Cuộc gọi bị cắt đứt.
Người đàn ông thấp giọng cười một tiếng.
Hắn dựa vào ghế ngồi, lấy ra một điếu thuốc châm trong miệng, chống tay lên vô lăng, uể oải nheo mắt, hít một hơi thật sâu, thở ra một ngụm sương trắng.
“Thật dễ thương.”
Hắn đang tưởng tượng ra vẻ kinh ngạc đó, thật quá dễ thương.
Quanh năm trên đầu ngón tay cầm súng đều có vết chai, điếu thuốc giữa ngón tay mảnh khảnh bị hắn nhéo bẹp dí, Giang Dã Sâm cúi đầu, khóe miệng vẫn luôn cười, trong đôi mắt sâu thẳm kia dấy lên một nỗi mơ hồ mãnh liệt.
Việc giám sát Tả Đồng tại nơi làm việc đều được đặt trên máy tính của hắn. Hôm nay tinh thần cô hiển nhiên không yên, hết lần này đến lần khác chạy trốn, sợ là do lời hắn nói ngày hôm qua.
Hắn vốn dĩ muốn gϊếŧ cô và làm lại từ đầu, nhưng đột nhiên hắn muốn thay đổi âm mưu chết tiệt đó, bởi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Tan tầm liền tới đón cô ấy đi ăn tối, trên đường đi Tả Đồng liên tục hỏi việc xuyên không kia là như thế nào, hắn có thể xuyên qua về thời điểm nào trước kia, có thể thay đổi sự việc hay không?
“Dòng lịch sử không thể thay đổi, nếu không sẽ buộc phải quay lại đoạn kết ban đầu.”
Tả Đồng đột nhiên nhận ra, đúng như cô đang suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
Ngay sau đó, chiếc xe đột ngột ngã sang một bên, lốp xe cọ sát mặt đất và bắt đầu trượt không kiểm soát về phía trước.
“A!”
Cô sợ hãi siết chặt dây an toàn, Giang Dã Sâm trầm mặt, liều mạng điều khiển chiếc xe bị xẹp lốp, ổn định phương hướng rồi giảm tốc độ.
Sau khi xe dừng lại, hắn quay ra nhìn, là một chiếc xe bán tải màu đen chuẩn bị tông vào đuôi xe của mình.
“Tả Đồng, cởi dây an toàn, lại đây!”
Cô toát mồ hôi lạnh, nhìn thấy người bên cạnh đưa tay về phía mình, không chút do dự cởi dây an toàn lao vào ôm lấy.
Giang Dã Sâm từ sau lưng rút súng ra, trong nháy mắt, ánh mắt cô chạm vào thứ trong tay hắn.
"Giang--"
Tay cầm phía sau giáng mạnh vào cổ cô, thành công ngất xỉu trong l*иg ngực hắn. Khẩu súng nhắm vào lốp xe bán tải bắn liền mấy phát, chiếc xe nổ lốp cái đoàng. Nó lao sang phần đường ngược lại, bị đâm mất kiểm soát. Âm thanh va chạm lớn vang lên trên con đường đô thị.
Giang Dã Sâm ôm cô xuống xe, bước chân chạy nhanh vào trong ngõ.
Điện thoại rung liên tục, Lý Vân kịp thời đánh tới.
"Anh Giang, tôi đang ở ngay trước mặt anh. Chạy qua ngõ nhỏ liền có thể nhìn đến tôi.”
Có hai chiếc xe Hummer đang đợi hắn ở đó. Giang Dã Sâm lấy tay che đầu Tả Đồng để ngăn việc bị đập vào khung cửa xe. đem cô đặt ở trên đùi, ôm siết vào trong ngực, nhìn chằm chằm Lý Vân đang ngồi trên ghế lái mà tức giận nói.
“Sao lại thế này!”
"Xin lỗi, lần này là sai lầm của tôi. Hôm qua khi xe của anh đi đến thành phố Nanshi, có người đã lén cài định vị. Tôi không phát hiện ra kịp thời. Người tấn công anh là thuộc hạ của tên trùm ma túy. Hắn đang bí mật nhắm vào chúng ta. "
" Ai cho hắn cả gan! "
Hắn tức giận nhếch mép cười nhạt, nhăn mặt lại và bộc phát,
" Tóm ngay chúng nó lại cho tôi, chặt đầu từng người một rồi ném lại cho tên trùm ma túy kia.”
"Rõ."
"Chờ đã."
Hắn tàn nhẫn cười, thản nhiên nói:
"Thuận tiện đem trái tim cũng móc luôn ra, cảnh cáo hắn nếu có lần sau, cái đầu bị chặt chính là đầu của hắn."