Oan Hồn Không Tan

Chương 2

Sau cuộc nói chuyện với bà lão, Tiểu Vy mang tâm trạng khó tả rời đi. Nhưng chưa đi được bao xa, thì bỗng từ đâu xuất hiện một cánh tay nhăn nheo bất ngờ nắm chặt lấy cổ tay cô vội níu lại.

Lần nữa bị doạ cho thần hồn điên đảo, Tiểu Vy hoảng hốt quay đầu nhìn, đứng ngay bên cạnh cô là một ông lão vô gia cư, quần áo cũ nát, không còn chỗ nào được coi là lành lặn.

Ông lão một tay nắm chặt lấy cô, còn một tay dơ ra phía trước mặt, dường như ông ta đang muốn cô bố thí cho mình chút tiền lẻ.

Với bản tính lương thiện, không nỡ từ chối người đang gặp khó khăn, hoạn nạn. Tiểu Vy vội lấy từ trong túi áo khoác ra một ít tiền lẻ rồi đưa cho ông lão.

Tuy chút tiền đó không đáng là bao, nhưng đối với ông lão đó là cả một gia tài. Ông lão mừng rỡ, rưng rưng nước mắt cúi đầu cảm ơn cô, miệng ú ớ không thể nói thành lời. Khoảnh khắc đó Tiểu Vy chợt nhận ra ông lão đang đứng trước mặt mình vốn dĩ là một người câm.

Cả ngày hôm nay, ông lão đã đi xin rất nhiều nơi, nhưng vì không thể nói, cùng với bộ dạng rách rưới của mình, ông lão đã bị nhiều người xa lánh, xua đuổi không thương tiếc.

Cũng may gặp Tiểu Vy ở đây, và được cô cho một chút tiền lẻ, trong lòng ông lão vô cùng cảm kích, vì tối nay không còn phải chịu cảnh nhịn đói nữa rồi.

Sau khi lấy được chút tiền từ cô, ông lão mừng rỡ rời đi. Tiểu Vy dõi mắt nhìn theo bóng dáng của ông lão mà lòng nặng trĩu, từ xa cô còn trông thấy có một đứa trẻ khoảng 5-6 tuổi đứng đợi ông lão ăn xin, nhìn bộ quần áo trên người của đứa bé cũng vô cùng thảm thương.

Ông lão ăn xin đi đến gần chỗ đứa bé đang đứng, ông ta chìa tay ra khoe số tiền mình vừa mới xin được, đứa bé thấy vậy thì nở một nụ cười ngây thơ, tuy không biết số tiền nhiều hay ít, nhưng đứa bé đó biết chắc một điều rằng tối nay hai ông cháu sẽ có một bữa ăn tử tế, không còn phải ăn lại đồ thừa của người khác nữa.

Đứng từ phía xa, Tiểu Vy không biết hai người họ đang giao tiếp với nhau điều gì, nhưng khi nhìn thấy dáng người khắc khổ của ông lão ăn xin, và nụ cười ngây thơ của đứa trẻ, chợt cô cảm thấy có chút chạnh lòng.

Tiểu Vy ước gì mình có thể cho thêm ông lão một chút tiền, nhưng số tiền tiết kiệm mang đi phòng thân cũng chẳng còn nhiều. Cô chỉ đành ngậm ngùi nhìn theo bóng lưng của hai ông cháu người ăn xin, đi được một đoạn, chợt đứa bé quay đầu lại vẫy tay chào cô.

Tiểu Vy gượng cười vẫy tay đáp lại, đến khi bóng dáng hai người họ đi khuất tầm nhìn, Tiều Vy tiếp tục khoác lên người chiếc balo hành trang của mình xong quay người bước đi.

Ra đến bên ngoài, cô còn chưa kịp nhìn quang cảnh xung quanh thì đã bị một ông chú xa lạ chạy đến lôi kéo bằng nhiều lời nói ngon ngọt.

“Này cô gái, nhìn cô là tôi biết ngay mới đến thành phố lớn lần đầu phải không? Cô hãy đi xe của tôi, đảm bảo tôi sẽ chở cô đến tận nơi mà cô muốn đến!”

Tiểu Vy dè chừng nhìn gã đàn ông trung niên trước mặt, một người chị của cô đã từng nhắc nhở, tốt hơn hết không nên đi taxi của những gã này, bởi họ luôn lợi dụng lòng tin của lữ khách rồi sẵn sàng chặt chém giá thuê xe cao ngất ngưởng.

Trong khi vẫn còn đang lúng túng không biết nên từ chối như thế nào, thì vô tình cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã là 5 rưỡi chiều, chẳng bao lâu nữa trời sẽ bắt đầu tối, mà tình hình hiện tại cô cũng chẳng thể từ chối gã tài xế này. Tiểu Vy đành chấp nhận gật đầu đồng ý lên xe của gã.

