ngoài không còn động tĩnh, cô mới chầm chậm đứng dậy, dần lùi ra sau vài bước, tuy cánh cửa không còn rung lắc như vừa rồi, nhưng Tiểu Vy vẫn không dám lơ là cảnh giác, đôi mắt chăm chú nhìn vào cánh cửa không rời.

Chợt cô nhớ ra mình nên báo cảnh sát hoặc gọi cho ai đó để báo lại vụ việc này, vậy là Tiểu Vy gấp gáp quay trở vào trong, lục tìm chiếc điện thoại trong chiếc balo, do quá căng thẳng nên khi vừa tìm thấy liền không cẩn thận đành rời điện thoại xuống đất.

Cô luống cuống tay chân, vội vàng cúi người cầm chiếc điện lên, ngay thời điểm này tay nắm cửa bỗng nhiên tự động xoay. Tiểu Vy đứng quay lưng về hướng cửa cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng, cô run rẩy xoay người lai thì thấy cánh cửa đã được hé mở, để lộ một khe hở nhỏ, may thay trước đó cô đã cài chốt trống trộm nên cánh cửa chẳng thể mở rộng thêm.

Nhưng mọi việc vẫn chưa chịu dừng lại ở đó, bỗng nhiên có một bàn tay thối rữa, tróc từng mảng thịt từ từ len lỏi qua khe cửa, cố gắng tìm cách mở chốt trống trộm.

Nhìn thấy hình ảnh này, toàn thân Tiểu Vy phút chốc tự nhiên hoá đá, cảm giác nó giống như cơn ác mộng, cơn ác mộng vô cùng trân thực.

Nhận thấy bản thân không thể cứ như vậy mà trơ mắt đứng nhìn, cô vội mở điện thoại gọi cho cảnh sát, chẳng cần biết thứ đang ở ngoài kia là người hay quỷ, nhưng nhất định cô phải gọi cho ai đó cầu cứu sự trợ giúp.

Vừa nhấn số xong, Tiểu Vy mới phát hiện số pin hiển thị trên điện thoại chẳng còn nhiều, nhưng cô vốn dĩ không có thời gian lo nhiều chuyện như vậy.

Sau khi đầu dây bên kia có tiếng trả lời, Tiểu Vy liền lập tức nói:

“Tôi cần giúp đỡ, ai đó đang cố gắng tìm cách vào nhà của tôi!”

“Cô hãy bình tĩnh, tìm một nơi an toàn để ẩn nấp và cho chúng tôi địa chỉ nhà của cô, chúng tôi sẽ đến ngay.” Người trực tổng đài trả lời thuần thục, giống như một cỗ máy được lập trình sẵn.

Tiểu Vy chưa kịp nói thêm bất kỳ điều gì, cánh cửa đột nhiên đóng sầm lại, vô tình tạo ra âm thanh rất là lớn.

Cô vẫn giữ điện thoại trên tay, nhưng đôi chân lại không chịu yên phận mà di chuyển đến gần cánh cửa, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vì trí tò mò tai hại, cô quyết định kiểm tra mọi thứ một lần nữa.

Nheo mắt nhìn qua ô mắt mèo, Tiểu Vy phút chốc sững người mất vài giây, người phụ nữ mặc đồ đỏ cô thường xuyên trông thấy nay đang ngồi trên lan can, trùng hợp là đúng với vị trí cô từng ngồi.

Giây tiếp theo, người phụ nữ bất ngờ reo mình từ tầng chín xuống dưới đất, tận mắt chứng kiến cảnh này Tiểu Vy hốt hỏang vội dùng tay bịt miệng của mình lại.