Sau khi lô kéo thêm được khách, gương mặt của gã tài xế mừng rỡ như nhặt được vàng, vui vẻ mở cửa xe cho cô.

Thấy cô đã bước lên và ổn định chỗ ngồi, gã dùng tay đóng cửa xe lại rồi nhanh chóng trở về vị trí tài xế của mình.

Chiếc xe taxi bắt đầu chuyển bánh, Tiểu Vy ngồi trên xe, bàn tay khẽ mân mê sợi dây chuyền trên cổ, đó chính là kỷ vật mà mẹ đã để lại cho cô trước lúc bà mất.

Nghĩ đi thì phải nghĩ lại, tính ra Tiểu Vy cũng là một người đáng thương. Mẹ mang thai cô khi bà ấy mới chỉ là học sinh cấp ba, do tuổi trẻ bồng bột, thiếu suy nghĩ nên để có thai ngoài ý muốn. Ba ruột cô là kẻ tệ bạc, biết bà mang thai liền tuyệt tình rũ bỏ trách nhiệm, không nhìn nhận mẹ con cô.

Vì thương cho đứa con chưa kịp thành người thì đã không còn ba bên cạnh, nên bà không nỡ lòng nào phá bỏ cốt nhục của mình. Cây kim trong bọc lâu ngày cũng bị phơi bày, nhà trường biết được mẹ cô có thai liền đuổi học để tránh làm ô nhục thanh danh của trường, ông bà ngoại sau khi biết chuyện đứa con gái duy nhất mà họ hết lòng kỳ vọng lại làm ra cái chuyện trái luân thường đạo lý như vậy thì vô cùng tức giận, ép mẹ Tiểu Vy phá bỏ cái thai, nếu không sẽ nhẫn tâm từ mặt.

Mẹ của cô không chấp nhận phá bỏ đứa con ruột thịt của mình, đành gánh trên vai tội danh bất hiếu, ngậm ngùi bỏ nhà ra đi.

Bà đi đến một thành phố mới, nơi mà không một ai biết đến quá khứ của bà. Nhưng cuộc sống ở thành phố vốn không đẹp như mơ, nhất là đối với một cô gái mới chỉ 17 tuổi lại càng vất vả hơn.

Mẹ của Tiểu Vy đã làm rất nhiều công việc chân tay khác nhau, chỉ mong sao có thể tiết kiệm một khoản tiền nhỏ lo cho việc sinh nở sau này.

Cuối cùng sau chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, bà cũng đã hạ sinh một bé gái kháu khỉnh và đặt tên là Tiểu Vy. Tiểu chính là nhỏ bé, Vy là bông hoa tường vy mỏng manh. Mẹ của Tiểu Vy mong rằng cô sẽ mãi là một bông hoa tường vy nhỏ bé, luôn luôn núp trong lòng mẹ và được bà bao bọc che chở.

Thời gian dần dần qua đi, Tiểu Vy cũng đã lên 10, ở cái tuổi này đáng lý ra phải được hồn nhiên vui chơi như bao đứa trẻ khác, nhưng cô lại trưởng thành và biết suy nghĩ hơn rất nhiều.

Tuy cuộc sống có đôi chút khổ cực, Tiểu Vy cũng chưa một lời oán than bất kỳ điều gì, ngược lại cô còn thương mẹ của mình hơn và mong rằng sau này bản thân sẽ kiếm thật nhiều tiền để cho mẹ không còn phải chịu khổ cực nữa.

Nhưng khi vừa mới chào đời, cuộc sống của cô vốn đã định sẵn là một chỗi bất hạnh, nhất là từ khi người đàn ông đó xuất hiện trong cuộc đời của cô....

Vào ngày sinh nhật lần thứ 10, mẹ của cô đã dẫn về một người đàn ông giàu có và nói rằng từ giờ người đàn ông này sẽ là ba dượng của cô.

Trong trí nhớ non nớt của cô chưa từng xuất hiện hình bóng một người ba đúng nghĩa, bản thân cũng từng rất muốn hỏi mẹ rằng tại sao các bạn cùng trang lứa đều có ba, còn cô thì không? Nhưng rồi vì không muốn mẹ thêm suy nghĩ nên câu hỏi đó chỉ được cô dấu kín ở trong lòng mà không được bày tỏ.

Bỗng nhiên bây giờ lại xuất hiện một người đàn ông hoàn toàn xa lạ và tự nhận là ba của mình, Tiểu Vy vừa vui mừng lại vừa hoang mang, không biết ông ấy có thật sự đối tốt với cô và làm tròn trách nhiệm của một người ba? Mãi cho đến tận sau này, câu hỏi ngây ngô đó mới có câu trả lời.

Tiểu Vy và mẹ được người đàn ông đón về ở trong ngôi nhà khang trang, lộng lẫy, trong mắt của đứa trẻ 10 tuổi thì nó tự như một cung điện thu nhỏ.

Cứ ngỡ cuộc sống cổ tích màu hồng đang mở ra trước mắt mình, không ngờ rằng mọi thứ chỉ là lớp nguỵ trang hoàn hảo, mục đích là để che đậy đi bí mật đen tối ở bên trong.

Hàng đêm, Tiểu Vy ở trong phòng riêng của mình luôn nghe thấy một loạt tiếng động ở trên lầu, chính xác hơn là xuất phát từ phòng ngủ riêng của mẹ cô và người đàn ông kia.

Tuy rất tò mò, nhưng trước lúc đặt chân vào ngôi nhà này, Tiểu Vy đã được căn dặn rất kỹ lưỡng, không được tò mò, không nên chú ý đến những chuyện không liên quan đến mình, đó mới là đứa trẻ ngoan.

Vậy là cô vội vàng leo lên chiếc giường lớn, lấy mền trùm kín người và dùng hai tay bịt chặt tai lại để không còn phải nghe thấy những thanh âm kỳ lạ kia nữa.

Sang ngày hôm sau, như mọi ngày, ba dượng vẫn ân cần quan tâm cô giống như đứa con gái ruột thịt của mình. Người ngoài nhìn vào chắn chắn nghĩ rằng mẹ con cô thật may mắn khi gặp được người đàn ông vừa tốt lại giàu có.

Nhưng chỉ có Tiểu Vy phát hiện ra sự bất thường trong thái độ của mẹ mình, và ngay cả khi trời nắng nóng đến mức nào thì bà vẫn luôn mặc áo dài tay, che đi toàn bộ cơ thể.

Vốn là một đứa trẻ thông mình và có cái nhìn vô cùng sắc sảo, cô bắt đầu nảy sinh mối hoài ngờ đối với ba dượng, chắc hẳn ông ta vẫn còn đang dấu một bí mật nào đó mà người khác không hay biết.

Ngay tối hôm đó, những tiếng động kỳ lạ lại một lần nữa vang lên. Lần này Tiểu Vy không thể kiềm chế được sự hiếu kỳ của một đứa trẻ, cô lén lút rời khỏi phòng rồi nhẹ nhàng bước lên lầu.

Lần theo dấu âm thanh, cuối cùng cô dừng bước cửa phòng ngủ của mẹ, Tiểu Vy hồi hộp hé mở cánh cửa, khe hở tuy nhỏ nhưng đủ để cô có thể nhìn thấy sự việc đang diễn ra bên trong.

Mẹ của cô đang bị ba dượng đánh đập một cách tàn nhẫn, kèm với đó là những câu chửi bới vô cùng khiếm nhã. Lần đầu tiên tận mắt trứng kiến cảnh mẹ mình bị bạo hành dã man như vậy, Tiểu Vy rất muốn xông vào dùng tấm thân nhỏ bé bảo vệ cho mẹ.

Nhưng thái độ hung hãn của ba dượng khiến lý trí cô nhóc 10 tuổi trở nên yếu đuối, Tiểu Vy không có cách nào bảo vệ cho mẹ của mình, chỉ đành hèn nhát bỏ chạy về phòng.

Cô vội leo lên giường, trùm mền kín người, quay lưng về phía cửa phòng, hai bàn tay nhỏ bé bịt chặt lấy tai để không còn phải nghe những âm thanh kia nữa.

Gương mặt non nớt đầm đìa nước mắt, cô rất muốn khóc thật lớn nhưng lại không thể bật khóc thành tiếng, đành phải cắn chặt môi chịu đựng.

Đột nhiên cánh cửa phòng bật mở, Tiểu Vy cảm nhận rõ có người đang tiến đến gần giường của mình, nên cô càng không dám cử động, dù cho là một động tác nhỏ.

Sau khi đánh đập mẹ của cô thừa sống thiếu chết, nhưng cũng chẳng thể giúp ba dượng thoả mán thú tính bệnh hoạn của mình.

Ông ta đứng bên cạnh giường rồi nhìn chằm chằm vào cô đầy thèm khát, một ý nghĩ đáng sợ chợt loé lên trong đầu của ông ta. Đúng vậy, gã đàn ông mà cô gọi là ba dượng chính là một kẻ bệnh hoạn, có suy nghĩ lệch lạc trái với đạo đức.

Cũng may, ông ta chưa làm gì quá giới hạn cho phép, chỉ âm thầm quan sát cô xong rồi lặng lẽ rời đi không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Có lẽ lần này là do Tiểu Vy may mắn, nhưng liệu may mắn có thể lặp lại khi mà bản chất đầy thú tính của người đàn ông kia đang dần hiện rõ?